Trọng Sinh Chi Nhân Ái

Ngay lập tức Tần Mậu muốn lùi bước, cậu không thể nào quên những tổn thương mà Khương Ngôn Mặc đã gây ra.

Cậu sợ Khương Ngôn Mặc sẽ dùng những lời nói lạnh lùng nói cho cậu biết, cậu chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay hắn.

Tần Mậu cố gắng giữ bình tĩnh, không ngừng tự nhủ phải thật tỉnh táo, Khương Ngôn Mặc bây giờ còn không biết cậu là ai, không có bất cứ uy hiếp gì đối với cậu.

Cuối cùng cậu cũng ngẩng đầu, có thể bình tĩnh nhìn Khương Ngôn Mặc.

Khương Ngôn Mặc đứng bên cạnh một cô gái rất xinh đẹp, hai người nhìn qua rất xứng đôi.

Đương nhiên, Tần Mậu biết trong lòng Khương Ngôn Mặc chỉ có Khương Thiển.

Có lẽ ánh mắt của cậu quá mức trắng trợn, Khương Ngôn Mặc hơi nhíu mày, nhìn lại cậu.

Tần Mậu vội vàng rời mắt, khẽ gật đầu với Khương Ngôn Mặc.

Khương Ngôn Mặc gật đầu lại, lại nói với Đường Phẩm Hạ: “Đường thiếu.”

Đây cũng coi như là chào hỏi, nhìn dáng vẻ của hắn, cũng không có ý định giới thiệu cô gái đi cùng.

Đường Phẩm Hạ thấy vậy cũng hiểu, nói: “Khương tổng cứ nói là khách của tôi, bữa cơm này là tôi mời.”

Khương Ngôn Mặc cười cười, nói cảm ơn, dẫn cô gái đi vào nhà hàng, rất thản nhiên mà tiếp nhận phần trọng đãi này.

Đường Phẩm Hạ nhìn hai người đi vào, bình thản rời mắt đi chỗ khác.

Tần Mậu ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Sao Khương Ngôn Mặc lại đến đây.”

Đường Phẩm Hạ nghe vậy, thấp giọng nói cho cậu biết: “Anh ta là khách quen của khách sạn chúng ta.”

Tần Mậu hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn Khương Ngôn Mặc.

Ai biết Khương Ngôn Mặc cũng đang nhìn về phía này, đụng phải ánh mắt của cậu, còn hơi cụp mắt.

Tần Mậu vội vàng quay đầu đi.

Lại nghe Đường Phẩm Hạ nói: “Khương Ngôn Mặc ở Giang thị rất thần bí, bình thường đều cố định đến một số chỗ, khách sạn của chúng ta cũng coi như là một trong số những nơi anh ta thường đến.”

Tần Mậu cười: “Có phải cảm thấy rất vinh hạnh không?”

Đường Phẩm Hạ cũng cười: “Vinh hạnh thì hơi khoa trương nhưng anh ta thật sự rất khiêm tốn, rất ít khi xuất hiện ở nơi công cộng.”

Y và Khương Ngôn Mặc có quen biết, chính là trong bữa tiệc dành cho giới lãnh đạo ở Giang thị vào năm ngoái delicious peaches come.

Khi đó Khương Ngôn Mặc bị một đám quyền quý vây quanh, cha Đường mất rất nhiều sức lực mới đẩy y đến gần Khương Ngôn Mặc, chỉ mong Khương Ngôn Mặc có thể dẫn dắt y nhiều hơn.

Khương Ngôn Mặc cũng không có vẻ bực mình, rất khách khí với Đường Phẩm Hạ.

Nhưng người có bối cảnh giống như hắn, dù sao cũng hơi khó để có thể tiếp cận.

Đường Phẩm Hạ cảm thấy không hợp với Khương Ngôn Mặc, cũng bỏ qua suy nghĩ muốn làm quen.


Đương nhiên, Đường Phẩm Hạ cũng không có ấn tượng xấu về Khương Ngôn Mặc.

Chỉ là người này làm việc rất thần bí, làm cho người khác có cảm giác không cách nào đến gần được.

Tần Mậu lại nghĩ, chỉ sợ Khương Ngôn Mặc đã âm thầm để mắt đến Đường gia.

Cậu cười nói: “Anh nghe nói người càng có tiền thì càng khiêm tốn.”

Đường Phẩm Hạ khen: “Anh ta cũng không chỉ có tiền thôi đâu.”

Dựa theo tính cách của Đường Phẩm Hạ, có thể để y tận lực khen ngợi một người như vậy, xem ra Khương Ngôn Mặc thật sự có mị lực hơn người.

Chỉ đáng tiếc là người cuối cùng làm hại Đường gia phá sản cũng chính là Khương Ngôn Mặc.

Tần Mậu chỉ cười mà không nói.

Đường Phẩm Hạ sóng vai đi cùng cậu về hướng thang máy: “Mặc quán là của Khương Ngôn Mặc, trong khoảng thời gian này đang rất hot delicious peaches come.”

Tần Mậu ra vẻ kinh ngạc: “Anh ấy là chủ Mặc quán?”

Đường Phẩm Hạ gật đầu, không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa, bây giờ y dồn hết tất cả sức chú ý lên người Tần Mậu: “Anh nhỏ, cho tôi lên đi, nếu không phải về nhà với tôi, anh chỉ được chọn một.”

“Đã bảo là không được rồi.” Tần Mậu thu hồi tâm tư, cười như không cười nhìn y một cái, bấm nút thang máy: “Chuyện về nhà, anh đồng ý với em, nhất định sẽ về.”

Đường Phẩm Hạ lập tức hầm hừ tức giận: “Tần Mậu, từ khi nào mà anh lại xảo quyệt như vậy.”

“Phải gọi anh là anh nhỏ.” Tần Mậu vỗ vai y: “Được rồi, về đi, hôm khác gặp.”

Thang máy đến, Tần Mậu không chút do dự đẩy Đường Phẩm Hạ đi vào.

Về đến phòng, Tần Mậu cầm lấy điện thoại, chần chừ rất lâu, bấm số của Đường nhị tỷ.

Đường Nhị tỷ còn tưởng là cậu ở quê, hỏi tình hình dạo này của cậu.

Tần Mậu thành thật nói với cô, cậu đã về Giang thị hơn một tháng trước rồi, nhưng vẫn không liên lạc với mọi người.

Quả nhiên Đường Nhị tỷ nổi giận, mắng cậu không có lương tâm.

Tần Mậu cười khổ, đáng thương mà giải thích rất lâu, Đường nhị tỷ mới bỏ qua cho cậu.

Cuối cùng hai người hẹn ba ngày nữa Tần Mậu phải đến Đường gia, chính thức về chào hỏi người nhà họ Đường.

Rốt cuộc cũng giải quyết được tâm sự, Tần Mậu tắt máy xong, không khỏi thở dài một cái.

Cậu ngồi ở mép giường, vừa nhớ lại chuyện kiếp trước, vừa tự hỏi nên làm gì tiếp theo.

Một lúc sau, cậu bấm số điện thoại của người bạn tốt, Hồ Niệm Cảnh.

Hồ Niệm Cảnh là bạn thời đại học và cao trung của cậu, sau khi tốt nghiệp đại học, Hồ Niệm Cảnh đến Giang thị, cậu thì ở lại quê.

Tình nghĩa anh em bảy năm khiến hai người trở thành bạn tốt của nhau.


Kiếp trước Tần Mậu đến Giang thị, Hồ Niệm Cảnh là người thứ nhất biết tin.

Sau khi điện thoại được kết nối, Tần Mậu đi thẳng vào vấn đề: “Tôi bắt gặp Đường Phẩm Hạ.”

Cậu và Hồ Niệm Cảnh khá hợp ý nhau, sau khi hai người trở thành bạn tốt, cậu cũng chưa từng giấu giếm chuyện Đường gia nhận nuôi cậu.

Hồ Niệm Cảnh vừa tan việc không bao lâu, đang lái xe, nghe vậy mà run cả tay, xe trực tiếp rẽ ngoặt một cái: “Sao lại bắt gặp, cậu không bị bắt trở về Đường gia chứ?”

Tần Mậu bị Hồ Niệm Cảnh chọc phát cười mới nói tất cả mọi việc.

Hồ Niệm Cảnh nghe xong, trầm mặc vài giây, cười rộ lên: “Đây là duyên số.”

Tần Mậu cười ra tiếng nhưng không nói chuyện.

Hồ Niệm Cảnh nói: “Xem ra tâm tình của cậu không quá tệ, vậy chờ tôi đến rồi nói cụ thể sau.”

Tần Mậu nói xong, tắt máy, vừa làm việc vừa chờ Hồ Niệm Cảnh.

Trong lúc đang làm việc cậu nhận được mail của tổng biên tập, có một cuộc phỏng vấn muốn giao cho cậu delicious peaches come.

Tần Mậu nhìn đến cuối, không nhịn được nhíu mày.

Tổng biên tập muốn cử cậu đi phỏng vấn Khương Ngôn Mặc, nói rằng lấy việc Mặc quán khai trương để hâm nóng.

Nhưng bây giờ Khương Ngôn Mặc là người Tần Mậu không muốn gặp nhất.

Cậu suy nghĩ một chút, lại gửi mail cho tổng biên tập, tỏ rõ ý cậu mới đến tòa soạn, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu mà Khương Ngôn Mặc là nhân vật quan trọng ở Giang thị, cậu sợ đến lúc đó làm hỏng chuyện, làm phụ kì vọng của tổng biên tâm, uyển chuyển mà tỏ ý tổng biên tập có thể sắp xếp nhà báo khác đi thay cậu.

Tổng biên tập trả lời cậu rất nhanh, bảo rằng phỏng vấn chính là để làm nóng, muốn cậu không cần phải lo lắng.

Tần Mậu không còn cách nào, chỉ có thể nhận lời, im lặng tắt mail đi.

Cũng không lâu sau có tiếng gõ cửa.

Tần Mậu đoán là Hồ Niệm Cảnh đến, tâm tình không khỏi tốt lên một chút.

Mở cửa, chỉ thấy Hồ Niệm Cảnh xách hai túi đồ ăn vặt, quơ quơ trước mắt cậu: “Vì cậu mà tôi lái xe như bay, có nghĩa khí không delicious peaches come?”

Tính tình Hồ Niệm Cảnh hướng ngoại, đi đâu cũng hùng hổ.

Tần Mậu không nhịn được cười, gật đầu: “Một đời gặp được một Hồ Niệm Cảnh là đủ.”

Hồ Niệm Cảnh làm dáng muốn chạy vào nhà vệ sinh: “Để tôi đi giải tỏa cái đã.”

Tần Mậu cười đến không đứng nổi.

Hai người vừa cười vừa đi đến cạnh bàn ăn, Tần Mậu nói: “Tôi biết chắc cậu chưa ăn, đang đợi cậu đến ăn cùng.”

Hồ Niệm Cảnh hồ hởi la to: “Tần Mậu sao ông lại có thể tốt đến như vậy!”


Tần Mậu cười đùa: “Cút.”

Lúc ăn cơm, Tần Mậu nói với Hồ Niệm Cảnh rằng cậu đang tính chuyện mua nhà, hơn nữa tỏ ý càng nhanh càng tốt.

Hồ Niệm Cảnh nghi ngờ nhìn cậu: “Vì sao không về Đường gia? Không phải trước đây cậu nói, chờ khi nào liên lạc với Đường nhị tỷ cậu sẽ dọn qua đó?”

Tần Mậu không có cách nào giải thích với Hồ Niệm Cảnh là cậu vừa mới sống lại, rất nhiều chuyện cũng thay đổi, chỉ có thể nói qua loa: “Ở một mình tự do hơn.”

Thật ra ở kiếp trước, Tần Mậu quay về Giang thị không bao lâu thì dọn về Đường gia.

Đường nhị tỷ còn công khai với bên ngoài rằng cậu là con nuôi nhà họ Đường, dẫn cậu dung nhập vào cuộc sống của giới thượng lưu delicious peaches come.

Có lẽ cũng vì vậy, cậu mới bị Khương Ngôn Mặc để mắt tới, trở thành quân cờ trong tay hắn.

Tần Mậu nhớ lại chút một, cười nói với Hồ Niệm Cảnh: “Có lẽ sẽ làm phiền cậu đi tìm phòng giúp tôi.”

“Khách sáo với tôi làm gì?” Hồ Niệm Cảnh đặt mông xuống sofa, ngồi khoanh chân: “Đúng rồi, cậu nói khách sạn này là của Đường gia? Tôi là nhà báo mà còn không biết tin này.”

Tần Mậu cười: “Cậu bận rộn như vậy, đâu rảnh để quan tâm mấy cái này.”

Hồ Niệm Cảnh suy nghĩ: “Cậu nói với Đường Phẩm Hạ là qua đây chơi?”

Tần Mậu “Ừ” một tiếng, gắp thức ăn cho Hồ Niệm Cảnh: “Tôi không nói cho nó biết tôi về Giang thị để làm việc delicious peaches come?”

Hồ Niệm Cảnh nheo mắt lại: “Cậu làm đúng, cứ lừa nó như thế xem về sau nó còn dám bắt nạt cậu không. Đường Phẩm Hạ, tôi nghe cậu nói những việc làm của nó khi còn bé, đã cảm thấy nó rất đáng sợ.”

Tần Mậu cười bất đắc dĩ: “Nó không bắt nạt tôi.” Còn nói: “Hồi nó bé rất đáng yêu, cậu đừng lúc nào cũng chê nó.”

Hồ Niệm Cảnh thở dài: “Nhìn đi, cậu vẫn che chở nó như vậy. Thành thật mà nói, không phải là vì nó mà cậu mới về Giang thị?”

Tần Mậu nghiêng đầu, dừng một lúc mới nói: “Không phải.”

Nguyên nhân cậu quay về Giang thị lúc trước, có lẽ là vì trả ơn. Nhất là Đường nhị tỷ, người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu, cậu cảm thấy bản thân nên làm chút gì đó cho cô.

Hồ Niệm Cảnh cắn đũa: “Tôi cũng muốn thấy nhà của hai người một lần.”

Tần Mậu cười: “Dù sao vẫn có cơ hội.” Nói xong lại gắp thức ăn cho Hồ Niệm Cảnh.

Hồ Niệm Cảnh cười: “Cậu cho tôi xem ảnh hồi bé của nó, bụ bẫm lắm, hết sức đáng yêu. Cậu nói xem sau khi trưởng thành nó còn béo nữa không?”

Tần Mậu nhìn Hồ Niệm Cảnh: “Cậu thật lắm chuyện.”

Hồ Niệm Cảnh cười to: “Tò mò thôi.”

Hai người cơm nước xong, ngồi ở trên ghế không muốn di chuyển.

Hồ Niệm Cảnh tán gẫu với Tần Mậu: “Tìm nhà gấp như vậy, chỉ sợ rất khó tìm được chỗ thích hợp, nếu không đến ở nhà tôi một thời gian đi.”

Tần Mậu lắc đầu: “Nhất định phải tìm được, tôi không yêu cầu nhiều, mua một căn nhà nhỏ xinh là được, dù sao tôi ở một mình vậy là đủ.”

Hồ Niệm Cảnh gật đầu, hai tay chống cằm nhìn cậu: “Tôi chưa từng nghĩ tới cậu sẽ về Giang thị, lại còn cùng nghề với tôi… Thật tốt quá.”

“Tôi cũng rất vui.” Tần Mậu lấy tay chọc vào mặt Hồ Niệm Cảnh, trên mặt cậu ta xuất hiện má lúm đồng tiền nhưng không rõ, Tần Mậu rất thích lấy tay để chọc.

Hồ Niệm Cảnh cười nhạt để cậu nghịch, hỏi cậu: “Cậu tiết kiệm đến mức này có phải là vì Đường gia hay không delicious peaches come?”

“Coi là vậy đi.” Tần Mậu miễn cưỡng mà giữ vững biểu cảm: “Tuy giúp đỡ không lớn, nhưng cũng coi là làm chút chuyện cho họ.”

Hồ Niệm Cảnh ném ánh mắt hết đường cứu chữa qua: “Biết cậu coi người nhà họ Đường là thần thánh rồi.”


Tần Mậu cười cười, không lên tiếng.

Hồ Niệm Cảnh không nói gì, chỉ gõ bàn.

Tần Mậu chợt nhớ ra một chuyện: “Niệm Cảnh, cậu có biết ông chủ Mặc quán không?”

“Khương Ngôn Mặc? Sao tự dưng cậu lại nhắc tới người này.” Vẻ mặt Hồ Niệm Cảnh hơi kì lạ.

Tần Mậu nói: “Hai ngày nữa có một cuộc phỏng vấn, tổng biên tập cử tôi đi.”

Hồ Niệm Cảnh nhíu mày: “Sao tổng biên tập lại xếp cho cậu một nhiệm vụ biến thái như vậy, chắc chắn là bắt nạt người mới.”

Tần Mậu cười nói: “Tôi hiểu, Niệm Cảnh, Khương Ngôn Mặc rất đáng sợ?”

Hồ Niệm Cảnh ngồi khoanh chân: “Đâu chỉ có đáng sợ.”

Tần Mậu xoa cằm: “Xem ra có rất nhiều tin đồn, nếu không cậu kể cho tôi nghe một chút đi? Để tránh đến lúc đó tôi đắc tội với người ta.”

Hồ Niệm Cảnh bẻ khớp ngón tay: “Khương Ngôn Mặc rất hiếm khi nhận phỏng vấn, nhận rồi cũng không chắc có thể moi được tin tức gì. Ở Giang thị nhiều danh nhân như vậy, hắn là người khó đối phó nhất, hơn nữa còn rất tẻ nhạt, cậu hỏi hắn mười câu, hắn có thể trả lời cậu một câu đã tốt lắm rồi.”

Kiếp trước Tần Mậu chưa từng tìm hiểu về Khương Ngôn Mặc, cho dù Khương Ngôn Mặc có bắt đầu theo đuổi cậu, cậu cũng chỉ tự lý giải, hôm nay nghe Hồ Niệm Cảnh miêu tả, không khỏi cảm thấy mới lạ delicious peaches come.

Cậu gật đầu một cái, thầm nhớ trong lòng: “Còn gì nữa không?”

Hồ Niệm Cảnh lại suy nghĩ một chút: “Ba đời nhà Khương Ngôn Mặc đều là quan lớn ở Giang thị, bối cảnh rất sâu. Nhưng thái độ làm người của hắn khá khiêm tốn, không thích bị người khác đào bới chuyện riêng tư, hồi trước có một nhà báo mất việc dưới tay hắn.”

Tần Mậu ngạc nhiên, nhớ tới vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng của Khương Ngôn Mặc, còn có bộ dáng anh tuấn ưu nhã của hắn, thật sự không tưởng tượng ra hắn tức giận thì sẽ như nào.

“Cậu cũng đừng sợ, tôi nghe nói chỉ cần không nhắc đến việc riêng của Khương Ngôn Mặc thì sẽ không sao.” Hồ Niệm Cảnh thấy cậu trầm mặc, cho rằng cậu đang lo lắng, cười một cái rồi vỗ vai cậu an ủi.

Tần Mậu cố ý thở dài: “Không nhắc đến việc riêng, ai muốn xem. Người đọc không mua báo, chỉ sợ tổng biên tập sẽ không bỏ qua cho tôi.”

Hồ Niệm Cảnh vừa tức giận vừa bất bình cho cậu: “Nếu không phải vì Khương Ngôn Mặc không dễ tiếp xúc thì sao tổng biên tập của cậu lại nhường cơ hội cho cậu. Yên tâm, chắc chắn trong lòng của tổng biên tập kia đã có tính toán.”

Loại chuyện khó giải quyết như này, tất nhiên là giao cho người mới là tốt nhất. Tần Mậu biết đạo lý này nhưng cậu không muốn làm to chuyện, sau khi cười một cái, lập tức chuyển đề tài.

*****

Mấy ngày sau Tần Mậu đến trụ sở chính của Mặc quán để phỏng vấn, vốn hẹn vào lúc bốn giờ chiều, kết quả Tần Mậu đến muộn, vừa đúng cuộc họp cấp cao của Mặc quán diễn ra, phải chờ khoảng hai tiếng mới nhìn thấy Khương Ngôn Mặc.

Nhân viên đều đã lục tục tan việc, Tần Mậu đứng từ xa nhìn thấy Khương Ngôn Mặc đi ra từ phòng họp, bước chân thong dong mạnh mẽ, cậu không khỏi hít một hơi thật sâu, ép bản thân phải lên tinh thần đối mặt.

Thật ra trong lòng Tần Mậu hiểu rõ, Khương Ngôn Mặc của hiện tại chắc chắn không biết cậu, cậu không cần phải lo lắng như vậy.

Nhưng vừa nghĩ đến sự phản bội và lợi dụng ở kiếp trước, cậu không cách nào khiến bản thân bình tĩnh.

Thậm chí cậu còn muốn chạy trốn.

Nhưng Khương Ngôn Mặc đang đi về phía cậu.

Khương Ngôn Mặc nhìn cậu, ánh mắt kia có chút giống như đêm hôm đó, tại cửa Mặc quán, cảm giác Khương Ngôn Mặc nhìn cậu cách màn đêm, dường như có một sự đau khổ không nói lên lời.

Tần Mậu không tự chủ được mà lùi về sau vài bước, cậu không hiểu rốt cuộc là làm sao, theo lý thuyết bây giờ cậu và Khương Ngôn Mặc hoàn toàn là người xa lạ, sao Khương Ngôn Mặc lại có thể để lộ tâm tình khó bề tưởng tượng với cậu chứ?

Cậu cảm thấy cậu nên viện cớ để rời đi.

Nhưng Khương Ngôn Mặc đã đến gần cậu, còn vươn tay ra, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, Tần tiên sinh, đã để cậu đợi lâu.”

Tần Mậu ngẩng đầu, nhìn thấy bình tĩnh trong ánh mắt Khương Ngôn Mặc, mà những đau khổ mãnh liệt vừa nãy giống như là ảo giác của cậu vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận