Edit+Beta: 明明
Tả Tiểu Lang tò mò vuốt bụng Tả Thiệu Khanh, cảm xúc phồng lên kia không giống với bình thường.
Bỗng nhiên, bên trong động đậy, thứ gì đó đá vào tay bé, bé sợ tới mức thu tay về.
“Phụ thân…bên trong…bên trong có thứ đang động.” Tả Tiểu Lang phát âm không rõ la lên, Lão phu nhân và Chung má má đồng thời cười ra tiếng.
Tả Tiểu Lang lại không biết bọn họ đang cười cái gì, bỗng nhiên hốc mắt đỏ lên, nước mắt xoát xoát xoát rơi xuống.
“Đây là làm sao?” Tả Thiệu Khanh không tiện ôm bé, chỉ có thể ngồi trên ghế kéo bé đến trước mặt.
“Phụ thân…người có phải hay không bệnh rồi?… Phải hay không sắp chết?” Cách khóc thút thít của Tả Tiểu Lang vĩnh viễn chính là im lặng không tiếng động như vậy, nước mắt chảy ròng ròng nhưng lại không khóc ra tiếng.
Lão phu nhân nhìn đau lòng không thôi, ôm bé đứng dậy vỗ vỗ an ủi: “Cháu ngoan, khóc cái gì? Phụ thân cháu không phải bệnh, chỉ là có bảo bảo, rất nhanh cháu sắp có đệ đệ hoặc muội muội.”
“Thật sự? … Không phải bệnh?” Tả Tiểu Lang vẫn không thể hiểu được cái gì gọi là có bảo bảo, nghe thấy Tả Thiệu Khanh không phải bệnh nước mắt lập tức ngừng lại.
“Đương nhiên không phải, phụ thân cháu thân thể rất tốt sao sẽ bệnh chứ?” Lão phu nhân cẩn thận giải thích cho bé, cho dù Tả Tiểu Lang chưa hẳn nghe hiểu được.
Cuối cùng bà còn cố ý dặn dò một câu: “Chuyện này chỉ cho phép người trong nhà chúng ta biết, đừng nói ra ngoài, bằng không phụ thân cháu sẽ bệnh, biết không?”
Tả Tiểu Lang gật đầu, tò mò lại lo lắng nhìn bụng Tả Thiệu Khanh, một lúc sau lại đặt bàn tay nhỏ lên: “Con biết rồi, bên trong phụ thân là có đứa nhỏ, giống như sói cái mang sói nhỏ.”
“Phốc.” Lão phu nhân che miệng cười, ngay cả Lục Tranh khóe miệng cũng không tránh khỏi nhếch lên.
“Tiểu tử thúi, con còn từng nhìn thấy sói mẹ mang thai sói con?” Tả Thiệu Khanh nhéo mặt bé hỏi.
“Từng thấy, lúc vừa sinh ra xấu chết đi được.” Tả Tiểu Lang bẹp miệng nói.
Tả Thiệu Khanh nghe bé nói như vậy, lần đầu tiên nhìn thẳng vào vấn đề tướng mạo của con trai hoặc con gái mình.
Y nhìn Lục Tranh, lại nghĩ đến tướng mạo của mình, rất sợ sinh ra con trai lớn lên giống y, sinh ra con gái giống Lục Tranh.
Trong đêm, Tả Thiệu Khanh túm Lục Tranh thảo luận vấn đề tướng mạo đến nửa đêm, một lần lại một lần hỏi: “Lỡ như sinh ra khuê nữ lớn lên giống anh làm sao bây giờ?”
“Lớn lên giống ta không tốt sao?” Lục Tranh ôm chặt y, dùng chóp mũi cọ chóp mũi y.
“Lông mày thô, mắt to, mũi chim ưng, môi mỏng, nữ nhân tướng mạo như vậy có thể gả ra ngoài sao?”
“Được rồi, vậy sinh con trai, mặc kệ giống em hay là giống ta đều được.”
“Con trai là anh nói sinh thì có thể sinh sao?” Tả Thiệu Khanh phát cáu, tóm Lục Tranh hỏi: “Anh có phải hay không không muốn sinh con gái?”
“Được rồi, ngủ đi, em nghĩ nhiều rồi.” Lục Tranh chưa bao giờ biết dựng phu hóa ra khó hầu hạ như vậy, trước đây Tả Thiệu Khanh cũng không hành hạ người như vậy.
Đã có Lão phu nhân và Tả Tiểu Lang gia nhập vào, Tả Thiệu Khanh trải qua năm mới coi như vừa ý, thực tế không có cung yến và nghi thức tế tổ phiền phức, cả người đều nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ngày đầu tiên của năm, cả nhà chỉ qua loa làm nghi thức bái tế tổ tiên, chuẩn bị sau khi Tả Thiệu Khanh sinh lại tế tổ long trọng.
Lão phu nhân còn khẩn trương hơn so với lúc bản thân mình mang thai, mỗi một thực đơn của Tả Thiệu Khanh đều phải hỏi, bà coi An đại phu là khách quý, ban thưởng không ngừng.
Tả Tiểu Lang cũng rất khẩn trương, bởi vì bị khuyên bảo rất nhiều lần, cho nên bé cũng biết không thể đụng đến Tả Thiệu Khanh, chỉ là kiên nhẫn làm cái đuôi nhỏ của Tả Thiệu Khanh.
Tả Thiệu Khanh đi đâu bé cũng phải đi, dù là Lục Tranh bảo bé luyện võ cũng phải kéo Tả Thiệu Khanh đến ở bên cạnh quan sát.
Tả Thiệu Khanh đợi hết năm mới mới bắt đầu kiểm tra bài tập của bé, y phát hiện một năm này Tả Tiểu Lang phát triển rất nhanh, nếu một năm trước bé còn giống như trẻ sơ sinh, hiện tại giống như đứa nhỏ ba bốn tuổi bình thường.
Tả Tiểu Lang mỗi ngày luyện công tập viết, thỉnh thoảng đi theo Tả Thiệu Khanh học tứ thư ngũ kinh, trải qua tháng ngày rất phong phú.
Nhưng, tháng ngày phong phú tốt đẹp như vậy cũng sẽ có chuyện xảy ra không ngờ.
Ngày nào đó, Tả Tiểu Lang theo La Tiểu Lục trên phố dạo chơi, lúc ở trà lâu nghe thuyết thư, nghe thấy đám bách tính thảo luận, nói chính là tin tức Trấn quốc công sắp mừng có quý tử.
“Các ngươi nói, nếu thai này là bé trai, vậy thế tử lúc trước sắc phong phải hay không nên thoái vị?”
“Tất nhiên, một là con ruột, một là nhặt được, cái gì nhẹ cái gì nặng người nào không biết.”
“Thật đáng thương, vị thế tử kia mới đầy một năm, cứ như vậy thoái vị, đáng tiếc.”
“Cái này có gì đáng tiếc? Dù cho không làm được thế tử nó vẫn là thiếu gia phủ Trấn quốc công, so với trước kia thân phận chó mèo nào đó thì tốt hơn nhiều.”
“Cũng phải, cũng may tuổi còn nhỏ, còn không nhớ việc, đợi tương lai cùng con trai trưởng quan hệ tốt, cả đời không lo.”
“Chỉ có điều nghe nói vị thế tử này lúc đầu là Tri phủ đại nhân nhận nuôi, Tri phủ đại nhân nhất định càng thiên vị đứa bé này hơn.”
“Lại như thế nào? Lục công gia có con trai trưởng còn có thể thiên vị con nuôi sao?”
“Nói như vậy, phủ Trấn quốc công có thể sẽ trình diễn một hồi thưởng thứ tranh chấp?”
“Ặc… ha ha, ta không nói như vậy…”
“Đi, quỷ nhát gan.”
La Tiểu Lục lo lắng nhìn Tả Tiểu Lang, sợ bé sẽ bởi vì những lời này mà đau lòng, nó biết phủ Trấn quốc công không thể xảy ra tiết mục trưởng thứ tranh chấp, bởi vì tiểu thế tử sắp xuất thế là Tam gia sinh, chỉ điểm này, địa vị không thể dao động.
Nếu để cho nó chọn, nó đương nhiên sẽ thích đứa nhỏ của Tam gia hơn, chẳng qua nó cũng rất thích Tả Tiểu Lang, chắc chắn sẽ không để cho bé bị người ăn hiếp.
“Tiểu Lang, lời bọn họ nói đừng để ở trong lòng, bọn họ chính là nói lung ta lung tung, Lục gia và Tam gia đối với con như thế nào con là người rõ nhất.”
Tả Tiểu Lang nghiêng đầu không nói lời nào, nửa ngày mới gật đầu, nhưng vẻ mặt lại không hề thấy tí vui vẻ nào.
La Tiểu Lục đưa bé về nhà, lập tức nói việc này cho Tả Thiệu Khanh biết, người Tả Tiểu Lang ủy lại nhất chính là Tả Thiệu Khanh, chắn hẳn nghe vào lời Tam gia khuyên giải.
Tả Thiệu Khanh sau khi biết rõ sự việc cũng không đơn độc nói gì với Tả Tiểu Lang, chỉ là ngày thường vẫn luôn kéo bé sờ bụng mình, kể cho bé nghe chuyện huynh đệ hòa thuận yêu thương tôn kính lẫn nhau.
Không chỉ như vậy, y đối với Tả Tiểu Lang cũng để tâm nhiều hơn.
Đối với Tả Tiểu Lang, dù nói nhiều cũng không bằng làm, lời nói lâu ngày sẽ quên, mà yêu thương từ tận đáy lòng mới khắc sâu vào trong trí nhớ của bé.
Nhưng, lúc Tả Tiểu Lang dần quên chuyện này, Vương Chấn Hải đến nhà.
Hắn ta mang theo một phần ba gia nghiệp Vương gia đến, bày từng cái trước mặt Lục Tranh.
Tả Thiệu Khanh ngồi ở sau tấm bình phong, thấy Lục Tranh lạnh giọng hỏi: “Ngươi đây là ý gì?”
Vương Chấn Hải trực tiếp quỳ xuống, ngữ điệu mạnh mẽ nói: “Lục công gia biết, Tiểu Lang là con trai ta, trước đây thảo dân không dám hy vọng xa vời, nhưng hôm nay, Lục công gia sắp có cốt nhục thân sinh của mình, có thể trả Tiểu Lang cho thảo dân không? Thảo dân bằng lòng dùng tất cả gia sản của mình đổi quyền nuôi dưỡng của bé.”
“Làm càn.” Lục Tranh giận dữ: “Lục Tiêu Lan chính là được ghi vào gia phả Lục gia, là hoàng thượng tự tay viết ngự phong, là thế tử Trấn quốc công, có liên quan gì tới ngươi? Lại chỗ nào trả lại?”
“Thảo dân…”
“Mang theo đồ của ngươi cút ra ngoài.”
Vương Chấn Hải thẳng tắp quỳ, không động đậy: “Lục công gia, nếu ngài đã có con trai trưởng, vậy đặt đứa bé kia ở chỗ nào?”
“Đây là chuyện nhà của bản công, lúc nào đến phiên ngươi một người ngoài can thiệp?”
“Ta biết, phủ Trấn quốc công sẽ không nuôi nổi một đứa bé, ta cũng biết, đứa bé kia ở phủ Trấn quốc tốt hơn vạn lần ở Vương gia, nhưng, ngài không biết để cho bé ở lại phủ Trấn quốc công là rất dư thừa sao?”
Lục Tranh giận quá thành cười: “Ta chỉ biết, hành động lần này của ngươi rất dư thừa. Đừng khiến bản công kích động hủy đi Vương gia.”
Không đợi Vương Chấn Hải tranh luận, Lục Tranh cười lạnh hỏi: “Vương tam thiếu không phải cũng cưới vợ sao? Ngươi nói quý phu nhân đang mang bầu, vậy ngươi lại muốn đặt Tả Tiểu Lang ở chỗ nào? Một đứa nhỏ bị kế mẫu ngược đãi?”
“Sao có thể? Bé nhưng là con trai ta.” Vương Chấn Hải lớn tiếng phản bác.
“Xùy, vậy cũng chưa hẳn, ngươi đã từng có thể để cho một tiểu thiếp hại chính thê ngươi, hiện tại đồng dạng có thể để cho kế mẫu hại con trai ngươi, hành vi hôm nay của ngươi quý phu nhân biết không?”
Ánh mắt Vương Chấn Hải tối xuống, Lục Tranh nói tiếp: “Nếu để cho nàng biết ngươi dùng toàn bộ gia nghiệp đổi lấy một đứa bé, khiến cho nàng và con nàng đi theo ngươi chịu khổ, ngươi cảm thấy nàng còn có thể đối tốt với đứa bé kia không?”
“Này…ta sẽ cố gắng kiếm tiền.”
“Thật sự buồn cười.” Lục Tranh chẳng muốn cùng hắn ta nhiều lời, đang muốn ném người ra ngoài, thấy một thân ảnh nho nhỏ từ ngoài cửa thò ra.
Chống lại ánh mắt của Tả Tiểu Lang, Lục Tranh ngây ra một lúc, sau khi do dự lại vẫy tay về phía Tả Tiểu Lang, để cho bé đi vào.
“Cha.” Tả Tiểu Lang đi đến trước mặt Lục Tranh, ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt là màu sắc kì lạ nghĩ không thông.
Vương Chấn Hải vẫn cảm thấy thẹn với đứa bé này, thực tế vừa nghĩ đến chuyện bé từng trải qua đêm không thể ngủ ngon, vì vậy vừa nghe nói Lục Tranh sắp có con trai trưởng của mình, thì đưa ra quyết định quan trong này.
Lục Tranh mang Tả Tiểu Lang đến trước mặt Vương Chấn Hải, thận trọng nói: “Nam nhân trước mắt này là cha ruột của ngươi, dập đầu ba cái với hắn, coi như là trả ơn sinh thành của hắn.”
Tả Tiểu Lang làm theo, bé rất sớm thì biết thân thế của mình, đối với cái người gọi là cha ruột này, mặc dù có chút cảm giác khác thường nhưng lại không thân thiết, trong lòng bé, đã sớm nghĩ rằng nam nhân dạy bé đi đường dạy bé ăn cơm dạy bé đọc sách chính là phụ thân.
Đợi dập đầu ba cái xong, Lục Tranh ôm bé, từ trên cao nhìn xuống nhìn Vương Chấn Hải: “Ngươi cảm thấy ngươi xứng làm phụ thân nó sao?”
Vương Chấn Hải cúi đầu, lo lắng túm vạt áo.
“Bản công có thể nói cho ngươi biết, mặc kệ tương lai bản công có mấy đứa nhỏ, Lục Tiêu Lan cũng sẽ là thế tử Trấn quốc công, nó đời này chỉ họ Lục… người đến, tiễn khách.”
Mặc kệ vẻ mặt kinh hoàng của Vương Chấn Hải, Lục Tranh ôm Tả Tiểu Lang đi đến hậu đường, khuyên báo đứa nhỏ loại việc này hắn không thể làm được, vẫn là giao cho Tả Thiệu Khanh.