Trọng Sinh Chi Nhân Ái

Sau khi Khương Ngôn Mặc đưa Tần Mậu về nhà, hắn ngồi ở trong xe chờ rất lâu, cuối cùng trở về Khương trạch.

Như hắn dự đoán, trong nhà vẫn còn người chờ hắn.

Nhưng có chút khác, hắn không ngờ người chờ hắn lại là anh hắn.

Khương Ngôn Lan thấy người về, hất cằm về phía thư phòng: “Vào trong đi.”

Khương Ngôn Mặc nhìn đồng hồ, mười hai giờ đêm.

Giờ còn muốn nói chuyện?

Đại thiếu gia tức giận: “Là em về quá muộn.”

Nói xong nhấc chân về phía thư phòng.

Khương Ngôn Mặc nhướng mày, đi theo sau Khương Ngôn Lan.

Khương đại thiếu vừa vào phòng, tìm chỗ thoải mái trên sofa rồi ngồi xuống: “Mẹ nghĩ anh nên tìm em nói chuyện, mấy ngày nay em giận dỗi với cha, người khó chịu lại là mẹ.”

Vừa vào phòng đã vào thẳng vấn đề, Khương Ngôn Mặc nhìn anh hắn một cái, cũng tìm một chỗ ngồi xuống: “Nói chuyện gì.”

“Thì nói chuyện của em với con nuôi nhà họ Đường, thế nào?”

Khương Ngôn Mặc mệt mỏi bóp sống mũi: “Có gì hay mà nói.”

Khương đại thiếu liếc hắn: “Không phải em rất cao giá à.”

“Không so được với anh.” Cao giá đến kết hôn với đại minh tinh, hận không thể tuyên bố cho toàn bộ thế giới biết. Khương Ngôn Mặc không quên trào phúng, lại nói: “Em vốn không muốn giấu giếm.”

Khương Ngôn Lan giơ ngón cái về phía hắn: “Lần này chống đối với cha, chắc hẳn cũng là vì người kia?”

Khương Ngôn Mặc không phủ nhận.

Khương đại thiếu không nhịn được thở dài: “Em biết rõ…”

“Em biết.” Khương Ngôn Mặc ngắt lời hắn, đứng lên: “Nếu anh chỉ nói với em chuyện này, em nghĩ chúng ta không cần thiết phải phí thời gian ở đây. Anh biết rõ thái độ của em.”

Tiếng thở dài của Khương đại thiếu lớn hơn: “Em sẽ không vì mẹ mà suy nghĩ lại?”

Hắn biết tính Khương Ngôn Mặc, bình thường quen lạnh lùng, cũng chỉ có lấy mẹ ra thì đứa em trai này mới có hơi dao động.

Khương Ngôn Mặc định nhấc chân đi, nghe thấy hắn hỏi vậy, quả nhiên dừng lại nhưng cũng chỉ là một chút, lại mở cửa đi ra ngoài.

Khương đại thiếu gia ở phía sau hắn không nhịn được bóp trán.

Vốn cho rằng đứa em trai nhà mình chỉ nhất thời thích đồ mới, nhưng nhìn biểu hiện mấy ngày trước của đối phương, chuyện không đơn giản như hắn nghĩ.

Suy nghĩ về việc này, Khương đại thiếu chỉ cảm thấy càng đau đầu hơn.


Khi cửa phòng bị mở ra lần nữa, Khương Ngôn Lan còn tưởng Khương Ngôn Mặc đã nghĩ thông suốt nên muốn nói chuyện thâu đêm với hắn. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, người vào là Vu Tần Lãng, người bạn đời vừa mới kết hôn với hắn chưa đến nửa năm.

Khương đại thiếu không khỏi nở nụ cười, giang hai tay về phía vợ.

Nhưng Vu Tần Lãng không để hắn ôm mà ngồi xuống bên cạnh hắn, lo lắng nhìn hắn.

Khương Ngôn Lan cũng không thất vọng, hắn đã quen rồi, nhưng vẫn còn có chút oán trách, lẩm bẩm mấy tiếng: “Ở đây đâu có người khác.”

Vu Tần Lãng bị tính trẻ con của hắn chọc cười, hai tay xoa bóp thái dương cho hắn, động tác nhẹ nhàng.

Khương đại thiếu thoải mái mà thở dài, ôm eo nhỏ của cậu: “Đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài làm gì, không biết trời vào thu thì buổi đêm sẽ rất lạnh à delicious peaches come?”

Vu Tần Lãng thấp giọng giải thích: “Em thấy anh không về phòng, nên…”

“Nên làm sao?” Giọng Khương đại thiếu hết sức sung sướng, chóp mũi cọ cọ lên chóp mũi đối phương.

Vu Tần Lãng thấp giọng: “Nên qua đây xem một chút.”

Người trong lòng ăn nói nhỏ nhẹ, thơm mềm ấm áp, Khương Ngôn Lan sao có thể nhịn được, trực tiếp đè người xuống sofa: “Nhớ anh?”

Nói xong ngậm môi đối phương.

Sắc mặt Vu Tần Lãng ửng đỏ, hai tay chống trước ngực Khương Ngôn Lan, nhỏ giọng nói: “Đi… Đi về phòng…”

Khương Ngôn Lan biết vợ mình mặt mỏng, rất khó có thể chịu làm ngoài phòng ngủ, vì vậy cũng không do dự, bế cậu lên rồi ra khỏi thư phòng.

Vu Tần Lãng vùi đầu vào ngực hắn, dọc đường đi cũng không dám ngẩng đầu.

May mà bọn họ không gặp phải ai khác.

Sáng sớm hôm sau, Khương Ngôn Mặc rời khỏi đại trạch, hắn không muốn gặp cha Khương.

Đi lòng vòng một lúc, đến lúc gần đến giờ, hắn mới đi đón Tần Mậu đi làm.

Tần Mậu đã quen hắn đến đón đưa, trên đường cũng không nhiều lời, sau khi đến nơi thì việc nào người nấy.

Khương Ngôn Mặc đến Mặc quán lúc chín rưỡi, hắn nhìn thấy xe Khương Thiển ở trước cửa chính, biểu tình trên mặt không mấy thay đổi, kể cả gặp người khác ở trong phòng làm việc, hắn cũng không có biểu hiện gì đặc biệt.

Nhưng sau khi Khương Thiển nhìn thấy hắn, ánh mắt thay đổi.

“Anh hai.” Cậu ta khẽ gọi, cũng không dám tiến lên.

Khương Ngôn Mặc gật đầu, hỏi cậu ta: “Ăn sáng chưa?”

Chờ không thấy đáp án, Khương Ngôn Mặc nghi ngờ nhìn Khương Thiển, lại thấy cậu ta đang nhìn hắn, sắc mặt rất kì lạ liền hỏi: “Sao vậy?”

Khương Thiển như tỉnh mộng, khẽ lắc đầu, cười: “Không sao.”


Cậu ta nghĩ đến gần đây Khương Ngôn Mặc không để ý đến mình. Vì thế cậu ta cũng không dám dính lấy hắn giống như trước, nhưng câu nói vừa nãy chứng tỏ Khương Ngôn Mặc vẫn quan tâm đến cậu ta.

Nhận ra điều này, trong lòng cậu ta cao hứng không tả được.

Khương Ngôn Mặc lại không rảnh tìm hiểu tâm tư của cậu ta, trực tiếp hỏi: “Em tìm anh có phải có việc gì không?”

Khương Thiển nói quanh co một lúc: “Đã lâu không tâm sự với anh hai.”

Khương Ngôn Mặc nhíu mày: “Anh còn có cuộc họp.”

“Không sao, em có thể chờ anh.” Khương Thiển mỉm cười, tỏ ý cũng không ngại.

Khương Ngôn Mặc cúi đầu nhìn đồng hồ: “Còn chút thời gian, đi thôi, đi uống tách trà.”

Hắn đi ra ngoài trước, không thấy Khương Thiển ở đằng sau khẽ cong môi.

Trong mắt Khương Thiển, Khương Ngôn Mặc lại một lần nhường cậu ta, đương nhiên cậu ta thấy vui vẻ.

Tầng dưới của Mặc quán có quán trà, Khương Ngôn Mặc dẫn Khương Thiển đi vào, tìm một chỗ gần cửa sổ.

Vẫn chưa đến giờ mở cửa, nhưng ông chủ nhà mình đến, quản lý không dám chậm trễ, rất nhanh đã cho nhân viên mang trà lên.

Khương Thiển đợi nhân viên đặt ấm trà xuống, tự tay rót cho Khương Ngôn Mặc tách trà, cười nói: “Tiếc là anh còn có việc, nếu không thì có thể qua chỗ gần Giang đại.”

Quán trà gần Giang đại là nơi bọn họ thường đến. Khương Thiển nhớ từ lúc cậu ta bắt đầu lên cao trung, Khương Ngôn Mặc thường xuyên dẫn cậu ta đi, coi như cũng hơn mười năm rồi.

Khương Ngôn Mặc nghe vậy, không trả lời, chỉ thản nhiên liếc cậu ta một cái.

Dường như Khương Thiển vẫn đang đắm chìm trong kí ức, khóe môi mang theo ý cười, nói: “Cùng anh hai đến rất nhiều quán trà, kiểu nào cũng có, nhưng có mỗi chỗ đó là hợp ý em.”

Khương Ngôn Mặc uống một ngụm trà, từ từ đặt xuống: “Nói đi, chuyện gì.”

Giọng điệu giống như không kiên nhẫn, nhưng lại có chút xa cách.

Ánh mắt Khương Thiển không khỏi tối sầm, hai tay cầm tách trà, nhất thời không nói nên lời.

Từ bé đến lớn, Khương Ngôn Mặc đối với cậu ta rất tốt, cậu ta thích nhất là dính lấy người anh trai này.

Cảm thấy oan ức sẽ khóc lóc kể lể với anh hai, gặp chuyện vui vẻ sẽ chia sẻ với anh hai trước, anh hai luôn rất dịu dàng với cậu ta, anh hai luôn che chở cậu ta…

Bắt đầu từ khi nào anh hai của cậu ta dần dần không chú ý đến cậu ta nữa, không lắng nghe cậu ta tâm sự nữa?

Trong trí nhớ của cậu ta, trước đây không lâu, bọn họ vẫn còn rất thân thiết.

Cho đến khi anh hai của cậu ta gặp người kia.


Người kia tên là Tần Mậu.

Cố tình Tần Mậu lại là con nuôi nhà họ Đường.

Khương Thiển siết chặt tách trà, đột nhiên không nhịn được thốt lên: “Anh hai, anh không cần em nữa sao?”

“Sao lại không.” Khương Ngôn Mặc bình tĩnh nhìn cậu ta delicious peaches come.

Khóe mắt Khương Thiển có hơi hồng: “Nhưng rất lâu rồi anh cũng không nói chuyện với em, cũng không đến gặp A Liễm.”

A Liễm chính là đứa con của Khương Thiển, là Khương Ngôn Mặc đặt tên, tên là Khương Liễm.

Khương Ngôn Mặc nhìn cậu ta: “A Thiển, em đã trưởng thành rồi.” Thấy Khương Thiển cắn môi quật cường mà nhìn mình, hắn bất đắc dĩ nói: “Trước đây không phải em thấy rất phiền khi anh cứ coi em là trẻ con à?”

Khương Thiển to tiếng: “Em không thấy phiền.”

Khương Ngôn Mặc gật đầu: “Anh biết, nhưng em cũng hiểu rõ rằng anh không có khả năng che chở em cả đời.”

Không thể nghi ngờ những lời này khiến sắc mặt Khương Thiển thêm khó coi.

Khương Ngôn Mặc lại giống như không thấy sắc mặt cậu ta, tiếp tục nói: “A Thiển, em là em trai anh, sau này cũng vậy. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là em phải coi bản thân mình là người nhà họ Khương.”

Nói đến gần cuối, hắn nhìn chằm chằm mắt Khương Thiển, gằn từng chữ.

Khương Thiển sửng sốt trong nháy mắt, chợt có thứ gì đó lóe lên trong ánh mắt cậu ta, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, cậu ta cúi đầu, khổ sở nói: “Anh hai, đương nhiên em là người nhà họ Khương.”

Khương Ngôn Mặc thở dài: “A Thiển, anh thương em từ bé, thậm chí so với em ba, em tư cũng tốt hơn rất nhiều, em có biết lý do vì sao không delicious peaches come?”

Nghe xong lời này, Khương Thiển cứng đờ cả người, lại lắc đầu.

Khương Ngôn Mặc nhẹ nhàng xoa cái chén trong tay: “Ngày em mới đến Khương gia, bé như vậy… Em sợ bị vứt bỏ, sợ người lớn đánh chửi mình, vì thế không khóc không ầm ĩ, ngoan ngoãn trốn trong góc tường…”

“Anh hai, đừng nói nữa.” Khương Thiển đột nhiên ngắt lời hắn, hai tay che mặt.

Nước mắt theo kẽ ngón tay cậu ta rơi xuống.

Cậu ta nghe hiểu, người trước mắt này là người cậu ta tin tưởng nhất, từ bé đã đối với cậu ta tốt như vậy, gần như bảo sao làm vậy, chỉ vì đồng cảm với cậu ta.

Khương Ngôn Mặc vẫn nhìn Khương Thiển, thấy cậu ta khóc nức nở không ngừng, hắn im lặng, cuối cùng vẫn vươn tay, vỗ vai đối phương: “A Thiển, tất cả vẫn còn kịp.”

Những lời này không đầu không đuôi, nhưng Khương Thiển nghe xong, không kiềm chế được mà run cả người.

Cậu ta ngẩng đầu, nhìn vào mắt Khương Ngôn Mặc.

Ánh mắt Khương Ngôn Mặc ôn hòa, cũng giống như tin tưởng và dịu dàng dành cho cậu ta những năm gần đây.

Thật giống như xa cách nửa năm nay không hề tồn tại.

“Anh hai… Thật sự vẫn còn kịp sao?” Cậu ta cứ như bị mê hoặc, không nhịn được hỏi.

“Đương nhiên.” Khương Ngôn Mặc nhẹ nhàng vuốt cằm.

Khương Thiển rũ mắt, chậm rãi dừng khóc.

Mà tâm tình dâng trào mãnh liệt trong lòng cậu ta dường như cũng bình tĩnh trở lại.


Vì cậu ta cúi đầu, Khương Ngôn Mặc không nhìn thấy vẻ mặt cậu ta, cũng không đoán được cậu ta đang suy nghĩ gì.

Nhưng Khương Ngôn Mặc cũng không có hứng thú đi tìm hiểu.

Hai người trầm mặc rất lâu, đến khi Khương Thiển phải về.

“A Liễm bảo em nói với anh, thằng bé nói nó rất nhớ bác hai.” Lúc Khương Thiển bước vào thang máy, cậu ta nói một câu như vậy.

Khương Ngôn Mặc gật đầu: “Nói cho thằng bé biết, anh sẽ sớm đến thăm nó.”

Bình thường họp hết một tiếng, nhưng lần này bị Khương Ngôn Mặc rút ngắn còn mười phút.

Khương Ngôn Mặc trực tiếp lấy xe, ra khỏi Mặc quán.

Hắn chưa từng có một giây phút giống như vừa rồi, vội vàng muốn nhìn thấy Tần Mậu như vậy.

Cứ như đua xe mà lái đến trước công ty Tần Mậu, ngay từ đầu hắn đã không gọi cho Tần Mậu, ngồi ở trong xe, nhìn tòa soạn báo đến xuất thần delicious peaches come.

Không biết qua bao lâu, Khương Ngôn Mặc mới lấy điện thoại ra, gọi cho Tần Mậu.

Có lẽ Tần Mậu đang bận, vừa nói chuyện với người bên cạnh, vừa hỏi hắn có chuyện gì.

Khương Ngôn Mặc nói: “Không có chuyện gì.”

Nhưng hắn không tắt máy, cứ để như vậy.

Tần Mậu chờ vài giây, cuối cùng phát hiện ra bất thường: “Anh… Làm sao vậy?”

Khương Ngôn Mặc vẫn không nói lời nào.

Tần Mậu thật sự đang rất bận, Khương Ngôn Mặc vẫn không lên tiếng, cậu không có thời gian dây dưa với hắn, định tắt máy.

Nhưng lúc này Khương Ngôn Mặc lại lên tiếng: “A Mậu.” Hắn khẽ gọi cậu, như sợ dọa cậu chạy mất: “Tôi rất vui mừng vì chúng ta vẫn còn ở bên nhau.”

Tần Mậu cảm thấy khó hiểu, nhất thời lại không biết nói gì tiếp.

Khương Ngôn Mặc dịu giọng nói: “A Mậu, em xuống đây đi.”

“… Anh ở dưới lầu?” Tần Mậu cảm thấy rất kinh ngạc, càng cảm thấy kì lạ.

“Tôi muốn gặp em.” Khương Ngôn Mặc nói càng dịu dàng hơn trước.

“…”

Cuối cùng Tần Mậu vẫn đi xuống dưới.

Cậu bỏ lại công việc, chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc người đàn ông này đang làm gì.

Chiếc Maybach của Khương Ngôn Mặc, Tần Mậu nhận ra trong nháy mắt, cậu đi đến bên cạnh xe, gõ cửa kính.

Cửa xe vừa mở ra, cậu còn chưa lên tiếng, đã bị đối phương kéo vào ghế phó lái.

Tiếp theo, hơi thở của nam nhân xâm nhập, chặn môi cậu.

Môi cậu bị hôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận