Edit: Bông
Cao Chí Bác dỗ nửa ngày Hạ Dư Huy mới nín khóc, nhìn đôi mắt cậu sưng đỏ, đau lòng hôn lên.
Tiểu Lý tự giận bản thân, tại sao lại để điện thoại ở phòng nghỉ nạp pin, tại sao, tại sao??? Đáng lẽ ra có thể chụp vài tấm ảnh thật đẹp rồi!
Cao Chí Bác dỗ xong Hạ Dư Huy mới ngẩng đầu nhìn về phía ba mẹ Hạ:
"Mẹ Phương, ba Cường."
Lúc này ba mẹ Hạ mới giật mình nhận ra...
hình như Cao Chí Bác chỉ đến một mình.
"Bác Nhi, ba mẹ con đâu?"
Tâm trạng Cao Chí Bác lập tức trùng xuống, đáng thương hề hề nhìn mẹ Hạ: "Con trốn đến đây."
Ba mẹ Hạ trừng lớn mắt, trăm miệng một lời nói: "Cái gì cơ?"
Cao Chí Bác sợ hãi rụt rụt cổ, ôm chặt Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn ba mẹ mình, ý tứ cảnh cáo không được bắt nạt anh bé.
Ba mẹ Hạ lập tức câm nín, đây rốt cuộc có phải là con trai mình không?
Ba Hạ nhìn Cao Chí Bác hỏi: "Bác Nhi, con vẫn luôn thực nghe lời, lần này sao lại không hiểu chuyện như vậy, sao có thể trộm đi đến đây? Có biết ở bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm không? Nếu gặp phải bọn buôn người thì phải làm sao? Con còn nhỏ như vậy sao có thể tự cứu mình được! Con có chuyện gì thì ba với mẹ Phương làm sao ăn nói với ba mẹ con đây!"
Mẹ Hạ nhìn ba Hạ dạy bảo Cao Chí Bác, cũng không chen lời, vội vàng gọi điện cho mẹ Cao: "Chị Linh, Bác Nhi tự mình chạy đến bệnh viện, chị có biết không?"
"Em nói cái gì?"
"Bác Nhi đang ở bệnh viện cùng gia đình em."
"Cao! Chí! Bác!"
Cao Chí Bác vẫn đang tiếp thu những lời giáo huấn của ba Cao, ở chỗ xa xa nghe thấy tiếng hét của mẹ Cao truyền từ loa điện thoại, nuốt nước miếng, hắn cảm thấy, mấy ngày sau có lẽ sẽ không dễ sống.
Ba Hạ dạy bảo Cao Chí Bác một hồi lâu, thấy đứa trẻ này cũng có chút sợ, ôm Hạ Dư Huy, cúi đầu không hé răng.
Lại thấy cũng do đứa trẻ này lo cho con trai mình, tức giận cũng mất sạch, bất đắc dĩ thở dài: "Đợi ba gọi điện cho ba con xin lỗi vậy "
Cao Chí Bác bĩu môi, trộm nhìn mẹ Hạ.
Mẹ Hạ hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Cao Chí Bác lấy lòng cười: "Mẹ Phương..."
Mẹ Hạ thấy Cao Chí Bác cũng bị chồng mình dạy bảo một hồi, chính mình cũng không nói thêm gì nữa, vươn tay chọc chọc trán Cao Chí Bác: "Lần sau còn dám làm vậy, mẹ sẽ không giúp con đâu!"
Cao Chí Bác lập tức cười nói: "Con biết rồi ạ, mẹ Phương là tốt nhất.".
Mẹ Hạ hừ một tiếng: "Thiếu đánh."
Hạ Dư Huy ôm Cao Chí Bác, quay đầu hướng về phía mẹ Hạ hừ một tiếng, mẹ Hạ tức giận đến mức muốn đánh bé.
Cao Chí Bác không nặnh không nhẹ đánh lên mông Hạ Dư Huy, nhìn bé ủy khuất bĩu môi nhìn mình, làm bộ tức giận nói: "Không được như vậy, biết không?"
Hạ Dư Huy bĩu môi, thấy Cao Chí Bác không chịu bỏ qua đành phải gật gật đầu, vâng một tiếng, quay đầu ủy khuất gọi mẹ.
Mẹ Hạ lười so đo với đứa con trai trong mắt chỉ có Cao Chí Bác của mình, quay đầu nhìn về phía y tá Tiểu Lý, ra hiệu cho cô nhanh chóng truyền dịch.
Tiểu Lý đứng một bên bị cặp anh em này làm manh không chịu được, mẹ Hạ ra hiệu nửa ngày cô mới giật mình, có chút khó xử, nhìn chằm chằm mẹ Hạ, ý tứ là thằng bé khóc nháo như vậy, mẹ Hạ không giữ sao cô có thể làm được.
Mẹ Hạ không muốn giải thích nhiều, đến cạnh bàn rót nước uống
Tiểu Lý nhìn hai đứa trẻ trên giường, trong lòng có chút vặn vẹo, phải làm sao bây giờ? Nhưng không cần đợi cô nghĩ ra biện pháp, Cao Chí Bác đã mỉm cười ngọt ngào với cô, nắm tay Hạ Dư Huy đưa về phía cô nói: "Chị làm nhẹ nhàng chút nha..."
Hạ Dư Huy vừa rồi còn khóc nháo, ba mẹ phải kèm cặp hai bên vậy mà bây giờ chỉ nhíu mày, ủy khuất bĩu môi.
Tiểu Lý bị sang chấn tâm lý, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao? Lặng lẽ giơ ngón tay cái trong lòng, thật giỏi!
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...