Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên


Âu Hình Thiên như hổ rình mồi giám sát chủ nhiệm đang tự tay tháo bỏ thạch cao trên người nhi tử, nhìn thấy vết thương đã hoàn toàn khôi phục, cánh tay có thể hoạt động tự do, co duỗi đều không vấn đề, biểu tình Âu Lăng Dật vô cùng hài lòng, Âu Hình Thiên giãn mày mỉm cười, nội tâm sung sướng cực độ.
“Làm tốt lắm.” Tâm trạng vui vẻ, Âu Hình Thiên đứng đối diện một bên, nhìn nét mặt chủ nhiệm thụ sủng nhược kinh, không chút keo kiệt tán thưởng một câu.
(*Thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sợ hãi)
“Không việc gì, không việc gì! Ngài cùng Tiểu thiếu gia vừa lòng là tốt rồi!” Chủ nhiệm ngượng ngùng xua tay, e thẹn cúi đầu, biểu tình càng thêm sợ hãi.
“Cám ơn bác sĩ.” Âu Lăng Dật cử động cánh tay, xác nhận độ linh hoạt là 100%, cũng bước tới, thản nhiên hướng chủ nhiệm gật đầu cám ơn, sau đó quay người nhìn về phía phụ thân, dùng ánh mắt ý tứ bảo hắn mau trở về Âu gia.
Âu Hình Thiên bắt gặp tiểu nhi tử lần này đã không còn phớt lờ chính mình nữa, vừa ra hiệu cho hắn xong, Âu Hình Thiên đã tiến tới gần Âu Lăng Dật, trong lòng vui như mở cờ.

Hắn cúi đầu cười, bàn tay to vung lên, bảo nhi tử cùng đi.
Dõi theo bóng dáng cha con hai người đi khỏi, chủ nhiệm khoa chỉnh hình vẻ mặt tươi cười ân cần, phất tay nói lời từ biệt, nội tâm tiểu nhân yên lặng ngậm cắn ngón tay âm thầm rơi lệ: Từ xưa đến nay, chỉ có bệnh nhân nghe lời bác sĩ, đến lượt đời mình làm bác sĩ, chính là bác sĩ lại phải nghe bệnh nhân, thật sự là thời thế thay đổi không kịp trở mình!
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Âu Hình Thiên dắt Âu Lăng Dật vào bãi đỗ xe, để y lên xe trước mình, rồi dịu dàng săn sóc thay y thắt dây an toàn cẩn thận, làm xong hết mới ngồi xuống bên cạnh, dặn lái xe nhanh chóng trở về biệt thự Âu gia.
Xe bắt đầu lăn bánh, Âu Hình Thiên lập tức lấy điện thoại, vội vàng điện cho bác Ngô, dặn bác chuẩn bị cơm tối sẵn trước khi Âu Lăng Dật đến nơi.

Tiểu tử kia bỏ ra ngoài lâu như vậy, nhắm mắt đã qua tám giờ, bụng nhất định đang rất đói, vốn dĩ Âu Lăng Dật cơ thể gầy yếu, càng nên đúng giờ ăn cơm mới tốt.
“Dật nhi, tại sao đang yên lành con lại muốn tháo bột?” Lần đầu tiên thấy con trai biểu lộ thái độ tức giận như vậy, lại còn tùy hứng bỏ đi không nói, Âu Hình Thiên trong lòng vô cùng tò mò muốn biết rõ nguyên nhân.
“Bó bột dù sao cũng sẽ ảnh hưởng tới hoạt động.


Muốn thực hiện phương án phẫu thuật kia trước tiên cần làm thí nghiệm lâm sàn, tay trái bị hạn chế thì không thể làm được.” Âu Lăng Dật liếc mắt qua phía Âu Hình Thiên, ngữ khí cứng nhắc trả lời.
“Phương án phẫu thuật con đã có rồi sao?” Âu Hình Thiên cảm thấy kinh ngạc.

Nghe ngữ khí em trai giống như ngoại trừ việc Giản Hạo Tường thay tim kết hợp với trị liệu phải cực kỳ tốt thì mới có cơ may sống tiếp nếu không coi như mạng bỏ, lại không ngờ con trai cuối cùng vẫn có thể đưa ra một cách giải quyết khác.
Âu Hình Thiên hiện tại hoàn toàn không còn chút nghi ngờ về lời nói của Âu Lăng Dật, chỉ cảm thấy tràn đầy tự hào.
“Ừm, còn cần thử nghiệm thêm, nếu thông qua, có thể bắt đầu tìm những người phụ tá phù hợp.” Mỗi lúc bàn về lĩnh vực y học, Âu Lăng Dật hiếm khi trả lời tường tận những thắc mắc của Âu Hình Thiên.
“Vậy là tốt rồi.” Âu Hình Thiên gật đầu, cảm thấy lo lắng trong lòng hơn một tháng qua đối với con trai cũng tiêu tán ít nhiều.
Âu Lăng Dật nhận thấy rõ ràng tinh thần lực đang dao động của Âu Hình Thiên phút chốc thả lỏng, đạm mạc ngẩng đầu nhìn sang hắn không khỏi liếc một cái, thật kỳ quái, Âu Hình Thiên đang quan tâm ai sao, nghĩ ngợi một hồi Âu Lăng Dật cho rằng chuyện này dù gì cũng chẳng liên quan đến mình, vì thế tiếp tục cúi đầu, vươn tay trái cử động một chút, xoay vài vòng rồi xoa nhẹ từ bả vai xuống cổ tay, ngón tay không ngừng co bóp, giữ vững một chế độ luyện tập hàng ngày để tăng tính linh hoạt.
Nhận thấy con trai không còn đáp lại, yên lặng rũ mặt xuống, vươn tay trái rèn luyện các đốt ngón tay, Âu Hình Thiên thức thời không dám đi quấy rầy thêm, chỉ chuyên chú nhìn từng cử chỉ, hành động biến hóa không ngừng của y, đốt ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng vẽ vài nét trong không trung, Âu Hình Thiên ngây người.
15 tuổi, đúng là thời khắc nở rộ những nét đẹp tiềm ẩn nhất trong độ tuổi thanh thiếu niên, tay Âu Lăng Dật trắng nõn non mịn màng, tiêm trưởng xinh đẹp tuyệt trần, không ngừng tạo ra các loại hình dáng linh động tinh tế, dưới ánh đèn rọi xuống mờ nhạt giống như được phủ thêm một tầng phấn phủ, càng làm đường nét trở nên mềm mại không xương, diễm lệ, tựa ma lực hấp dẫn đến mị hoặc, nhạ nhân hoàn toàn di không ra tầm mắt.
Tự hỏi nếu Âu Lăng Dật dùng đôi tay mềm mại non mịn này lướt qua má hắn, sẽ là cảm giác như thế nào? Có phải hay không tâm động kịch liệt vô cùng sảng khoái? Âu Hình Thiên ngơ ngác nhìn hình dạng năm ngón tay tuyệt mỹ không ngừng ở trước mắt lay động, suy nghĩ sâu xa cũng không thể ngăn chặn được ý tưởng nổi lên trong lòng, khiến cho toàn thân hắn khô nóng, hạ thân bất giác không kiềm chế được cứng lên sưng tấy.
Âu Lăng Dật bình thản dãn gân dãn cốt làm vài động tác chơi đùa với ngón tay, đột nhiên cảm giác được nam nhân bên cạnh trên thân tỏa ra luồng khí như nham thạch nóng sôi trào mãnh liệt, hơi thở nóng rực trong cảm xúc trào dâng hướng chính mình ập đến.
Cảm xúc dao động như vậy hình như có chút quen thuộc, Âu Lăng Dật rất nhanh đã nhớ ra có một lần Âu Thiên Bảo đối với Âu Hình Thiên, trên người cũng truyền đến tinh thần lực dao động tương tự, không khỏi quay đầu, mắt to nghi hoặc nhìn về phía Âu Hình Thiên.
“Phụ thân làm sao vậy?” Đột nhiên đối với chính mình phóng thích tinh thần lực nóng rực như thế, đây là muốn lên cơn cái gì?
“A, không! Papa nhớ tới một chuyện, nên hơi xuất thần!” Bị nhi tử dùng ánh mắt đen tròn tựa hai hạt lưu ly nhìn chằm chằm, Âu Hình Thiên nội tâm âm thầm giật mình, vội vàng mở miệng giải thích.
“Ừm!” Đại khái là nghĩ đến Âu Thiên Bảo, Âu Lăng Dật cảm khái phụ tử tình sâu nghĩa nặng! Y tự mình não bổ tâm lý và hành động của Âu Hình Thiên cũng giống với Âu Thiên Bảo, vì thế thản nhiên gật đầu, tỏ vẻ bản thân hiểu được.

Bắt gặp thái độ hiểu chuyện của Âu Lăng Dật, thấy y không hề truy vấn, Âu Hình Thiên thở dài một hơi, vội vàng vắt chéo hai chân thon dài, quay đầu nhìn về phía ánh đèn nê ôn bên ngoài cửa sổ cực nhanh, che dấu thân thể đang biến hóa khôn lường, trong lòng cực kỳ khiếp sợ: Chính mình vừa rồi đã nổi lên ý niệm gì? Chỉ là một bàn tay của con trai thôi thế mà liền sinh ra loại suy nghĩ dơ bẩn đó? Chẳng lẽ do mình quá lâu không cùng nữ nhân sinh hoạt?
Nảy sinh nghi hoặc như vậy, hắn cúi đầu tính nhẩm bản thân đã qua bao lâu không có đụng vào nữ sắc.

Thà không tính thì còn không biết, tính xong rồi, Âu Hình Thiên bị dọa sợ nhảy dựng.

Âu gia gia chủ là loại người không có nữ sắc thì không vui, ấy vậy mà kể từ khi tiểu nhi tử trở về Âu gia sau gần ba tháng, ba tháng qua hắn chưa từng đi tìm một nữ nhân nào.
Xem ra phải gọi Raymond chuẩn bị giúp mình vài buổi giải khuây.

Âu Hình Thiên âm thầm cân nhắc, đem thất thố vừa rồi vùi lấp ở sâu trong nội tâm, không muốn nhớ lại.
Phụ tử hai người mang một bầu tâm sự khác nhau, trong xe nhất thời lâm vào trận quỷ dị an tĩnh.

Âu Hình Thiên sắp xếp lại suy nghĩ thật kỹ, tâm tình hơi yên ổn chút ít, mới cẩn thận cất giọng, đánh vỡ loại yên tĩnh này: “Dật nhi không phải mới vừa rồi con nói sẽ thực hiện thí nghiệm lâm sàng sao? Có cần papa giúp một tay hay không?”
Âu Lăng Dật bị Âu Hình Thiên đột nhiên mở miệng đánh thức, suy xét kỹ càng ý tứ ở lời hắn nói, nội tâm biết rõ nếu muốn thực hiện thì nhất định phải chuẩn bị được một căn phòng thí nghiệm lâm sàng tân tiến như cơ sở Âu gia, nửa ngày sau mới chịu lên tiếng: “Có thể xây dựng cho tôi một căn phòng thí nghiệm lâm sàng chứ? Mất bao nhiêu chi phí về sau tôi đều sẽ trả lại hết cho cha!”
“A? Dật nhi con nói cái gì?” Vốn dĩ Âu Hình Thiên cứ đinh ninh rằng Âu Lăng Dật vẫn sẽ lạnh như băng từ chối sự giúp đỡ của mình, nhưng nháy mắt, sau khi nghe xong Âu Hình Thiên có chút hoài nghi bản thân đã nghe lầm, chuyên chú quan sát cặp mắt to tròn của con trai, không xác định hỏi.
“Có thể xây dựng cho tôi một căn phòng thí nghiệm lâm sàn được không? Mất bao nhiêu chi phí về sau tôi đều sẽ trả lại hết cho cha!” Âu Lăng Dật kiên nhẫn lại lặp lại lần nữa.


Quả nhiên đã lớn tuổi rồi sao? Lỗ tai bắt đầu có vấn đề lão hóa!
“Nếu con đem cái ý định về sau trả tiền cho cha, phòng thí nghiệm kia đương nhiên không cần bàn bạc thêm nữa.

Hoặc là cha tặng không cho con, hoặc là cái gì cũng đều không có.

Suy nghĩ thật kỹ rồi hãy lựa chọn.” Xác định rõ câu nói kia không phải do bản thân nghe lầm, hóa ra tiểu tử kia vẫn luôn phân biệt rạch ròi giới hạn với hắn như thế, Âu Hình Thiên nột tâm cảm thấy một trận chua xót, ngữ khí không tự giác nghiêm khắc hơn hẳn.
“Vậy tặng cho tôi đi.” Bạn nhỏ Âu dẫu sao cũng là một thương nhân biết tính toán, cho nên thức thời kịp lúc.

Dù gì tương lai y sẽ chữa khỏi bệnh cho Âu Thiên Bảo, việc này đối với Âu Hình Thiên mà nói chỉ đơn giản là việc ‘tiền trao cháo múc’ không phải sao? Hiện tại là lúc y nên tiêu tiền đúng người, đúng thời điểm.
Bấm đót ngón tay thông suốt một mạch, Âu Lăng Dật cảm thấy trong lòng cực kỳ sảng khoái.
“Được! Không phải là một cái phòng thí nghiệm thôi sao? Con muốn một trăm, papa cũng có thể xây dựng cho con thật tốt!” Hiếm lắm mới được nhi tử lần đầu chủ động xin giúp đỡ, Âu cha vô cùng kích động.
“Không cần một trăm! Không dùng được hết, quá lãng phí!” Bạn nhỏ Âu cúi đầu tính toán chi li, ngẩng đầu, đã không biết từ khi nào con số một đã lên đến một trăm, kinh ngạc nhanh chóng từ chối.
“Ha ha ~ Vậy thì xây một cái.

Papa lập tức gọi người chuẩn bị!” Trông thấy đủ loại cảm xúc trên mặt tiểu tử, nghiêm túc từ chối chính mình, Âu Hình Thiên như được điểm đúng huyệt cười tâm tình sung sướng cực độ cười ha hả sảng khoái.
Trên thế giới mục nát này như thế nào có thể xuất hiện vật nhỏ khả ái đến thế? Lại là con của mình?! Thật sự mình quá may mắn.

Âu cha nhộn nhạo khó yên.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

Xe vững vàng đứng dừng trước cửa lớn biệt thự Âu gia, một bóng người từ đằng xa nhanh chóng chạy đến đón.
“Tiểu Dật, cháu không sao chứ? Giữa trưa là Nhị thúc không tốt, đã nói những điều không nên! Cháu tha thứ cho Nhị thúc có được không?” Âu Hình Thiến chân trước chân sau gấp gáp chạy tới, chưa kịp thở lấy hơi đã bận rộn không ngừng hướng cháu nhỏ giải thích.
Hiện tại không giải thích rõ ràng với Âu Lăng Dật cho tốt, về sau y chẳng thèm để ý mình nữa, trái tim người chú này làm sao mà chịu nổi? Âu Hình Thiến não bổ tưởng tượng cái cảnh mai này chú cháu hai người như người dưng nước lã lướt qua cuộc đời của nhau, nội một trận khủng hoảng.
“Cháu không sao.” Ngoại trừ y học và Âu Lăng Sương đối với chuyện râu ria bên ngoài y chưa từng muốn để vào bụng, Âu Lăng Dật sớm đã quên giữa trưa nhất thời phẫn nộ, thản nhiên gật đầu Nhị thúc.
“Có thật không?” Xem kỹ biểu tình tiểu cháu, thấy y nét mặt lạnh lẽo, Âu Hình Thiến nội tâm vẫn thập phần bất an.
“Được rồi, Dật nhi đã nói không có việc gì chính là không có việc gì, đừng tiếp tục lải nhải chỗ này nữa, Dật nhi còn chưa có ăn cơm tối đâu!” Trông thấy em trau cản đường nhi tử, biểu tình nóng bỏng, Âu Hình Thiên trong lòng khó chịu cực điểm.
“Đúng đúng, mau vào nhà, mau vào nhà! Bác Ngô đã hâm sẵn thức ăn rồi, anh hai anh cũng chưa có ăn gì đâu.” Bị Âu Hình Thiên lạnh giọng nhắc nhở, Âu Hình Thiến vẻ mặt tỉnh ngộ vội vàng tránh qua một bên nói.
Đợi mãi mới thấy Âu Lăng Dật rốt cuộc an toàn về nhà, thương thế đã khỏi hẳn, còn gỡ cả lớp bó bột, Âu Lăng Sương kinh hỉ ôm y nhiệt tình, Âu Thiên Bảo chậc lưỡi không chút cảm xúc đứng ngọn trong góc nhìn, ánh mắt khó lường.
“Đừng làm phiền em ngươi, để cho y yên tĩnh ăn cơm.” Một tay cướp lấy nhi tử từ tay Lăng Sương rồi ôm y vào lòng, Âu Hình Thiên trên trán hiện ra chữ thập nghiêm nghị.
Trở về dùng cơm thật sự là một lựa chọn sai lầm, lại có nhiều người dám tranh giành con trai hắn đến vậy! Sớm biết thì hắn hẳn là chuẩn bị không gian chu đáo ở bên ngoài, ăn một bữa cơm ấm áp hài hòa, một không gian duy chỉ có hai người rồi mới hồi Âu gia.

Được.

Nếu có lần sau sẽ trực tiếp thực hành luôn!
Trong lòng suy nghĩ, Âu Hình Thiên sâu sắc cảm giác kế hoạch của bản thân, không khỏi âm thầm tốn hơi thừa lời.
“Đại thiếu, Tiểu thiếu gia, mau tới dùng cơm đi.” Đem đồ ăn đều đã được hâm sẵn kỹ càng bưng hết lên bàn, bác Ngô khom người chào đón cha con hai người.
“Dật nhi đói bụng chưa? Ngồi xuống ăn nhanh đi!” Đem tiểu nhi tử một phen ấn ngồi bên người chính mình, Âu Hình Thiên vẻ mặt sủng nịch săn sóc nhi tử từng li từng tý, gắp thức ăn từng chút một, hoàn toàn đã quên mất việc bản thân từ chiều cũng chưa ăn gì đã vội vã chạy ra ngoài ngược xuôi tìm kiếm Âu Lăng Dật.
Âu Thiên Bảo nhìn một bàn cơm hai người ấm áp, hai mắt ghen tị đỏ bừng, răng nanh nghiến chặt run rẩy: Mỗi lần Âu Lăng Dật tên tạp chủng kia bỏ nhà trốn đi, lúc trở về phụ thân sẽ đối xử y càng ôn nhu càng sủng nịch hơn trước, hóa ra lại muốn dùng cách hạ tiện đó để gây sự chú ý? Sớm biết như thế, mình liền rời nhà trốn đi một trăm lần!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui