Âu Lăng Dật hai ba bước trở lại phòng, vội vàng đi vào phòng tắm, đứng trước gương hung hăng chà xát miệng.
Trong lòng ảo não chuyện chính mình không phát giác sự tồn tại của Âu Hình Thiên, đối với hắn biểu lộ ra một mặt thả lỏng như vậy, Âu Lăng Dật trong lòng không thoải mái, khí lực trên tay càng lớn hơn nữa.
Thẳng đến khi một trận đau đớn truyền đến, khóe miệng sưng đỏ rách cả da, y mới thu hồi tâm thần, ném xuống khăn mặt trong tay.
Âu Hình Thiên không hổ là bá chủ thế lực hắc ám ở C quốc hắc, ẩn nấp như thế nhưng tinh thần dao động đều có thể khống chế tự nhiên.
Nếu không phải cuối cùng đột nhiên hô hấp rối loạn kia cùng với sóng điện não dao động rất nhỏ truyền đến, Âu Lăng Dật còn có thể tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Lúc ấy trên người mình đang sáng lên.
Âu Hình Thiên hẳn là không có chú ý? Nếu không, lấy sự đa nghi của hắn đối với tình trạng thân thể mình cực kỳ chú ý thế này, sớm đã bảo người đem y đi bệnh viện kiểm tra rồi!
Nhớ lại biểu tình của Âu Hình Thiên lúc nãy, trừ bỏ ôn hòa một chút, quả thật không có chỗ nào khác thường, Âu Lăng Dật mới buông xuống trái tim đang treo cao.
Xem ra về sau phải cách xa Âu Hình Thiên một chút.
Dù sao đời trước, hắn đối với y cũng là làm như không nhìn thấy, trừ bỏ cuối cùng hạ lệnh lấy trái tim của y ra, bình thường đều là chẳng quan tâm.
Như vậy kiếp này, chính mình liền tiếp tục làm người trong suốt là được.
Dù sao chỉ cần kế hoạch nghiên cứu thành công, chính mình lập tức rời đi Âu gia.
Lẳng lặng nằm ở trên giường suy nghĩ, Âu Lăng Dật rất nhanh bình thường trở lại, nghĩ hôm nay kế hoạch nghiên cứu đã khởi động, khoảng cách rời khỏi Âu gia lại càng gần thêm một chút, tâm tình y rất tốt, hai má cọ cọ gối đầu, không lâu liền ngủ say đến ngọt ngào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Âu Hình Thiến theo thường lệ đi vào phòng Âu Lăng Dật rủ y luyện tập buổi sáng.
Từ khi đứa cháu nhỏ trở về, Âu Hình Thiến cảm thấy sinh hoạt vô vị, nhàm chán ngày thường đột nhiên có chút màu sắc, chỉ cần cùng đứa nhỏ kia một chỗ, làm cái gì cũng rất thú vị.
“Tiểu Dật, rời giường cùng chú Hai chạy bộ! Í? Ngoài miệng con làm sao vậy? Sưng đỏ như thế?” Âu Hình Thiến lắc lắc thiếu niên còn đang trong trạng thái mơ hồ, đợi y ngồi dậy, kinh ngạc nhìn đôi môi đỏ tươi sưng lên.
Lại nói, môi tiểu Dật thế này thật sự là quá gợi cảm! Làm cho người ta chỉ muốn cắn một ngụm!
“Không biết, chắc là ăn phải cái gì, bị dị ứng đi.” Không nhìn người nào đó ở bên giường mình cười sáng lạn như hoa, Âu Lăng Dật tùy ý nghĩ ra cái lý do thoái thác, xốc lên chăn, đi rửa mặt mặc quần áo.
Âu Hình Thiến đứng dựa cửa phòng, lẳng lặng thưởng thức mỹ nhân.
Cháu nhỏ như thế nào có thể hoàn mỹ như vậy? Ngũ quan kia, trình độ tinh xảo vượt xa đứa trẻ tinh mỹ được điêu khắc, chế tác thành.
Dáng người kia, thon dài tinh tế, quả thực là tỉ lệ hoàng kim! Thân thể trắng nõn, da thịt trong suốt kia lại càng không chê vào đâu được! Não bổ đứa cháu nhỏ sau khi lớn lên sẽ tuyệt đại tao nhã, Âu hình thiến vẻ mặt lâm vào mộng ảo.
Vốn tưởng rằng Âu Thiên Bảo là đứa nhỏ xuất chúng nhất Âu gia, chẳng những diện mạo tinh xảo, dung hợp đường nét ôn nhu của mẹ cùng cương nghị của cha; Suy nghĩ cũng dị thường thông minh, học thức bỏ xa những đứa trẻ cùng tuổi.
Nhưng nay cùng cháu nhỏ so sánh, Âu Thiên Bảo đủ loại ưu điểm nhất thời không đáng giá nhắc tới, có vẻ bình thường vô cùng.
Nghĩ đến Âu Thiên Bảo, Âu Hình Thiến chau mày, tâm tình đột nhiên trầm trọng hẳn lên.
Hắn ta sẽ không quên nguyên nhân chân chính mà anh trai mình đem tiểu Dật quay về âu gia, là cái gì.
Nếu đối với người khác, buộc hắn ta làm ra quyết định tàn nhẫn lãnh khốc như vậy, ánh mắt hắn ta cũng sẽ không dao động chút nào.
Nhưng là hiện tại, chỉ cần tưởng tượng đến thân ảnh linh động trước mắt sắp mất đi, trái tim tựa như bị bàn tay vô hình xé rách, từng trận đau nhức liên hồi.
“Chú làm sao vậy? Không thoải mái?” Đột nhiên cảm giác được Âu Hình Thiến quanh thân truyền đến áp lực dao động thống khổ, Âu Lăng Dật đi đến bên người hắn ta, ngẩng đầu, cau mày hỏi.
Y vốn là không muốn để ý tới, nhưng là hơi thở ủ dột trên người Âu Hình Thiến làm cho y cảm giác thực không thoải mái, chỉ có thể bất đắc dĩ tiêu sái đi qua hỏi.
“Ha ha, tiểu Dật quan tâm chú Hai như vậy sao!? không có việc gì! tiểu dật nhớ kỹ, chú sẽ bảo vệ con thật tốt!” Thấy bé con chau mày chăm chú nhìn mình, Âu Hình Thiến nghĩ đến y vì mình mà lo lắng, trong lòng áp lực cùng thống khổ lập tức bị tản ra, chỉ còn sự thản nhiên, thỏa mãn.
Hắn ta bắt lấy hai vai thiếu niên, trịnh trọng đưa ra lời hứa hẹn của mình.
Một khi đã không thể buông ra như vậy, hắn ta chỉ có thể cố gắng hết sức bảo hộ đứa nhỏ trước mặt, không cho y bị một tia thương tổn.
Âu Hình Thiến trong lòng âm thầm thề.
“Dạ!” Thấy Âu Hình Thiến không tiếp tục phát ra dao động tinh thần làm cho chính mình khó chịu, Âu Lăng Dật mở hai tay của hắn ta ra, từ chối cho ý kiến, đáp một tiếng có lệ, đi ra cửa phòng.
Lại động kinh! Vậy mà nói muốn bảo hộ cho mình? Người muốn thương tổn mình nhất không phải là bọn hắn sao? Như thế nào có thể mở miệng nói muốn bảo hộ y? Trong lòng phỉ nhổ lời nói của Âu hình thiến, Âu Lăng Dật khinh thường bĩu môi.
Vì thế chú cháu hai người tâm tư [trống đánh xuôi, kèn thổi ngược], lại hài hòa vô cùng cùng nhau chạy bộ luyện tập buổi sáng.
Âu Hình Thiên cố ý dậy thật sớm.
Hắn từ từ đi vào nhà ăn, cầm lấy cơm trên bàn đã được quản gia chuẩn bị tốt, lật xem báo.
“Bác Ngô, tiểu thiếu gia thế nào?” Thấy quản gia đi vào phòng khách để đặt đồ ăn, Âu Hình Thiên buông báo ra hỏi.
Đêm qua mới gặp, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Âu Lăng Dật tốt lắm.
Biết con trai nhỏ của mình lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, chẳng những không hư hỏng, còn tuấn dật linh động như thế, Âu Hình Thiên thực vừa lòng, hài tử như vậy trở về nhà, sẽ không tăng thêm nhiều phiền toái cho Âu gia.
Hơn nữa em trai mình khen ngợi y đủ điều, dùng mọi cách bảo hộ, Âu Hình Thiên không khỏi đối với y càng thêm chú ý.
“A, Đại thiếu! Ngài đã trở lại! Tiểu thiếu gia tốt lắm, thực thông minh nhu thuận, Nhị thiếu rất thích tiểu thiếu gia! Đương nhiên, cả nhà ai cũng thích!” Thấy Đại thiếu đột nhiên xuất hiện, bác Ngô giật cả mình, ngây ra một lúc, rất nhanh hoàn hồn, cung kính trả lời vấn đề hắn hỏi.
“Như vậy thôi? Được.” Nhớ tới em trai vì đứa con nhỏ này mà tranh chấp cùng mình trong điện thoại, Âu Hình Thiên nhíu mày, đường cong cương cứng rắn thêm vài phần.
“Ba ba! Người đã về!” Âu Hình Thiên bị tiếng thét kinh hãi trên lầu vang xuống đánh gãy suy nghĩ, quay đầu thì thấy Âu Thiên Bảo vẻ mặt kinh hỉ, lao nhanh xuống thang lầu, chạy vội tới bên người hắn, gắt gao ôm cổ hắn.
“Ừ, ba ba đã trở lại, thân thể con có khỏe không? Có uống thuốc đúng hạn không?” Trên mặt hiện lên biểu cảm ôn nhu, thản nhiên, Âu Hình Thiên kéo người đang ôm cổ mình ra, cẩn thận xem xét khí sắc của gã.
“Con khỏe lắm, cũng rất nghe lời, chính là cực kỳ nhớ baba!” Âu Thiên Bảo bị kéo ra, bất mãn nhíu mi, khoác lên cánh tay Âu Hình Thiên làm nũng.
Âu Hình Thiên mỉm cười sờ sờ đầu con trai bảo bối, kiên nhẫn lắng nghe gã kể rõ chuyện xảy ra trong nhiều ngày nay.
“Cha! Buổi sáng tốt lành.” Âu Lăng Sương theo sau chậm hơn Âu Thiên Bảo vài bước, nhìn thấy Âu Hình Thiên đột nhiên trở về, cung kính hướng hắn vấn an, câu nệ ngồi ở một góc bàn ăn.
“Ừm.” Âu Hình Thiên biết Âu Lăng Sương e ngại hắn, thấy thái độ xa cách câu nệ của cô, lơ đễnh, lãnh đạm gật đầu.
Vốn là dự định dùng trái tim của Âu Lăng Sương trù tính cho việc thay tim của con trai mình, không nghĩ tới độ tương xứng không đủ.
Đành bỏ qua cho cô, nhưng Âu Thiên Bảo lại thích người này, hơn nữa Âu Lăng Sương quả thật rất thông minh, là một nhân tài, Âu Hình Thiên suy tính quyết định lưu lại nàng.
Thấy mọi người đông đủ không sai biệt lắm, quản gia bắt đầu dọn lên bữa sáng.
Âu Hình Thiên cau mày nhìn chung quanh nhà ăn một chút, lại hướng cầu thang lầu liếc mắt một cái, trầm giọng hỏi:“Bác Ngô, Hình Thiến cùng tiểu thiếu gia đâu? Như thế nào còn không có xuất hiện?”
“Nhị thiếu với tiểu thiếu gia ra ngoài rèn luyện buổi sáng, đợi lát nữa sẽ trở lại.” Bác Ngô ở bên cạnh vừa bố trí điểm tâm, vừa giải thích.
Dứt lời, hai chú cháu ra ngoài rèn luyện cùng đi vào đại sảnh.
Âu Hình Thiến lôi kéo cánh tay nhỏ bé trơn mềm của Âu Lăng Dật, vẻ mặt thỏa mãn, hai người vừa đi vừa thảo luận cái gì, nhìn như đang tán gẫu, không khí rất hài hòa.
“Anh/Cha.” Thấy Âu Hình Thiên ngồi ở vị trí chủ tọa trong nhà ăn, nhíu mày nhìn bọn họ, hai người tự giác dừng lại cước bộ chào hỏi.
Âu Hình Thiến vẻ mặt kinh hỉ, ngữ khí nhiệt liệt; Âu Lăng Dật biểu tình lạnh nhạt không đổi, thanh âm cứng nhắc không thấy một tia thân thiện.
Mặt không chút thay đổi hướng mọi người gật đầu, y đi thẳng lên lầu, tắm rửa thay quần áo.
Vốn đang còn muốn chạy lại chỗ anh trai mình tán gẫu vài câu, Âu Hình Thiến thấy đứa cháu nhỏ bỏ lại mình, lên lầu thay quần áo, vội vàng đối với anh trai gật gật đầu, chạy thục mạng theo sau.
Nhìn bóng dáng hai người cùng đi lên lầu, Âu Hình Thiên cảm giác áp lực trong lòng.
Không so sánh, Âu Hình Thiên mới đầu cũng không nhận ra thái độ Âu Lăng Dật đối chính mình không đúng.
Lấy sự thân thiết vô cùng của Âu Thiên Bảo làm đối chiếu, hơn nữa con trai nhỏ cùng em trai mình không khí cực kỳ hài hòa, Âu Hình Thiên bắt đầu bất mãn.
Vì sao con trai nhỏ đối với mình lãnh đạm như thế? Thái độ câu nệ xa cách so với Âu Lăng Sương càng lớn hơn.
Âu Hình Thiên không quan tâm Âu Lăng Sương e ngại xa cách mình, nhưng không hiểu vì sao, hắn không hy vọng con trai nhỏ kéo khoảng cách của hai người họ càng lúc càng xa.
Bọn họ không phải cha con sao? Quan hệ cha con không phải đều thân mật tự nhiên như Âu Thiên Bảo cùng mình sao? Giờ phút này Âu Hình Thiên trong lòng rối rắm về thái độ xa cách lạnh lùng của con trai đối với mình, nghiễm nhiên đã quên mất ước nguyện ban đầu khi đem bé mang về Âu gia.
Vội vàng tắm rửa một cái, Âu Lăng Dật để một đầu tóc đen ướt sũng đi vào nhà ăn.
Y tự giác tiêu sái ngồi vào vị trí trong góc, lấy qua đĩa bánh bao nhỏ, tao nhã bắt đầu mở miệng nhỏ ăn.
Âu Lăng Sương lặng lẽ hoạt động vài cái, ngồi vào bên người y.
Cảm giác hơi thở quen thuộc mà ấm áp tiếp cận mình, Âu Lăng Dật ngẩng đầu nhìn thấy chính là Âu Lăng Sương cười tủm tỉm ngồi bên cạnh y, pha tương chấm cho y.
Cảnh tượng như thế hòa vào ký ức kiếp trước như mới còn hôm qua, y cô độc ngồi trong góc, hâm mộ nhìn anh trai mình được Âu Hình Thiên cẩn thận chiếu cố.
Còn mình ảm đạm cô đơn, Âu Lăng Sương từ phía sau lặng lẽ đi đến, dùng sự quan tâm thầm lặng mà an ủi y khỏi thương tâm.
Giật mình lăng lăng nhìn hành động quen thuộc trước mắt, Âu Lăng Dật tâm tình tốt lên, không chút keo kiệt đối với cô cười thật to.
Nụ cười này của y dung hòa cùng sự cảm động tràn đầy, chân thành mà ấm áp.
Thiếu niên trước mắt tươi cười tuyệt mỹ, môi hồng răng trắng, mặt mày loan loan, nháy mắt nửa giây bắn tới Âu Lăng Sương đang ân cần phục vụ.
Cô đem các loại gia vị nước tương pha chế xong liền đưa cho thiếu niên, nâng mặt, hai má ửng hồng, đối với y lấy lòng, ngây ngốc nhếch miệng cười.
A ~~~ em trai nhỏ tuấn mỹ đối với mình nở nụ cười! Manh chết được! Chịu không nổi! Kêu mình cả đời pha nước chấm cho y cũng nguyện ý a! Nội tâm Âu Lăng Sương bị manh trúng đỉnh điểm mà quay cuồng lăn lộn.
Âu Hình Thiên gắp đồ đồ ăn cho Âu Thiên Bảo, nhìn như chiếu cố cẩn thận, kì thực vẫn chú ý đến Âu Lăng Dật vừa xuống lầu.
Thấy y tiến vào, không hề chào hắn, liền chọn vị trí ngồi cách xa mình nhất, an tĩnh dùng cơm, hắn cảm thấy chính mình bị con tria nhỏ coi thường, trong lòng phát ra một cỗ lửa giận.
Nhưng dư quang thoáng nhìn khi tên nhóc kia tươi cười ấm áp tinh thuần, hắn hô hấp cứng lại, lửa giận theo tươi cười nở rộ này, phù một tiếng bị dập tắt.
“Này! tiểu Dật không ngoan, như thế nào không đợi chú Hai!” Âu Hình Thiến tiến nhà ăn liền thấy Âu Lăng Sương ân cần phục vụ, mà cháu trai bảo bối của mình còn đối với cô cười tươi như hoa, thân mình cứng đờ, nhướng mày, trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Hắn ta sải bước đi đến bên người Âu Lăng Dật ngồi xuống, nhìn thấy tóc y ướt sũng, lập tức sửng sốt: “Bác Ngô, mau lấy khăn mặt đến đây! tiểu Dật như thế nào mà tóc cũng không lau khô, bị cảm thì làm sao bây giờ!”
Tiếp nhận khăn mặt bác ngô đưa đến, đem bát đĩa cùng nước chấm người nào đó vừa pha dọn ra xa, Âu Hình Thiến giống như chim mẹ tự mình động thủ lau tóc cho con trai, miệng còn lải nhải quở trách.
Hắn ta tuyệt không thừa nhận chính mình như này là thuận tiện trả thù Âu Lăng Sương, tuyệt đối không!
Hắc tuyến đoạt lấy khăn mặt trong tay Âu Hình Thiến, Âu Lăng Dật đối với sự động kinh của hắn ta thực bất đắc dĩ: “Cám ơn chú Hai, tôi tự mình lau là được.”
“Được lắm! Các người đừng làm phiền nó! Không phát hiện từ sáng tới giờ nó còn chưa được ăn cái gì sao?” Thật sự không nhìn được bầu không khí cùng hành động thân thiết của những người này, Âu Hình Thiên uy nghiêm mở miệng đánh gãy bọn họ.
Lúc này quản gia vừa lúc đem sữa tươi bưng lên bàn, mọi người thuận thế yên tĩnh lại, an tâm ăn điểm tâm.
Đối quản gia biểu lộ ánh mắt cảm kích, Âu Lăng Dật theo thói quen tính cầm lấy sữa tươi trước mặt chuẩn bị uống một ngụm.
Nhớ tới tình cảnh tối hôm qua, đột nhiên dừng lại, giơ cái chén khó xử, y bĩu môi chần chờ: Uống hay là không uống?
Vẫn dùng dư quang chú ý đến đứa nhỏ, thấy y ngơ ngác đang ngốc lăng giơ sữa tươi, biết y chắc là nghĩ đến sự tình tối hôm, Âu Hình Thiên cúi đầu trầm thấp cười.
Đứa nhỏ này thật đúng là quá thú vị.
“Uống nhanh đi, sữa lạnh sẽ đau bụng.” Không đành lòng cánh tay nhỏ của y vẫn giơ, Âu Hình Thiên mở miệng thúc giục, trong thanh âm mang theo sự ôn nhu mà chính mình cũng không phát giác.
Liếc mắt phát hiện bộ dáng trêu tức của Âu Hình Thiên, Âu Lăng Dật trong lòng nghẹn khí, chu miệng sưng đỏ, ‘Rột rột’ liền mở to miệng uống hết, sau đó lập tức vươn đầu lưỡi phấn hồng, ở trên cánh môi đỏ thắm, liếm hết sạch sẽ.
Nhìn môi đỏ mọng gợi cảm cùng cái lưỡi thơm tho phấn nộn mềm nhẵn của đối phương, tim Âu Hình Thiên trong nháy mắt đập loạn nhịp, liền lập tức khôi phục tự nhiên.
Nhớ lại khoảnh khắc mới gặp tối hôm qua, tâm tình hắn không hiểu sao lại sung sướng, cứng rắn ngăn chặn không để khóe miệng cong lên.
Thấy chú Hai từ lúc vào phòng, trong mắt đều là thân ảnh Âu Lăng Dật, hoàn toàn bỏ qua gã – người mà ngày thường hắn ta thương yêu nhất, thậm chí cả cha gã cũng đối với y chú ý nhiều hơn, còn cười với y, Âu Thiên Bảo trong lòng dâng lên cảm giác dày đặc nguy cơ.
Mắt nhìn chằm chằm Âu Lăng Dật, hung hăng cắn môi dưới.
Không ai so với Âu Thiên Bảo hiểu biết cha gã rõ ràng hơn.
Hắn tâm lạnh cứng rắn vô cùng, chỉ có đối với gã mới có chút mềm mại.
Đối ngoại, Âu Hình Thiên luôn mặt không chút thay đổi, hiếm thấy tươi cười, nếu có cũng là cười lạnh.
Nụ cười này phát ra từ nội tâm sung sướng, tính qua số lần Âu Thiên Bảo nhìn thấy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà lần đầu tiên gặp mặt đứa em trai này hắn liền lộ ra ý cười.
Yên lặng nhìn phụ thân tuấn mỹ tà tứ trên mặt nổi lên mạt ôn nhu, Âu Thiên Bảo trong lòng buồn đau một trận, dấy lên lửa giận, ghen tị hừng hực.
Tại thời khắc Âu Lăng Dật xuất hiện ở trước mắt gã, gã liền đối với đứa em trai này phi thường chán ghét.
Vốn tưởng rằng loại ti tiện trở về từ địa phương dơ bẩn kia, Âu Lăng Dật không thể nào là mặt hàng tốt, không nghĩ tới y nhưng lại trưởng thành sạch sẽ như thế, so với chính gã còn tốt đẹp hơn, chỉ ngắn ngủn thời gian hai ngày liền bắt được trên dưới Âu gia yêu thích.
Mơ tưởng thay thế được vị trí của gã? Cũng không nhìn xem y có năng lực đó hay không!? Bất quá chỉ là bình hoa di động thôi! Đôi mắt đỏ hồng bị ghen tị thiêu đốt, Âu Thiên Bảo đối với Âu Lăng Dật an tĩnh dùng cơm, lộ ra nụ cười lạnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...