Khi Tần Mậu tỉnh lại, phát hiện cậu đang nằm ở trên giường bệnh.
Cậu nhìn thấy ống truyền dịch trên cánh tay, sững sờ một lúc lâu, cuối cùng cười khổ lắc đầu một cái, cũng không biết trong lòng là mùi vị gì.
Trong phòng yên tĩnh, đúng lúc ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua lá cây chiếu vào, rực rỡ sáng ngời.
Ngoài cửa có người đang nói chuyện, Tần Mậu nghe không rõ lắm, chỉ một lúc sau, bác sĩ đẩy cửa đi vào, hỏi Tần Mậu cảm thấy thế nào.
Tần Mậu cảm thấy bác sĩ rất quen mắt, suy nghĩ một chút, không có cảm thấy lạ, cười nói: “Cũng ổn.”
Bác sĩ nhìn cậu một cái: “Đây là tai nạn xe nhỏ, không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi mấy ngày là được.”
Tần Mậu sửng sốt một chút: “… Tai nạn xe?”
Bác sĩ lại nhìn cậu, đóng bệnh án lại: “Chờ làm kiểm tra não bộ.”
Tần Mậu kinh ngạc, lập tức nở nụ cười: “Bác sĩ, tôi không phải mất trí nhớ.”
Bác sĩ dõi theo cậu, rõ ràng đang suy nghĩ.
Tần Mậu nói: “Bây giờ là mùa đông năm 2053, nếu tôi nhớ không lầm, mấy ngày nữa là đến đông chí.”
Vẻ mặt bác sĩ quái dị đến không nói nên lời, một lúc sau, cầm bệnh án đi ra ngoài, nói: “Tôi lập tức sắp xếp cho cậu kiểm tra.”
Tần Mậu cảm thấy chuyện có vẻ không đúng so với cậu nghĩ, vội vàng gọi bác sĩ lại: “Tôi bị ngã từ trên tầng xuống, không phải do tai nạn, kiếp này tôi chỉ bị tai nạn một lần, chính là hai năm trước…”
Bỗng dưng cậu im bặt, mở to mắt nhìn chằm chằm bác sĩ.
Bác sĩ quay đầu lại: “Bây giờ là cuối mùa xuân năm 2051.” Bác sĩ lại chỉ ra ngoài cửa sổ: “Thấy không, đó là hoa mộc lan, hoa nở rồi, mùa xuân hoa nở!”
Tần Mậu nặn ra một nụ cười: “Bác sĩ, vừa mới đùa anh thôi, đương nhiên là tôi nhớ rõ, tai nạn xe ở đường Xuân Giang, đúng không? Bị xe máy va phải, người đó rất tốt, không bỏ chạy mà đưa tôi tới đây.”
Bác sĩ mặt không biến sắc mà nhìn cậu.
Tần Mậu cười tủm tỉm: “Cảm ơn anh, bác sĩ.”
Bảo sao cậu cảm thấy bác sĩ này rất quen mắt, hóa ra là khi cậu bị tai nạn xe chính người này phụ trách chữa trị cho cậu.
Bác sĩ đi rồi, nụ cười trên mặt Tần Mậu chậm rãi biến mất, không xác định được nghi ngờ hay ngạc nhiên từ ánh mắt của cậu.
Tất nhiên bây giờ là năm 2051…
Tần Mậu lấy điện thoại bên cạnh gối, nhìn ngày giờ, đúng là ngày 10 tháng 4 năm 2051.
Cậu lại lục danh bạ, không có tên Khương Ngôn Mặc.
Tần Mậu đặt điện thoại xuống, lòng cậu vừa nặng nề lại vừa có cảm giác quái dị không rõ ràng.
Hóa ra cậu trở về hai năm trước.
Bây giờ không phải mùa đông năm 2053, cậu cũng không phải ngã từ trên tầng hai xuống, bây giờ là cuối xuân năm 2051, là vì tai nạn xe nên cậu mới nằm trong bệnh viện.
Tần Mậu không nghĩ ra, cậu ngã một cái, vậy mà ngã về năm 2051, ngã về hai năm trước!
Cậu nhớ rõ cậu bị người Khương Ngôn Mặc yêu đẩy xuống, ngay lúc đầu óc trống rỗng, đau đớn âm ỉ ở trên người làm cậu mất đi ý thức delicious peaches come.
Giây phút khi cậu ngã xuống, cậu nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Khương Ngôn Mặc.
Tần Mậu kết hôn với Khương Ngôn Mặc vào đầu mùa đông năm 2051, thời điểm này hôn nhân đồng tính đã được công nhận là hợp pháp, tất cả mọi người nói cậu tốt số, có thể kết hôn với một thanh niên tài giỏi đẹp trai của một gia tộc có quyền thế như vậy.
Cậu cũng từng cảm thấy bản thân thật may mắn, cũng một lòng một dạ với Khương Ngôn Mặc.
Cho đến khi cậu phát hiện, Khương Ngôn Mặc tiếp cận cậu, là vì cậu có giá trị lợi dụng.
Nhớ lại đủ loại chuyện trước đây, Tần Mậu không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Khương Ngôn Mặc… Thật may bây giờ là cuối xuân năm 2051, cậu vẫn chưa gặp người này.
Nhưng cậu cũng không quên, chính là cuối xuân năm nay, cậu gặp Khương Ngôn Mặc.
Ngón tay Tần Mậu ghim chặt vào lòng bàn tay.
Cho đến bây giờ, Tần Mậu cảm thấy có chút may mắn khi được sống lại.
Có lẽ quay về năm 2051 một lần nữa, cậu có thể tránh được Khương Ngôn Mặc, cũng có thể tránh khỏi toàn bộ đau đớn, bất lực và tuyệt vọng khi bị phản bội trong hai năm đó.
Cậu không bao giờ dành cả ngày lẫn đêm nghĩ đến người đàn ông mà cậu yêu đã lợi dụng cậu như thế nào, khiến Đường gia sụp đổ, không bao giờ nghĩ đến người đó còn yêu một người khác, mà cậu chẳng phải là gì trong lòng hắn.
Khương Ngôn Mặc tiếp cận cậu, cũng chỉ vì trả thù Đường gia.
Đường gia là trùm bất động sản ở Giang thị, gia tài bạc triệu.
Khi Đường gia nhận nuôi Tần Mậu, không thể nói là không đối tối với cậu, nhưng năm mười lăm tuổi, cha mẹ ruột ở nơi khác tìm tới cửa, Đường gia không thể giữ cậu lại, mà cậu cũng theo cha mẹ ruột về quê.
Rất nhiều năm trôi qua, Tần Mậu cũng không gặp lại người nhà họ Đường, cho đến khi cậu hai mươi sáu tuổi, bị một nhà truyền thông đào góc tường, mới quay về Giang thị một lần nữa, gặp lại người nhà họ Đường.
Ba chị em Đường gia coi Tần Mậu như người nhà, thật lòng chờ cậu, cho nên sau khi chuyện xảy ra, Tần Mậu đều nghĩ là do cậu, mới làm hại người nhà họ Đường hai bàn tay trắng, cậu lại khổ sở đến không kiềm chế được bản thân.
Cậu không ngừng hối hận và tự trách.
Là Khương Ngôn Mặc hại chị em Đường gia.
Suy cho cùng, thật ra là cậu hại bọn họ.
Là cậu không phân biệt được, cho rằng Khương Ngôn Mặc thật lòng yêu cậu, nhưng không biết mục tiêu của Khương Ngôn Mặc vốn không phải là cậu, mà là cả Đường gia.
Tần Mậu hận Khương Ngôn Mặc, càng hận bản thân cậu mù mắt.
Nhưng đến khi cậu hiểu được, tất cả đã quá muộn, Khương Ngôn Mặc đã thâu tóm Đường thị, hoàn toàn giẫm nát Đường gia.
Cho nên Tần Mậu nghĩ, có lẽ bắt đầu lại một lần nữa cũng tốt.
Cậu có thể tránh gặp phải Khương Ngôn Mặc, tránh khỏi sự phản bội đó. Thậm chí cậu có thể không liên lạc với chị em Đường gia, tránh làm bọn họ bị tổn thương.
Tần Mậu nhớ rõ mùa xuân năm 2051 ở kiếp trước, vì một tòa báo ở Giang thị tìm đến, cậu thấy đối phương ra điều kiện không tồi, liền từ quê trở về Giang thị delicious peaches come.
Năm đó khi cậu quay về Giang thị, lại tạm thời ở trong khách sạn, chờ công ty sắp xếp chỗ ở cho cậu.
Giang thị là thành phố lớn danh tiếng, sầm uất náo nhiệt, ở kiếp trước, sau mười một năm mới quay trở về, đối với cậu mà nói, thành phố này vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Mà Tần Mâu sau khi sống lại, cảm tình đối với Giang thị càng thêm phức tạp.
Cậu có chút không xác định được, không biết tình hình bây giờ có giống kiếp trước không.
Suy nghĩ một lúc, Tần Mậu lấy điện thoại ra, gọi cho công ty, hỏi rõ tình hình, biết được tất cả đều không thay đổi.
Cậu vừa mới nhậm chức, ở trong khách sạn, vì xảy ra tai nạn, công ty cho cậu một ngày nghỉ.
Hai năm trước Tần Mậu đã trải qua tai nạn này, biết chắc chắn sẽ không có gì đáng ngại, cho nên buổi chiều hôm đó cậu làm thủ tục xuất viện.
Đi trên con phố sầm uất nhất Giang thị, Tần Mậu chỉ cảm thấy tất cả đều khó mà tin được.
Một lần nữa quay về hai năm trước, một lần nữa sống lại, đúng là thật… Thần kì và quái dị…
Tần Mậu đi lang thang cả một buổi chiều, cậu không biết nên đi đâu để giết thời gian.
Trong lúc hoảng hốt, cậu không cầm lòng được mà nhớ tới Khương Ngôn Mặc.
Cậu cố gắng nhớ lại khi gặp Khương Ngôn Mặc, hình như có một bữa tiệc, cậu đi theo Đường tiểu thiếu gia đến đấy, bị nhân viên nhận nhầm là thái tử của một tập đoàn, bị kéo đi gặp Khương Ngôn Mặc.
Sau khi xóa bỏ hiểu lầm, Tầm Mậu rất xấu hổ, Khương Ngôn Mặc lại rộng lượng nhã nhặn giải vây giúp cậu, thuận tiện muốn cách liên lạc với cậu.
Cho đến khi Đường gia bị thâu tóm, Tâm Mậu mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, có lẽ từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Khương Ngôn Mặc đã triển khai kế hoạch của hắn.
Tần Mậu sau khi sống lại đút hai tay trong túi, ngửa đầu nhìn những tòa nhà cao tầng của Giang thị, thầm nghĩ có nên từ bỏ công việc hiện tại, sau đó quay về quê.
Chỉ có như vậy, mới có thể đảm bảo không làm hại đến Đường gia…
Đến khi Tần Mậu lấy lại tinh thần, cậu đã đứng ở trước cửa Mặc quán.
Lúc này Mặc quán vừa mới xây xong, cũng đã bị bên ngoài chú ý, kiến trúc xây dựng theo phong cách Châu Âu trông vừa nghiêm trang lại đồ sộ, toát lên một khí thế vương giả.
Cũng khó trách sau này nơi đây trở thành trung tâm của cả Giang thị.
Khương Ngôn Mặc dùng hai năm xây xong nơi này, lại dùng hai năm biến nơi này trở thành khu mậu dịch sầm uất nhất Giang thị đồng thời là nơi vui chơi giải trí xa hoa nhất.
Năm 2053, chắc chắn Mặc quán sẽ trở thành nơi náo nhiệt nhất Giang thị, nó sẽ trở thành biểu tượng của Giang thị, bất kể là dân thường hay khách du lịch, đều thích đến đây dạo một vòng.
Tần Mậu nhớ rõ đến mỗi đêm, toàn bộ Mặc quán lại sáng rực bởi ánh đèn neon, quảng trường nhốn nhào toàn là người, bốn phía đông nghịt, đó là một loại sôi nổi như thế nào.
Mà bây giờ Mặc quán vẫn chỉ lẳng lặng đứng ở trong đêm tối, dường như đang chờ đợi sự hưng thịnh thuộc về nó delicious peaches come.
Tần Mậu lặng lẽ nhìn những kiến trúc này, trong đầu lại một lần nữa nhớ tới Khương Ngôn Mặc.
Trước mặt người ngoài, Khương Ngôn Mặc vẫn luôn ôn nhu nhã nhặn, đương nhiên không ai dám khinh thường thủ đoạn lợi hại của hắn, nhưng nội tâm hắn vừa tàn nhẫn vừa hung ác nham hiểm, có lẽ không có ai biết.
Ngoại trừ Tần Mậu.
Những tổn thương mà Khương Ngôn Mặc tạo cho Tần Mậu, lại có thể khái quát bằng một câu tàn nhẫn.
Cứ ngây người đứng như vậy, cũng không biết trôi qua bao lâu, đột nhiên Tần Mậu nghe thấy có tiếng xe dừng lại từ phía sau.
Cậu quay đầu nhìn sang, chỉ liếc mắt một cái, cả người lại không kiềm chế được mà run rẩy.
Một người đàn ông xuống xe, mặc một bộ quần áo bình thường giản dị, do ánh đèn lờ mờ nên không nhìn rõ mặt, nhưng Tần Mậu liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra hắn là ai.
Làm sao Tần Mậu có thể quên được người này, người đàn ông này tên là Khương Ngôn Mặc.
Cậu nhìn Khương Ngôn Mặc xuống xe, đi đến ghế sau để mở cửa.
Một thanh niên và một đứa bé cùng đi xuống xe, Khương Ngôn Mặc nắm bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé, cho dù không thấy rõ vẻ mặt, Tần Mậu cũng có thể đoán được giây phút này trên mặt hắn có bao nhiêu ôn nhu.
Thanh niên và một đứa trẻ kia, Tần Mậu đều biết.
Thanh niên kia tên Khương Thiển, còn đứa bé là con của cậu ta.
Mười mấy năm qua trong lòng Khương Ngôn Mặc cũng chỉ có một mình Khương Thiển, nhưng đứa bé kia không phải là con ruột của hắn, Khương Ngôn Mặc cũng vẫn đối xử như con ruột, đủ để thấy hắn để tâm đến Khương Thiển bao nhiêu.
Nếu là người trong lòng của Khương Ngôn Mặc, tại sao Tần Mậu lại không nhớ chứ?
Có lẽ cả đời này cậu cũng sẽ không quên được.
Là Khương Thiển đẩy cậu ngã trong lúc cãi nhau, nếu cậu không sống lại, chắc hẳn giờ đã chết.
Tần Mậu không biết có phải đối phương cố ý hay không, nhưng chuyện Khương Ngôn Mặc làm Đường gia sụp đổ vì Khương Thiển, cậu cũng không cách nào quên được.
Chỉ tiếc lúc trước Tần Mậu hiểu ra đã quá muộn, sau khi Đường gia bị thâu tóm, cậu mới biết được tất cả mọi thứ Khương Ngôn Mặc làm nhằm vào Đường gia, hóa ra đều là vì Khương Thiển.
Bởi vì Khương Ngôn Mặc vẫn luôn yêu Khương Thiển.
Khi đó rất nhiều đêm, Tần Mậu cảm thấy tim rất đau, sẽ không nhịn được mà tự giễu, một người như cậu sao có thể so sánh với Khương Thiển?
Mặc dù Khương Thiển là con nuôi của Khương gia, nhưng người nhà họ Khương luôn yêu thương cậu ta, Khương Ngôn Mặc lại càng xem cậu ta như một bảo bối.
Nếu không phải lúc trước cậu quá yêu Khương Ngôn Mặc, bị tình cảm che mù mắt, sao lại có thể không nhìn ra mờ ám giữa Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển…
Nhớ lại đến đây, Tần Mậu cảm thấy ngực cậu đau dữ dội.
Đau đớn cùng thống hận khiến cả người cậu run rẩy, cậu càng muốn bình tĩnh lại thì càng khó kiềm chế được bản thân delicious peaches come.
Cậu nhìn ba người đi về phía Mặc quán.
Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển mỗi người dắt một tay đứa bé, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn đối phương một cái, giơ chân nhấc tay cũng ăn ý và ấm áp như vậy.
Mặc quán còn chưa khai trương, Khương Ngôn Mặc đưa Khương Thiển tới đây, có lẽ là muốn chia sẻ vui sướng cùng đắc ý với Khương Thiển trước.
Tần Mậu lẳng lặng nhìn bọn họ, cậu nghĩ đến hai năm kia, tại sao cậu vẫn không phát hiện ra tình cảm mà Khương Ngôn Mặc dành cho Khương Thiển?
Ngôn ngữ cử chỉ của hai người họ rõ ràng như vậy.
Tần Mậu nhìn, dần dần cảm thấy hai mắt mơ hồ.
Đến khi cậu nhận ra, mới phát hiện cậu lại đang khóc.
Trong những giọt nước mắt này, không biết xen lẫn là bao nhiêu cảm xúc khổ sở, đau xót, hối hận…
Rõ ràng cậu không phải là người dễ dàng để lộ tâm tình.
Có lẽ là do cảnh tượng hạnh phúc ba người một người của Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển mà bị kích thích, tổn thương cực độ, mới có thể kích động như vậy.
Cậu khẽ nhắm mắt lại, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh.
Đúng lúc này, giữa màn đêm trống vắng vang lên một giọng nói của trẻ con: “Bác trai, baba, sao chú kia lại khóc thế?”
Tần Mậu kinh ngạc mà mở mắt ra, nhìn thấy Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển đều quay đầu lại nhìn cậu.
Trong nháy mắt, Tần Mậu cứng đờ cả người.
Cậu muốn chạy trốn, muốn hét to, nhưng cậu không làm được gì cả, giống như bị đóng băng, chỉ có thể đứng ở đó, mang theo không biết bao nhiêu bối rối.
Cho dù biết người Khương Ngôn Mặc yêu chính là Khương Thiển, biết Khương Ngôn Mặc lợi dụng cậu để làm hại Đường gia, cậu cũng chưa từng hoảng loạn như vậy.
Qua vài giây như vậy, Tần Mậu tỉnh táo lại, nhanh chóng rời mắt, giật lùi về phía sau.
Cậu vừa mới lùi hai bước, cửa chính Mặc quán đột nhiên được mở ra, đèn trong quảng trường cũng sáng lên, vài người đi ra từ bên trong chào đón Khương Ngôn Mặc.
Tần Mậu khẽ thở nhẹ, xoay người, bước nhanh đi.
Cho đến khi đi rất xa, Tần Mậu mới dám quay đầu lại.
Thế nhưng lập tức cậu ngây ngẩn cả người.
Cậu nhìn thấy Khương Ngôn Mặc nhìn về phía này, cách rất xa, cậu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Khương Ngôn Mặc nhìn qua đây.
Thật ra vẻ mặt Khương Ngôn Mặc cũng không quá rõ, nhưng tư thế nhìn và khí thế quanh quẩn toàn thân Khương Ngôn Mặc cũng làm cho Tần Mậu xuất hiện một loại ảo giác.
Cậu lại cảm thấy trong ánh mắt Khương Ngôn Mặc nhìn cậu xuất hiện bi thương, mà bi thương kia là dành cho cậu.
Là vì nhìn thấy cậu khóc sao?
Tần Mậu không nhịn được mà lắc đầu tự giễu, bây giờ người đứng bên cạnh Khương Ngôn Mặc chính là Khương Thiển, trong lòng hắn chỉ có Khương Thiển, lúc này sao trong mắt hắn có thể có những thứ khác?
Hơn nữa từ khi nào Khương Ngôn Mặc trở nên nhân từ lương thiện như vậy, lương thiện đến nhìn thấy người lạ khóc cũng sẽ thể hiện sự đồng cảm?
Nghĩ đến đây, Tần Mậu rời mắt, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi Mặc quán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...