Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên


Từ ngày thí nghiệm phẫu thuật với trái tim thỏ con thành công, Âu Lăng Dật vẫn cắm đầu tiếp tục không ngừng nghiên cứu, mổ xẻ, khâu vá trên cơ thể của những thỏ con khác, dẫn đến kết quả, cho dù có phải phẫu thuật trong bóng tối, y cũng có thể vô cùng thuần thục không hề mất thời gian mà tách cơ tim hoàn hảo không tì vết khỏi trái tim còn nhịp đập, không để lại dấu vết thương tổ hay bất kỳ dư thừa nào.
Phải biết rằng, tần suất tim đập ở cơ thể loài thỏ cực kỳ nhanh, thỏ con càng nhỏ, tốc độ chu kỳ đập càng tăng lên, thỏ trưởng thành mỗi phút tim đập từ 130 – 250 nhịp, thỏ chưa lớn tần suất hoạt động có đôi khi hơn cả 300 nhịp một phút.

Âu Lăng Dật muốn tại đây thử nghiệm chứng xem trái tim đang đập mãnh liệt kia có bao nhiêu cách thành công, tinh tế phân tích từng xác suất có khả năng xảy ra, ngẫm nghĩ một chút.
Nói cách khác, ở thể tích nhỏ như thế này, thế mà trái tim thỏ con cũng không hề biến dị, hay bị y làm cho thương tổn, từ đầu đến cuối vẫn luôn lành lặn, nếu đổi lại trái tim con người, có thiết diện lớn hơn gấp ba, đối với Âu Lăng Dật mà nói quả thực chính là việc nằm mơ vẫn có thể giải phẫu thực gọn gàng, chỉ đơn giản là một bữa ăn sáng.
Cần mẫn luyện tập không ngơi nghỉ, cứ thế lại qua nửa tháng, bạn nhỏ Âu rốt cuộc chịu xuất quan.
Vừa ra ngoài đã chạm mặt Âu Hình Thiến đứng ngay đại sảnh chờ y từ lâu.

Âu Lăng Dật vốn cũng đang định tìm hắn để bàn bạc công việc, nói chi tiết hơn là nhờ hắn tuyển cho mình một đội ngũ chuyên nghiệp tổ chức để phụ y phẫu thuật sau này.
“Nhị thúc, phương án giải phẫu đã thành công ở bước thực nghiệm lâm sàng ban đầu, cháu nghĩ nên đến lúc tìm vài người hỗ trợ, chú dẫn cháu đến sở nghiên cứu để hỏi qua ý của bác sĩ Thạch và tiến sĩ Alberta đi?” Âu Lăng Dật mắt to chớp chớp, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
“Thí nghiệm lâm sàng đã thông qua?!” Âu Hình Thiến đầu tiên là vẻ mặt kinh hỉ, thanh âm cất cao, rồi sau đó như là nhớ tới cái gì, quay ngoắt thái độ mếu máo nói: “Tiểu Dật, Nhị thúc quên không nói cho cháu, từ lúc thay cháu nói chuyện với Giản Hạo Tường vào lần trước, hắn thấy cháu nửa tháng biệt vô âm tích, không có lấy một cái tin tức, cũng gấp gáp chuẩn bị một đội phẫu thuật chuyên nghiệp, bác sĩ mổ chính là thiên tài nổi danh trong ngành phẫu thuật tim ngoại khoa hiện nay, tiến sĩ Brook.

Hình như cũng vào hôm nay, bọn họ gặp nhau để mở cuộc họp bàn bạc.”
Âu Hình Thiến sợ sệt đứng trước cái nhìn sắc bén như đao đang nhìn chằm chằm mình của Âu Lăng Dật, khiến Âu Hình Thiến không khỏi cố gắng thu thân mình nhỏ lại.
“Hội nghị tổ chức tại đâu?” Không có thời gian so đo với Âu Hình Thiến luôn gây rắc rối cho chính mình, Âu Lăng Dật trực tiếp hỏi vô trọng điểm.

Phương án phẫu thuật của y, y tuyệt đối tin tưởng, nếu Giản Hạo Tường kiên trì bài xích với việc lấy tim người khác lắp vào thân mình, như vậy cũng chỉ có duy nhất cách Âu Lăng Dật nghĩ ra mới có thể giúp hắn hoàn toàn thoát khỏi ốm đau bệnh tật.
“Hội nghị ở lầu một bệnh viện Âu thị.


Hiện tại có lẽ sắp bắt đầu.” Bởi vì Âu Hình Thiến là cầu nối trung gian hỗ trợ liên lạc tiến sĩ Brook nên thời gian hội nghĩ diễn ra và địa điểm đương nhiên hắn nắm rõ.

Vốn tưởng rằng cuối cùng đã giúp được cháu nhỏ vứt đi một mối phiền phức to lớn, lại không ngờ kết quả sau đó hoàn toàn lật ngược thế cục, cháu nhỏ thật sự thành công.

Giờ ngẫm nghĩ lại, bản thân mới là người mang cho Âu Lăng Dật một mớ phiền toái không đáng có.

Âu Hình Thiên càng nghĩ, trong lòng càng chột dạ.
“Vậy chú thay cháu chuẩn bị đầy đủ tư liệu về phương án thí nghiệm lâm sàng ngay đi, rồi lập tức đưa đến chỗ bác sĩ Thạch và tiến sĩ Alberta, không cần trình bày dài dòng gì đâu, chú cứ trực tiếp đưa cho họ xem là được, nếu bọn họ đồng ý sau khi xem xong.

Chú hãy dẫn họ tới phòng họp chờ cháu, cháu trước tiên cần qua hội nghị kia của Giản Hạo Tường xem phương án mà tiến sĩ Brook đưa ra rốt cuộc như thế nào.” Suy tư nửa khắc, Âu Lăng Dật rất nhanh trong phút chốc đã chốt hạ quyết định.

Lần phẫu thuật này, y nhất định tuyệt đối không thể từ bỏ, vì phải giải quyết triệt để chấp niệm kiếp trước, cho nên kiếp này đối với y học, Âu Lăng Dật là thành tâm cống hiến.
“Được.

Nhị thúc lập tức đi làm!” Trông thấy cháu nhỏ chẳng những không trách cứ chính mình, còn nguyện ý đem nhiệm vụ trọng yếu giao nhờ Âu Hình Thiến hắn, khiến cả người hắn ta như được tiêm thêm máu gà, tràn ngập nhiệt huyết.
Chú cháu hai người vài lời ngắn gọn liền chia thành đôi ngả.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Quản gia nhanh chóng chuẩn bị xe cho Âu Lăng Dật, y vội vàng gấp rút phóng như bay chạy đến bệnh viện Âu thị, khi tới trước cửa phòng họp, hội nghị mới vừa bắt đầu chưa bao lâu, nhưng là, ngay tại cửa lớn có hai tên bảo an khỏe mạnh, to lớn nghiêm ngặt quản chặt, người ngoài không thể tiến vào bên trong.

“Anh bạn nhỏ, nơi này đang diễn ra cuộc họp rất quan trọng, không phải chỗ để chơi đùa.” Dùng thân mình ngăn lại động tác mở cửa của Âu tiểu thiếu gia, một gã bảo an Giáp tiến trước khuyên ngăn, lại bắt gặp diện mạo tinh xảo xinh đẹp cùng bộ phục trang cao quý, ngữ khí mềm nhẹ hẳn đi rất nhiều.
“Tránh ra, tôi muốn vào trong tham dự cuộc họp.” Đột nhiên Âu Lăng Dật bị ngăn lại, quá nóng vội dẫn đến ở trong lời nói kéo theo một tia vội vàng, thái độ cũng cường ngạnh cứng đầu.
“Thực xin lỗi, đây là trọng trách của tôi.

Tôi không thể để cậu vào được!” Bảo an Giáp thấy thiếu niên thái độ ngạo mạn, không coi ai ra gì, tưởng Âu Lăng Dật là một thiếu gia hư hỏng của gia tộc nhà giàu nào đó, ngữ khí không kiên nhẫn nói.
“Tôi bảo các người mau tránh ra.” Không có thời gian dây dưa giải thích, Âu Lăng Dật cất giọng trầm thấp, gằn từng tiếng nặng nề sử dụng cả tinh thần lực, đột ngột bùng phát ập thẳng tới vị trí hai tên bảo an.
Hai tên bảo an chỉ cảm thấy đầu óc một trận mê muội, trong suy nghĩ ngộ nhận thiếu niên trước mắt không hề có ý định phản kháng, bọn họ ngây ngốc thức thời gật đầu, cúi người tự giác đẩy cửa cho Âu Lăng Dật, né qua bên để y tiến vào.
Đang lúc hội thảo sôi nổi, mọi người sắp sửa bắt tay vào thực hiện phương án phẫu thuật, bọn họ phân công cho nhau từng mục tiêu cần làm, bất thình lình cánh cửa vẫn luôn yên ắng được mở ra, thân ảnh thiếu niên tiêu sái đi đến, khí tức bức người cùng gương mặt lạnh lẽo đẹp như tượng tạc, tất cả cùng lúc dừng lại hành động, đồng loạt nhìn về phía y.
“Tiểu Dật, cháu đã đến rồi.” Giản Hạo Tường ngồi ở vị trí chủ hội nghị đang khi anh buồn chán đến chết nghe nhị vị bác sĩ bàn bạc kế hoạch giải phẫu, giống như loại sự việc kia không có một chút liên quan đến mình, thẳng tới lúc thấy tư thái hiên ngang của Âu Lăng Dật đi vào phòng họp, con ngươi ảm đạm rốt cuộc sáng lên, vội vàng tiếp đón.
“Có thể cùng tham dự được không?” Đối diện vẻ mặt nhiệt tình của Giản Hạo Tường hơi khẽ gật đầu, Âu Lăng Dật quay người hỏi ý kiến vị tiến sĩ vẫn luôn  bị một đám đông vây quanh, hiển nhiên hắn mới là nhân vật chính trong buổi họp này.
Brook là mĩ tịch Hoa nhân, sinh ra trong gia đình có truyền thống về y học, từ nhỏ hắn đã có danh xưng là thần đồng y học.

Sở hữu thiên phú dị bẩm như vậy, khả năng thường là người tính tình cổ quái, trên người hắn luôn được bao bọc bởi khí tức ngạo kiều.

Giờ phút này, tiêu điểm của cuộc họp là hắn tự nhiên bị cướp mất bởi một đứa trẻ, mặc kệ Âu Lăng Dật vẫn chỉ là thiếu niên không hiểu chuyện, hắn lập tức không vui mở miệng, không hề khách khí nói: “Ở đây không phải nơi vui chơi giải trí, muốn chơi đùa thì về tìm cha mẹ.

Bảo an? Bảo an đâu? Mau tới dẫn thằng bé đi ra!”
Ngoài cửa hai gã bảo an còn đang rơi vào trạng thái mơ hồ, thần trí không rõ, hiện tại bị thanh âm bén nhọn của Brook gọi cho tỉnh, loay hoay một hồi, vẻ mặt vô cùng khó hiểu, nghi hoặc nhìn chính mình rồi nhìn hoàn cảnh xung quanh, cũng không có hành động chạy vào lôi Âu Lăng Dật rời khỏi.

“Tiến sĩ, bỗng nhiên xen ngang ảnh hưởng đến kế hoạch hội thảo của ngài, tôi thực xin lỗi, nhưng mà vị này là khách do tôi mời đến, y đối với y học cũng cảm thấy hứng thú giống ngài vậy, tiến sĩ liệu có nên nể tình cho y một cơ hội để học tập quan sát?” Cảm nhận cơn thịnh nộ khó che dấu của Brook, Giản Hạo Tường vội vàng mở miệng giải thích.
Âu Lăng Dật hoàn toàn không thèm để ý đến lời kia, mặc dù Giản Hạo Tường rất có tâm thay y giải vây.

Nhưng xui cho anh vì Âu Lăng Dật ngay bây giờ đang tràn ngập tò mò về phương án giải phẫu mà Brook đưa ra, lấy thân phận gì để được ở lại tham dự cũng không còn quan trọng.
Nghe xong gia chủ Giản gia giải thích, Brook trong lòng bình tĩnh xuống, nghĩ đến Âu Lăng Dật chỉ là một thiếu gia nhà già lại có hứng thú với y học, hứng thú với danh tiếng của mình mà đến, cho nên sau khi suy xét chốc lát, Brook không ngần ngại gật đầu đồng ý.
Chuyện tình vị khách không mời từ đâu xuất hiện đã được giải quyết, hội nghị tiếp tục hừng hực khí thế bàn luận sôi trào.
“Chú vẫn giữ vững lập trường không có đi tìm trái tim phù hợp để thay sao?” Yên lặng ngồi dự thích vài phút, nghe thấy phương án phẫu thuật cực kỳ bảo thủ duy chỉ đề cập đến việc cắt bỏ van tim đã bị hư hỏng và vùng cơ phía ngoài, Âu Lăng Dật quay đầu nhìn về phía bên người Giản Hạo Tường, biểu tình nghiêm túc.
“Hừ, chú có bệnh khiết phích*, không thể chấp nhận loại chuyện thay tim đó được.” Giản Hạo Tường trầm thấp chua xót cười.
(*Khiết phích: ám ảnh sạch sẽ (tiếng Anh: mysophobia, verminophobia, germophobia, germaphobia, bacillophobia và bacteriophobia) là một hội chứng sợ ô nhiễm và vi trùng.)
“Nếu chú đã hạ quyết tâm không tiếp thu việc phẫu thuật cấy ghép thay tim như vậy, thế thì đợi lát nữa chú thử nghe qua phương án dự phòng của tôi xem sao, được chứ?” Âu Lăng Dật từ trên đường đi đến đây đã suy nghĩ kỹ: Giả sử hội nghị ngày hôm nay bàn luận về vấn đề cấy ghép thay tim mới cho Giản Hạo Tường, y lập tức sẽ không đề cập đến phương án thí nghiệm lâm sàng của bản thân, dẫu một chữ cũng không nói, nhưng giả sử đó là phương án tách mô bảo thủ thì chắc chắn y dốc hết toàn lực, tuyệt đối cam kết mang lại một trái tim hoàn toàn khỏe mạnh cho Giản Hạo Tường.
“Chuyện này đương nhiên là được!” Nhìn thiếu niên trước mặt với đôi mắt tràn đầy kiên định tự tin, nội tâm Giản Hạo Tường khẽ rung động.

Đã rất lâu về trước, niềm hy vọng được sống của anh bị vô số lần thập bại dập tắt không thương tiếc nhưng là giờ phút hiện tại, niềm tin đó không ngừng trỗi dậy nảy nở.

Đã không lâu về trước, anh tận mắt chứng kiến thiếu niên kia dùng nét mặt bình tĩnh cứu trị bệnh nhân, trực giác liền nói cho anh biết, thiếu niên có thể mang đến kỳ tích.

Quay trở về thời điểm hiện tại, vốn đã bất lực, vốn đã không còn hy vọng sẽ được nhìn thấy ánh sáng cuối con đường hầm tiếp nữa, y một lần nữa xuất hiện, anh chỉ có thể tin vào trực giác chính mình, anh chỉ có thể đặt cược vào y không nghi ngờ.
“Vậy thì thật tốt! Tin tưởng tôi, tôi nhất định khiến cho trái tim chú khỏe mạnh như ban đầu.” Dùng tinh thần lực dò xét cảm xúc Giản Hạo Tường, thấy hắn quanh thân tràn đầy kiên định tín niệm vờn quanh, ở kiếp này đây là lần đầu tiên có bệnh nhân thật lòng tin tưởng y, Âu Lăng Dật trong lòng khó nén vui mừng, khóe miệng giương cong tươi cười xán lạn vô cùng thanh khiết.
Trông thấy gương mặt lạnh lẽo của thiếu niên đột nhiên nở rộ nụ cười như hoa đến thập phần mê hoặc, nháy mắt, hô hấp Giản Hạo Tường bị đình trệ, theo quán tính cúi đầu cười nhẹ rồi đứng lên: Ha ha, xem ra ánh mắt của mình không sai, kiểm cái bảo.
Hai người ở một bên cuộc họp khe khẽ nói nhỏ, đồng loạt nhất trí với kế hoạch, các chuyên gia tiến sĩ cũng đến lúc bàn bạc xong xuôi chuẩn bị kết thúc hội nghị.
“Đợi đã, tiến sĩ Brook, mặc dù đến bây giờ tôi mới lên tiếng, quả thực quá thất lễ với ngài và mọi người, nhưng vì sự tình quan trọng liên quan đến sinh mệnh một đời người, cho nên ngay lúc này tôi tuyên bố, phương án của ngài chính thức hủy bỏ, tôi đã tìm được một đội ngũ khác phù hợp hơn.” Tao nhã đứng dậy, Giản gia chủ vẻ mặt xin lỗi, nho nhã lễ độ tuyên bố tin tức đại bạo.
“What? Are you kidding me? * (Gì cơ? Anh chơi tôi à?)” Brook kinh ngạc đến mức cả tiếng Anh cũng thốt ra.

“Tuy rằng làm thế là thất lễ, nhưng tôi đã muốn xác định.

Phí sức ngài như vậy tôi nhất định đền bù đầy đủ, còn có hợp đồng bồi thường cũng nhất định chu toàn thỏa đáng cho các vị, ngài không cần lo lắng.” Giản hạo tường lại khom người tạ lỗi.
“Tiền bạc không phải vấn đền! Tôn nghiêm mới là vấn đền ở đây! Tôi dám khẳng định phương án phẫu thuật của tôi mới là bước đi an toàn nhất, hiệu quả phân biệt rõ rệt, kỹ thuật giải phẫu của tôi cũng là kỹ năng chuyên nghiệp nhất.

Liệu còn có thể có ai so với chúng tôi càng vĩ đại, càng vững chắc hơn?” Cố ý triệu tập đoàn cố vấn và đội ngũ phụ tá từ Mĩ sang đây, Brook đem theo một tinh thần khiêu chiến rất cao, không nghĩ tới chỉ một thoáng gió thổi, Giản Hạo Tường thế mà đổi ý, Brook tức giận có chút hổn hển chất vấn.
“Là tôi.” Xem tin nhắn Âu Hình Thiến vừa mới được gửi đến, thanh âm Âu Lăng Dật trong trẻo non nớt nhưng đầy lạnh lùng vang lên, tức khắc hấp dẫn ánh mắt mọi người.
“Giản tổng, đừng nói ngài mất trí đi đùa giỡn với tôi đi!” Trừng mắt thiếu niên còn chưa cao tới bả vai của mình, biểu tình Brook khó có thể nắm bắt, theo quán tính ngũ quan hơi co giật nhìn về Giản Hạo Tường, ngữ khí phóng nhuyễn một ít.
“Ngại thật, không phải vui đùa.”, “Tôi chưa từng nói giỡn.” Hai người, một bên thì tràn đầy áy náy, một bên thì lãnh ý lạnh nhạt, trăm miệng một lời phủ định.
“Anh bạn nhỏ, hiện tại chuyện chúng ta đang bàn về là một sinh mệnh, là một mạng người, không phải là mấy con côn trùng như ruồi, muỗi, lăn quăn, bọ gậy gì gì đó, anh bạn nhỏ nếu muốn tập làm bác sĩ thì mời về nhà mua bộ đồ chơi ‘Doctor’ để thỏa mãn đi!” Brook trào phúng cười, phong độ đều duy trì không nổi nữa.
“Mấy chuyện đó cũng nói sau đi, nhưng mà anh bạn nhỏ lấy đâu ra tự tin như vậy? Cậu có đội ngũ y bác sĩ riêng của bản thân sao? Y học là chuyện nghiêm túc, không thể lôi ra lung tung đùa cợt vớ vẩn! Cậu hiện tại cũng đã dự thính xong cuộc họp của tôi, phiền mau chóng rời khỏi!” Nhìn tiểu thiếu niên cô độc đứng yên lặng, Brook nửa ngày sau lại mở miệng, ngữ khí nghiêm khắc trước nay chưa từng có, hiển nhiên đối với loại việc hai người không biết nặng nhẹ mà hồ nháo vô cùng tức giận.
“Tôi có đội ngũ riêng, bọn họ cũng sắp đến, tiến sĩ đây có thể ở lại nghe qua phương án thí nghiệm của tôi.

Tôi cũng muốn nói cho tiến sĩ rõ, của ta y học lý niệm cũng là không tha con tin nghi, tiết độc!” Bị người đối diện hết lần này đến lần khác liếc mắt chế giễu, bôi nhọ chính mình, Âu Lăng Dật hiếm khi bực mình, nội tâm cuối cùng dấy lên một ngọn lửa nhỏ.
“Anh bạn nhỏ không cần nói, tôi vẫn sẽ lưu lại xem một trận khôi hài.” Brook ôm ngực cười nhạo.
“Tiểu Dật, chúng ta đến rồi đây.” Trong hội trường bầu không khí giằng co nhiễm tầng tầng khói súng, Âu Hình Thiến mang theo vẻ mặt kích động cùng bác sĩ Thạch và tiến sĩ Alberta vội vàng đuổi tới.
Trông thấy ba người biểu tình phấn khích giống nhau xông vào hội nghị, Âu Lăng Dật khóe miệng hơi cong, thản nhiên tuyên bố: “Đội ngũ của tôi đã đến.”
Brook quay đầu nhìn về phía phương hướng người vừa tới, mở to hai mắt nhìn, sợ hãi kêu thành tiếng: “Thầy! Người.

Người như thế nào ở đây?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui