Trọng Sinh Chi Nguyên Phối Vợ Cả

Editor: trucxinh0505

Nhà cũ Tần gia ở Giang Nam, lão phu nhân cố ý đem tro cốt lão hầu gia đưa về quê quán, thêm nữa, Lê Uyển muốn chút thời gian dưỡng thương tốt, sắp bắt đầu mùa đông, mùa đông trong kinh khí lạnh bức người, không khí lắng đọng, đối với thân mình Lê Uyển không tốt, khí hậu Giang Nam thích hợp điều dưỡng, lão phu nhân nghĩ đến chu đáo, sợ là mượn chuyện đưa tro cốt làm Lê Uyển cùng hắn rời xa kinh thành hỗn loạn.

Đồng tử Tần Mục Ẩn co rụt lại, con ngươi đen nhánh hiện lên khoảnh khắc lạnh lẽo, hắn minh bạch, sự tình trong kinh không phải đi Giang Nam là có thể thay đổi tâm tư lão phu nhân, chuyện hắn không làm không cam lòng.

Lê Uyển nằm trong lòng ngực hắn, cọ cọ cổ hắn, hương thơm nồng đậm nhè nhẹ từng đợt từng đợt chui vào chóp mũi, nàng nhẹ giọng hỏi, “Hầu gia, lão phu nhân cũng sẽ trở về sao?”

Giang Nam, là nơi cuối cùng đời trước nàng cùng hắn an bình trãi qua, nàng cùng Tần Mục Ẩn có cuộc sống bĩnh tĩnh nhất là ở chỗ tòa nhà kia, tường viện trong sân bị cỏ dại mọc tán loạn, cái mũi Lê Uyển lên men, hốc mắt đỏ bừng, nàng nghĩ, có phải bản thân khiến Tần Mục Ẩn thêm phiền toái hay không, hắn hẳn nên lưu tại trong kinh giúp đỡ Thừa Vương, chỉ có Tĩnh Khang Vương đổ, Bắc Duyên Hầu phủ mới có cuộc sống yên ổn.

“Lão phu nhân thích yên tĩnh, Giang Nam dân phong mộc mạc, trong lòng lão phu nhân tất nhiên là vui mừng, năm nay chúng ta hồi Giang Nam ăn tết.” Nếu không phải Lê Uyển bị thương quá nặng, ý tứ lão phu nhân qua hai ngày liền đi, hầu phủ còn có tước vị, trở về Giang Nam ai cũng không dám lỗ mãng.

Ngày ấy, hắn ôm Lê Uyển trở về, lão phu nhân ngồi ở nơi đó, nhìn chằm chằm nha hoàn ra ra vào vào, thanh âm không lạnh không đạm, phân phó các nàng trãi trên giường thêm mấy tấm chăn xong, chuẩn bị nước, nấu dược, lão phu nhân tinh tế phân phó, hoàn toàn không có một phân đau kịch liệt.

Trương đại phu khai liều thuốc mỡ lớn, yêu cầu phải liền điều chế, vào nhà, lão phu nhân cho mọi người lui, thật cẩn thận tự mình bôi dược cho nàng, thời điểm hắn vào nhà, toàn thân Lê Uyển trên dưới bị thuốc mỡ bôi đến đen tuyền nhìn không ra miệng vết thương trên người, chính là, hốc mắt lão phu nhân đỏ bừng, xấu hổ, trộm lau chùi hai cái, băng bó cho Lê Uyển xong, khi đi ra ngoài nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, dặn dò một câu, “Chiếu cố con bé thực tốt.”

Tần Mục Ẩn vén đầu tóc trên trán nàng lên, toàn thân trên dưới, cũng chỉ có một khuôn mặt có thể nhìn, hỏi “Đã đói bụng chưa?”

Lê Uyển lắc đầu, môi có chút khô, đầu lưỡi đau đến lợi hại, lúc ấy nàng vì bảo trì thanh tỉnh, đem môi cắn ra máu, lúc sau cắn đầu lưỡi hai lần, nàng vừa nói lời nói, môi đầu lưỡi liền bắt đầu đau, “Hầu gia, thiếp thân ngủ bao lâu rồi?”

“Hai ngày…”

Thanh âm nàng khàn đặc, miệng chỉ có thể mở ra một độ cung nhỏ, Tần Mục Ẩn ý bảo nàng đừng nói chuyện.

Đem nàng buông, Tần Mục Ẩn đi đến ngoài mành dặn dò Tử Lan hai câu, trở về, thấy Lê Uyển đôi tay chống giường, nỗ lực muốn ngồi dậy, khả năng phạm đau thân mình, biểu tình nàng cực kỳ khó coi.

Thanh âm Tần Mục Ẩn lạnh thấu xương, “Đừng nhúc nhích, toàn thân nàng đều là vết thương, nằm trở về đi.” Tần Mục Ẩn đi nhanh tiến lên, đè bả vai nàng lại, chạm ánh mắt nàng khẽ biến, lập tức buông ra, sửa từ đầu nâng nàng, bất đắc dĩ nói “Nàng muốn cái gì, nói với ta là được.”

Toàn thân trên dưới nàng đều vết thương, nhích tới nhích lui liên lụy đến miệng vết thương, máu cùng thuốc mỡ hòa nhau chảy ra, thời điểm rửa sạch nàng chỉ càng thống khổ.

“Hầu gia, thiếp thân không cảm thấy đau, che ở trong chăn quá nóng.” Nàng cảm giác được dưới thân mềm như bông, nên là lót bến dưới rất nhiều tấm chăn, tay nàng hoạt đến mép giường, vụng về đếm chăn, một tầng đếm một tầng.

Tần Mục Ẩn vừa bực mình vừa buồn cười, đáy lòng hắn lo lắng dư thừa, cánh tay của nàng lau thuốc mỡ trên băng gạc, lúc này động tác cứng đờ, ngón tay thực vẫn linh hoạt.

Lê Uyển chú ý vẻ mặt của hắn, không thấy xuất hiện tức giận, tiếp tục đếm, xong rồi, kinh ngạc mà hé miệng, tám cái chăn lận, trong phòng đốt địa long, Lê Uyển ngửa đầu, thân mình nàng vụng về, không có người hỗ trợ bò không thể đứng dậy, nàng thật cẩn thận mà nhìn Tần Mục Ẩn, “Hầu gia, có giúp thiếp thân không…”

Trương đại phu khai thuốc mỡ cho nàng có thành phần giảm đau, dựa vào trạng huống hiện tại Lê Uyển, phỏng chừng dược hiệu còn chưa có thối lui, hắn phóng nhẹ động tác, đem nàng nâng dậy, dựa vào gối mềm, lúc này, Tử Lan cùng Tử Thự bưng mâm vào nhà, Tần Mục Ẩn đem bàn nhỏ đặt tại hai bên sườn Lê Uyển.

Tử Lan cùng Tử Thự đem đồ ăn gác xuống, hành lễ lui xuống.

Tình hình Lê Uyển chỉ có thể uống chút cháo thanh đạm, cháo đen nồng đậm, Tần Mục Ẩn nhìn đến nhíu mày, cầm lấy cái muỗng quấy hai cái, cảm thấy không sai biệt lắm múc một muỗng, đưa tới bên miệng Lê Uyển.

Trên môi Lê Uyển tất cả đều là vết máu khô, nàng nâng cánh tay lên, nghĩ nhắc nhở Tần Mục Ẩn nàng có thể tự ăn.

“Ăn đi…”

Lê Uyển giương mắt, đôi mắt hắn lưu luyến đều là bóng dáng nàng, không tự chủ được, mở môi ra, cái miệng nhỏ nhấp một ngụm, trong cháo là đủ đồ bổ được hầm thời gian thực lâu, vào miệng là tan, nàng ngửa thân mình ra sau, không quá thói quen hai người thân mật, “Hầu gia, thiếp thân tự mình ăn.”

“Động tác nàng không lưu loát…” Tay nàng duỗi thẳng có thể, cong tới cong đi động miệng vết thương lại sẽ chảy máu.

Tần Mục Ẩn nghiêm túc đút nàng ăn, miệng Lê Uyển chỉ có thể mở ra một chút, tốc độ cực chậm, sau đó, cháo đều lạnh, Tần Mục Ẩn gác chén xuống, kêu Tử Lan một tiếng.

Tử Lan theo tiếng mà đi vào.

“Lấy một chén cháo tới.”

Lê Uyển cúi đầu, nàng mặc là quần áo Tần Mục Ẩn, áo ngủ màu nguyệt bạch rất lớn, rũ tay xuống, nhéo áo ngủ bên cạnh, kim chỉ trên người hắn là Giang mụ mụ làm, Giang mụ mụ làm việc không chút cẩu thả, mỗi kiện áo ngủ bên cạnh có bất đồng rất nhỏ đều là Giang mụ mụ dụng tâm làm, như hoa văn bên trên ngón tay, ở bên trên Giang mụ mụ thêu một vòng cuộn sóng, có rất nhiều một vòng lá cây, đầu hổ, đồ án gì đều có.

Tần Mục Ẩn chú ý động tác nhỏ nàng, nghĩ duỗi tay ngăn nàng lại, cánh tay của nàng thương thế nhẹ chút, nhưng từ nàng nhích tới nhích lui, trong sườn cánh tay cũng sẽ đổ máu, hắn gác xuống chén đũa sườn, bưng chén mình lên, nếm hai miếng, động tác lưu loát, tốc độ nhấm nuốt so ngày thường mau rất nhiều.


Lê Uyển hơi hơi kinh ngạc, Tử Lan đem một chén cháo gác ở trên bàn nhỏ, nàng mới hồi phục tinh thần lại, trong lòng hơi có chấn động, Tần Mục Ẩn vì phối hợp nàng ăn cơm cố ý tốc độ nhanh hơn, mặc dù ăn mau, động tác hắn vẫn ưu nhã hào phóng, không cho người cảm thấy bất nhã chút nào.

Tần Mục Ẩn liếc mắt nàng một cái, bưng chén lên, lặp lại động tác đút nàng ăn, muỗng múc lên, môi nàng bắt đầu đau, lắc đầu, rốt cuộc ăn không vô.

Đồ ăn trên bàn lạnh, Tần Mục Ẩn ăn một lát dừng chiếc đũa lại.

Tử Lan Tử Thự vào nhà đem đồ ăn thu thập, Tần Mục Ẩn gác lại một cái ấm trà trên bàn nhỏ, sau đó đem sách để lên, để Lê Uyển tiện đọc sách.

Lê Uyển phát hiện, thương trên người dần dần ẩn đau, trong đau đớn có điểm ngứa, ngăn không được mà muốn duỗi tay cào.

Tần Mục Ẩn tắm rửa xong ra tới, thấy nàng vặn vẹo thân mình, nhăn nhăn mày, “Làm sao vậy?”

Lê Uyển nâng tay lên, đáy mắt mờ mịt hơi nước, đáng thương hề hề nói, “Hầu gia, có thể rửa sạch thuốc mỡ hay không? Trên người có chút ngứa.”

Tần Mục Ẩn lấy trường kỉ ra, xoay người… Lót chăn nhiều chút, đối với Tần Mục Ẩn mà nói quá mềm, hắn không có quen, nghiêng người giải thích với Lê Uyển, “Miệng vết thương của nàng nhiều, đắp nhiều mấy ngày lại đổi.”

Máu trong người Lê Uyển cũng chưa có hoàn toàn ngừng chảy, Trương đại phu nói miệng vết thương nàng dễ dàng cảm nhiễm sinh mủ, chuyển biến xấu sẽ phát sốt, ngón trỏ Tần Mục Ẩn nhẹ nhàng dừng ở trên môi nàng, trên môi dấu răng đã đóng vảy, nhìn qua có chút dữ tợn, dụ dỗ “Lại nhẫn mấy ngày thì tốt rồi.”

Thời tiết càng lạnh, miệng vết thương càng chậm lành, Tần Mục Ẩn cầm lấy sách, bên trên có dấu vết gấp, hắn lật tới một tờ kia, hỏi Lê Uyển, “Trước nàng xem đến chỗ này sao?”

Lê Uyển gối gối đầu, Tần Mục Ẩn đem sách đặt ở trước mắt nàng, nàng vừa thấy, nghiêm túc nói, “Vâng, tờ này còn chưa có xem.”

Tần Mục Ẩn nằm xuống, trong chăn quá ấm áp, hắn giật giật, đem cái chăn trên người đá văng ra, chỉ trừ áo ngủ cảm giác mát mẻ rất nhiều, thanh âm ôn nhuận mát lạnh, một chữ một chữ đọc.

Lê Uyển xoay đầu, chỉ nhìn chữ rậm rạp trên đó, thỉnh thoảng hỏi Tần Mục Ẩn hai vấn đề, nói chuyện miệng mở lớn, môi nứt ra rồi, máu tràn vào miệng thành một mảnh tanh ngọt, nàng vươn đầu lưỡi liếm liếm, quả thực, đau đến làm nàng nhe răng trợn mắt.

Ngữ tốc Tần Mục Ẩn chậm, trên người Lê Uyển giống có ngàn vạn con kiến đang bò, đặc biệt, miệng vết thương trên người ngày càng đau, Tần Mục Ẩn đem biểu tình nàng xem ở trong mắt, bất động thanh sắc mà rũ xuống mắt, suy đoán thân mình nàng bắt đầu khó chịu, ngữ tốc ngày càng chậm, thanh âm gần như tiếng hít thở.

Lê Uyển nhắm mắt lại, tận lực đem lực chú ý đặt ở trên thanh âm Tần Mục Ẩn, dần dần, khi hắn nói lên chuyện xưa còn nhỏ, Lê Uyển mở mắt ra, trong con ngươi trở nên có tinh thần.

Tần Mục Ẩn buồn cười, gác sách xuống, tay chống thân mình, nhỏ giọng nói “Khi còn nhỏ lão phu nhân đối với ta nghiêm khắc, thỉnh tiên sinh dạy học càng nghiêm khắc hơn, có lần ta lười biếng không làm công khóa dạy học tiên sinh cho, ngày thứ hai bị ông ấy phát hiện, lòng bàn tay ăn hai bản tử không nói, ông ấy còn đem sự tình nói cho lão phu nhân, có chút thời gian lão phu nhân không để ý tới ta, Giang mụ mụ cũng không khuyên được, sau lại, trộm nghe Giang mụ mụ nói lão phu nhân ở trong phòng khóc, nói xin lỗi ta, nếu lão hầu gia còn ở, dựa vào tuổi của ta đúng là thời điểm vô ưu vô lự ham chơi, bởi lão hầu gia không có, người không hiểu phải dạy bảo hài tử như thế nào…”

Lê Uyển có thể tưởng tượng cảm thụ lão phu nhân ngay lúc đó, không cho con trẻ có cuộc sống vô ưu, hẳn lão phu nhân hy vọng Tần Mục Ẩn lợi hại hơn, chỉ có biến cường đại rồi mới sẽ không gặp kết cục giống lão hầu gia.

“Vậy sau thế nào?”

Tần Mục Ẩn hiếu thuận, về sau phát sinh cái gì đại khái nàng đoán được, khẳng định Tần Mục Ẩn sẽ ngoan ngoãn đi theo dạy học tiên sinh học tập nghiêm túc, không dám ham chơi chọc lão phu nhân thương tâm.

“Sau ta lại liền thường xuyên không làm bài tập, dần dần, lão phu nhân cũng không khóc, hơn nữa trên mặt có tươi cười, nói ta ham chơi cũng tốt, quá sớm hiểu chuyện người càng đau lòng.” Tần Mục Ẩn nhẹ nhàng ấn chỗ môi nàng vỡ ra, “Có phải rất đau hay không?”

Lê Uyển lắc đầu, trong ánh mắt hắn lo lắng đau lòng gật gật đầu. Trong lòng cao hứng, không nghĩ tới khi còn nhỏ Tần Mục Ẩn lại là cái tính tình này, Lê Uyển nghĩ nghĩ khi nàng còn nhỏ, giống như thường gặp rắc rối trước mặt Lưu thị, Lưu thị mắng nàng không được việc, Lê Trung Khanh nói nữ tử lớn sẽ thay đổi, về sau tính tình sẽ tốt lên, còn dẫn chứng một hai nữ tử khi còn nhỏ nghe lời hiểu chuyện, lớn lên biến thành người đàn bà đanh đá, Lưu thị không có biện pháp cũng chỉ có thể kệ nàng.

Tần Mục Ẩn thấy nàng cảm thấy hứng thú, tay che mắt nàng lại, “Nàng nhắm mắt lại, ta sẽ nói tiếp cho nàng nghe.”

Ngủ rồi, đau đớn trên người sẽ có điều chậm lại.

Tần Mục Ẩn lấy tay ra, nàng nhắm mắt lại, tròng mắt lại còn đang tả hữu đảo quanh, hắn nghĩ nghĩ, bắt đầu từ bảy tuổi hắn liền tận lực không khiến lão phu nhân nhọc lòng, nhớ lại, một đường xuôi gió xuôi nước không có gì hay cả.

Thật lâu không nghe được thanh âm nói chuyện, Lê Uyển mở bừng mắt, thấy ánh mắt hắn đang lâm vào hồi ức, Lê Uyển một lần nữa khép mắt lại, lẳng lặng chờ.

“Một sự kiện khác, thời điểm ta tám tuổi cùng Thừa Vương đánh nhau, lần đó Hoàng Thượng triệu ta vào cung kết quả lâm thời hắn có việc không thể gặp ta, làm ta một mình đi dạo ở trong cung, ta bị lạc đường, cung nữ thái giám trong cung không dễ thân cận, ta cân nhắc cũng không có việc gì, thời điểm đi phía trước gặp ba vị Vương gia ở Ngự Hoa Viên thảo luận công khóa, trong đó tuổi Tĩnh Khang Vương lớn nhất, Thừa Vương nói lại hắn, An Vương cố ý chọc giận Thừa Vương, Thừa Vương tức giận, An Vương thấy ta ở liền hỏi ta, ta đúng sự thật chỉ ra sai lầm của Thừa Vương. Tuổi ta so Thừa Vương nhỏ hơn, Thừa Vương mất mặt mũi, la hét muốn tỷ thí tiễn pháp cùng ta, An Vương ở một bên e sợ thiên hạ không loạn, ta cho rằng Thừa Vương bụng dạ hẹp hòi còn cố ý châm chọc hắn hai câu, sắc mặt Thừa Vương đỏ bừng, nhào lên tới đánh đầu ta, vóc dáng cùng sức lực ta so với hắn kém hơn nhưng cũng không sợ đánh trả, cứ vậy, hai người liền đánh nhau lên.”

Lê Uyển tò mò, “Cuối cùng ai là người thắng?”

“Nhắm mắt lại, nghe được rồi.” Tần Mục Ẩn hồi tưởng một chút, vóc dáng hắn nhỏ, sức lực không bằng Thừa Vương ăn không ít mệt, chính là Thừa Vương cũng không chiếm được tiện nghi, hắn đều là hướng tử huyệt Thừa Vương ra chiêu, thời điểm Hoàng Thượng tới, búi tóc hắn tan, trên mặt có vết bầm, mặt ngoài Thừa Vương không có gì, quỳ rạp trên mặt đất một hồi lâu mới đứng lên được.

“Xem như không phân cao thấp đi.”

Lúc sau một đoạn thời gian thật dài hắn không nói chuyện cùng Thừa Vương, Thừa Vương cũng không để ý tới hắn, sau lại, tuổi tác hai người lớn hơn hiểu chuyện hơn, lại nói đến sự kiện kia, nhìn nhau cùng cười, ân oán trước kia xem như tiêu tán.


Lúc sau, hai người càng nói càng hợp, hắn không nghĩ tham dự đảng tranh, trong lòng xem Thừa Vương trở thành bằng hữu nói chuyện hợp ý, sau Thừa Vương cùng Tần Tử Vận thành thân, Tần Mục Ẩn liên hệ cùng hắn mới ngày càng nhiều.

Từ nhỏ đến lớn có thể nói sự tình không nhiều lắm, nói xong, Tần Mục Ẩn cho rằng nàng ngủ rồi, ai biết nàng mở mắt ra, trong mắt một mảnh thanh minh, Tần Mục Ẩn suy nghĩ hồi lâu, bất đắc dĩ nói, “Không có gì hay kể, nàng mau ngủ đi.”

Lê Uyển bĩu bĩu môi, trên người thật sự ngứa, căn bản ngủ không được, đứng dậy, dập tắt đèn, dụ hoặc Lê Uyển, “Ở Giang Nam rất tốt, vào đông không lạnh như kinh thành, nàng đi nhất định rất thích, chờ nàng tốt lên chúng ta liền hồi Giang Nam, nếu nàng nghe lời, không cần phải mấy ngày thì tốt rồi, nếu không nghe lời, không biết kéo dài tới khi nào đâu.”

Cảm tình Tần Mục Ẩn đối với Giang Nam không thâm, hắn sinh ra đã ở kinh thành, tế tổ đều chưa từng trở về, đối với Giang Nam, nhiều là trong miệng lão phu nhân nói ra, khí hậu tốt, người tốt.

Lê Uyển ngượng ngùng mà quay mặt đi, thật cho rằng nàng là cái hài tử sao, bất quá, Giang Nam thật là cái địa phương tốt, duy độc nàng không thích Giang Nam chính là mùa thu, trong trí nhớ Lê Uyển, mùa thu đó nó lạnh đến làm người run lên.

Qua mùa thu, hết thảy thì tốt rồi đi.

Sáng sớm hôm sau, Lê Uyển là bị ngứa tỉnh, giống có ngàn vạn con kiến đang gặm cắn vỡ nát trong đó, duỗi tay cào, giật giật cánh tay, giật mình bị giữ lại, mở mắt ra đôi tay Tần Mục Ẩn giữ chặt tay nàng, ánh mắt ôn nhu mà dừng ở trên mặt nàng.

Lê Uyển biệt nữu, vặn vẹo thân mình, càng thêm không được, nàng dùng sức cọ cọ chăn dưới thân.

“Đừng nhúc nhích, Trương đại phu nói trên người ngứa là miệng vết thương đang đóng vảy, không thể cọ mạnh vỡ ra.”

Ban đêm, Lê Uyển lăn qua lộn lại ngủ không an ổn, Tần Mục Ẩn đốt đèn, mới phát hiện sắc mặt nàng đỏ bừng, thân mình bất an mà vặn vẹo, tay không quy củ mà gãi ngực, Tần Mục Ẩn bắt lấy tay nàng, gọi người đi thỉnh Trương đại phu, Trương đại phu ở mành ngoại không có vào nhà.

“Hầu gia, cái dược hiệu này có công dụng, miệng vết thương phu nhân đang khép lại đóng vảy, hai ngày này trăm triệu cần khống chế được phu nhân, nếu không miệng vết thương lại vỡ ra dễ dàng sinh mủ.”

Tần Mục Ẩn muốn đem tay nàng trói lại, lại lo lắng nàng khó chịu, cho nên nắm tay nàng, một đêm không ngủ.

Lê Uyển an tĩnh lại, phát hiện đáy mắt hắn nồng đậm quầng thâm, trong mắt tất cả đều là tơ máu, “Hầu gia, ngài cả đêm không ngủ sao?”

Ban đêm, nàng cảm thấy có người ổn định thân mình nàng không cho nàng nhúc nhích, lúc này nghĩ đến, chẳng lẽ là Tần Mục Ẩn?

“Không có việc gì, nàng nhớ kỹ, không thể cào, qua này hai ngày liền tốt.”

Lê Uyển gật gật đầu, thúc giục hắn, “Hầu gia, ngài mau đi ngủ một hồi, ta bảo đảm không nhúc nhích.”

Ngay sau đó, sắc mặt Lê Uyển đỏ lên, ngửa đầu hướng ra bên ngoài kêu Tử Lan một tiếng, Tần Mục Ẩn cho rằng nàng lại muốn làm cái gì, hỏi nàng, Lê Uyển ngượng ngùng cúi đầu, không nói lời nào, hai chân ở trong chăn mất tự nhiên chấn chấn hai cái.

Âm thanh nang như muỗi ngâm, bên ngoài Tử Lan sao nghe được, Tần Mục Ẩn đi tới cửa, vén rèm lên đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Tử Lan đi vào, Lê Uyển thư khẩu khí, người có ba cái gấp, nàng sắp nín không được, Tử Lan bưng một cái chậu tới, Lê Uyển không chịu, thanh âm còn có điểm suy yếu, “Tử Lan, ngươi đỡ ta đi nhà kề liền được.”

Ở trên giường, Lê Uyển vô pháp tưởng tượng Tần Mục Ẩn ngủ ở bên trên có cảm thụ gì, thời điểm xuống giường, Tử Lan tận lực trong tay không quá dùng sức, còn may Lê Uyển đứng dậy được, thuốc mỡ dán trên da thịt, thân mình cồng kềnh, nàng đi hai bước, giống như còn có thể nhẫn nại được.

Trong lòng Tử Lan run sợ đi theo phía sau nàng, há miệng thở dốc, khi Lê Uyển ngồi xổm xuống, thân mình đau xót, nàng cung thân mình, tay với tới mang quần, nhẹ nhàng kéo xuống, chính là còn chưa làm được Tử Lan lao đến, trên người áo ngủ to rộng, Lê Uyển nhìn băng gạc màu trắng bọc thuốc mỡ biến thành màu nâu, trước ngực phình phình một đống, bá, ý thức được cái gì, sắc mặt trướng đến đỏ bừng, ấp úng hỏi Tử Lan.

“Tử Lan, ai bôi thuốc mỡ cho ta?”

Trước mặt Tử Lan nàng không tiện duỗi tay xoa xoa, phồng lên trước ngực chính là thuốc mỡ, nàng hy vọng là Tử Lan thoa dược cho mình, nhưng tuy là như vậy, nàng cũng đủ tim đập đỏ mặt.

“Lão phu nhân bôi thuốc mỡ giúp ngài, lão phu nhân hầu hạ ngài hai ngày, buổi chiều ngày hôm qua mới trở về Tĩnh An Viện.” Tử Lan giúp nàng cởi quần ra, tay ở bên hông nâng thân mình nàng, trong lòng Lê Uyển ninh ba đến lợi hại, nhưng nàng bị bọc thành cái bánh chưng, căn bản ngồi xổm không xong.

Giải quyết đại tiện xong, Lê Uyển trở lại nội thất, thân mình nhẹ nhàng rất nhiều, Tần Mục Ẩn không ở trong phòng ngủ, một bên, Tử Thự đem hộp đồ ăn vào, đang mang cháo sang cho nàng.

Lê Uyển ra bên ngoài liếc mắt nhìn xung quanh một cái, mành chặn tầm mắt nàng, cái gì đều nhìn không thấy.

Tử Thự ngẩng đầu hành lễ cho nàng, nói nơi Tần Mục Ẩn đi, “Thừa Vương tới, hầu gia đi thư phòng, phân phó nô tỳ hầu hạ ngài dùng bữa.”

Lê Uyển trầm ngâm, Nhân Hòa Đế rõ là thiên vị Tĩnh Khang Vương, có thể thấy được, trong lòng hắn nhận định Thừa Vương cùng hầu gia mưu phản, vòng đi vòng lại, nếu Tĩnh Khang Vương làm Thái Tử, Lưu Tấn Nguyên liền sẽ một lần nữa đắc thế, Bắc Duyên Hầu phủ cùng Thừa Vương phủ, một người cũng chạy không được.

Tử Thự đỡ nàng lại trên giường, giải thích, “Hầu gia làm ngài đừng lo lắng, trong lòng ngài ấy hiểu rõ.”

Hai ngày này người tới hầu phủ bái kiến nhiều, người Lê phủ tới rất nhiều lần đều bị hầu gia chắn trở về, Tần thượng thư phủ cùng Thừa Vương phủ cũng vậy, Nhị phu nhân Vĩnh Bình Hầu phủ cũng tặng thiệp tới, hầu gia phân phó giống nhau không gặp khách.


Chuyện Chu Thấm nháo phân gia sau không giải quyết được gì, nhưng nhị phòng cùng đại phòng đã xé rách da mặt, nếu không phải có lão hầu gia ở bên trên, sợ sẽ nháo đến trước mặt Đức phi, Chu Thấm quyết tâm phân gia nặng, lão hầu gia không nhất định áp chế được.

Lê Uyển suy nghĩ một lát, dựa ở trên gối, chậm rãi uống cháo, Tử Thự vừa đút cháo cho nàng, vừa nói sự tình bên ngoài, Lê Uyển mới biết được còn có chuyện nàng không rõ ràng lắm, “Hai ngày này Tĩnh Khang Vương phủ không yên phận, Kiều trắc phi cùng Hạ trắc phi nháo đến lợi hại, chuyện Hạ trắc phi thiết kế mưu hại Kiều trắc phi bị Kiều trắc phi biết, tính tình Kiều trắc phi gấp gáp, kiêu ngạo ương ngạnh, lão mụ tử Vĩnh Bình Hầu phủ tìm tới Hạ trắc phi, hai bên giằng co đánh không dưới một trận, Hạ trắc phi rơi xuống nước.”

Tĩnh Khang Vương cũng là mặt ủ mày chau, Kiều trắc phi quấy lên không ai đều quản được, muốn Tĩnh Khang Vương hưu Hạ trắc phi, Tĩnh Khang Vương không phản ứng nàng, Kiều trắc phi trở về Vĩnh Bình Hầu phủ khóc lóc kể lể, mang theo kiều đại phu nhân đối Tĩnh Khang Vương rất có hơi từ.

Chuyện này nháo đến cả thành đều biết, có nói Kiều trắc phi không phải, có nói Tĩnh Khang Vương không đúng, có nói tâm tư Hạ trắc phi ác độc, hiện tại Tĩnh Khang Vương phủ thực náo nhiệt.

Lê Uyển rõ ràng sớm muộn gì sẽ có ngày này, bất quá kỳ quái vì sao phía trước Kiều Phỉ Phỉ không có động tĩnh.

Nghe Tử Thự nói, Tần Mục Ẩn trở lại lúc nào nàng cũng không lưu ý, thẳng đến há mồm thấy rõ người cầm cái muỗng trước mắt thay đổi, nàng mới bừng tỉnh, Tử Thự lui ra.

Tần Mục Ẩn tiếp tục nói chuyện Vĩnh Bình Hầu phủ, “Phía trước Kiều Phỉ Phỉ có biết, ẩn nhẫn không phát là muốn nhìn một chút tình nghĩa Tĩnh Khang Vương đối với Hạ Thanh Thanh, kết quả sợ là không được như mong muốn, chờ xem, Tĩnh Khang Vương sẽ phát sầu đầy.”

Chuyện Tĩnh Khang Vương, Tần Mục Ẩn nhướng mày, hiện tại hắn không động đậy đến hắn ta không đại biểu không có biện pháp lăn lộn hắn, thuận tiện nói lên sự tình trong cung, “Hoàng Thượng cảm giác thân mình sắp không được, sáng nay Trương đại phu đi trong cung, chuyện Thạch Chân cùng Diệp Tô, lại chờ thêm hai ngày.”

Ôm Lê Uyển trở về hắn đã điều tra xong chuyện Lĩnh Nam, có người ngụy trang đánh cướp phú tế bần ở Lĩnh Nam chiêu binh mãi mã, trong đó người dẫn đầu chính là Lưu Tấn Nguyên, Tĩnh Khang Vương nghĩ chối cũng chối không được, hắn nghi hoặc chính là thái độ Nhân Hòa Đế, chuyện này nói có sách mách có chứng hắn lại mở một con mắt nhắm một con mắt, rõ ràng cố ý thiên vị, đối với Thừa Vương cùng hắn không lưu tình chút nào.

Tần Mục Ẩn nhớ tới trong miệng Trương đại phu nói lên biểu tình Nhân Hòa Đế khi nghe được Lê Uyển cáo ngự trạng, ánh mắt lạnh xuống dưới, minh quân, bắt đầu hồ đồ rồi sao.

Lê Uyển kéo kéo cánh tay hắn, ánh mắt hắn quá mức lạnh nhạt, trong lòng Lê Uyển khó chịu, “Hầu gia, thiếp thân sẽ khá lên…” Không nghĩ Tần Mục Ẩn vì nàng, trong tay nhiễm máu tươi. Nghĩ đến cái gì, ánh mắt của nàng cô đơn xuống, Tần Mục Ẩn đem cảm xúc thu xuống đáy lòng, ôn nhu nói, “Ăn cơm tiếp đi.”

Lê Uyển nhíu nhíu mày, cúi đầu, cảm xúc hạ xuống, “Hầu gia, thiếp thân khỏe rồi, sẽ ảnh hưởng mang thai sao?”

Thật vất vả dưỡng tốt thân thể, cái này, sợ là lại trở lại như trước, nghĩ Tần Mục Ẩn khi vào cung, trong lòng nàng mừng thầm, ảo tưởng hài tử qua vô số lần, hết thảy đều thành bọt nước.

Tần Mục Ẩn gác chén xuống, nâng mặt nàng lên, trịnh trọng nói, “Uyển Nhi, đi Giang Nam dưỡng tốt thân mình, con của chúng ta sẽ sinh ra ở nơi đó.”

Nàng đối với chuyện hài tử đầy bướng bỉnh, Tần Mục Ẩn nghĩ, nếu có một hài tử nàng có thể cao hứng vui mừng, hắn nguyện ý cho, hắn cùng hài tử nàng, chưa bao giờ bài xích, bất quá, gần đây, thật không có khả năng, thân thể nàng bị thương, Trương đại phu nói cần dưỡng thêm một đoạn thời gian.

Hốc mắt Lê Uyển hồng lên, gật gật đầu.

Lê Uyển ăn cơm xong không có việc gì làm, Tần Mục Ẩn kêu Tử Lan tiến vào, “Ngươi nói một chút chuyện bên ngoài cho phu nhân nghe, tận lực nói chuyện cùng thiếu phu nhân, ta có việc đi ra ngoài một chuyến.”

Tử Lan uốn gối ngồi xổm xuống, đáp vâng.

Lê Uyển nghĩ nhắc nhở Tần Mục Ẩn hai câu, hắn đã xoay người đi rồi.

Ở cửa, Toàn An đem sự tình nói, Tần Mục Ẩn lạnh lùng cười, “Phái người truyền tin cho Kiều trắc phi, nói Tĩnh Khang Vương cùng Hạ Thanh Thanh đã sớm nhận thức, sự tình phía sau, khi Kiều trắc phi nháo lên, sẽ giúp nàng một phen, đúng rồi, đem Lưu Tấn Nguyên mang vào kinh, đừng làm hắn bị thương. Chuyện khác phu nhân phân phó, ngươi làm tốt lắm, đúng rồi, sổ con Bàng gia cùng Diệp gia…”

Toàn An trả lời, “Sổ con đã viết xong, chứng cứ đều có, nói ngài khi nào gật đầu tùy thời có thể đưa đến trước mặt Hoàng Thượng.”

Nếu không phải sau phu nhân lại xảy ra chuyện, Thạch Chân cùng Diệp Tô sớm đã gặp tao ương.

“Ừ, liền hôm nay đi.”

Thạch Chân cùng Diệp Tô xem như khí tử Tĩnh Khang Vương phủ, bất quá, muốn lưu trữ cắn ngược lại Tĩnh Khang Vương một ngụm mới được.

Toàn An bị trong mắt Tần Mục Ẩn phát ra lạnh lẽo làm cho thất kinh, hầu gia có sát ý, sợ là Tĩnh Khang Vương không dễ chịu lắm.

Kiều Phỉ Phỉ nghe hạ nhân hỏi thăm tin tức trở về, mặt âm lãnh, biểu ca còn nói cùng Hạ trắc phi chỉ là gặp dịp thì chơi, lo lắng Hoàng Thượng nói hắn cùng Vĩnh Bình Hầu phủ đi lại gần trong lòng không vui, nguyên lai tất cả đều là lừa nàng, hai người đã sớm nhận thức, rõ ràng chính là ám độ trần thương, trong lòng Kiều Phỉ Phỉ khó chịu, một cái tiện nhân bé nhỏ cũng dám so cùng nàng.

“Người tới, các ngươi đem sự tình Hạ trắc phi cùng Vương gia trước mai mối đã sớm tằng tịu với nhau lộ ra đi, thuận tiện truyền cho phu nhân cái lời nói, khẩu khí này không ra, ta nuốt không được.” Kiều Phỉ Phỉ nghĩ sự tình thẳng thắn, nhưng không phải cái ngốc tử, đem chuyện Hạ Thanh Thanh liên hệ trước sau lập tức minh bạch một sự kiện, Hạ Thanh Thanh hãm hại nàng sợ sẽ là vì thuận lợi gả vào Tĩnh Khang Vương phủ.

Việc hôn nhân nàng cùng biểu ca sự thật là thiết tranh, biểu ca đối với nàng có tình nghĩa không nói, tổ phụ tổ mẫu, phụ thân mẫu thân đã sớm nói qua cùng nàng, nàng sẽ như nguyện gả vào Tĩnh Khang Vương phủ làm nữ chủ nhân vương phủ, nhưng mà, sợ là biểu ca đã sớm vì Hạ Thanh Thanh mưu hoa tốt, một nữ tử hỏng thanh danh rồi sao có thể đi vào vương phủ? Trừ phi, có người khơi dòng, mà nàng, bị hai người lợi dụng, nàng hỏng thanh danh rồi có thể tiến vương phủ, Hạ Thanh Thanh lại tiến vương phủ, người khác nghị luận chỉ biết chuyển dời đến trên người nàng.

Kiều Phỉ Phỉ nghĩ thấu triệt, trong lòng cũng thống hận Tĩnh Khang Vương lên, không mai mối tằng tịu với nhau, luận lên Hạ Thanh Thanh bất quá là một cái ngoại thất.

Chuyện này truyền thực mau, Tĩnh Khang Vương gia không màng thanh danh cho rằng cưới nữ tử tâm địa rắn rết không nói, hai người phía trước có nhận thức, thậm chí, chỗ tòa nhà phía trước Hạ Thanh Thanh ở hàng xóm chung quanh nói Kiều Phỉ Phỉ không đáng giá, bọn họ đích xác gặp qua cảnh tượng Hạ Thanh Thanh cùng một cái nam tử khanh khanh ta ta, không nghĩ người nọ lại là Tĩnh Khang Vương.

Chuyện Tĩnh Khang Vương cùng Hạ Thanh Thanh truyền tới lỗ tai Đức phi, Đức phi liếc mắt trừng Tĩnh Khang Vương một cái, hiện tại hắn mới vào cung nói cùng nàng, trước đó xem nàng là người như thế nào?

Sắc mặt Đức phi không tốt lắm, cả giận “Sự tình bên ngoài là thật sự sao?”

Tĩnh Khang Vương tiến lên giúp Đức phi xoa vai đấm lưng, từ từ nói, “Nhi thần đích xác sớm nhận thức nàng, nhi thần thấy nàng đáng thương, rõ ràng một c cô nương tốt, thế nhưng bị người hãm hại không có thanh danh phải đi xa tha hương, hơn nữa, mẫu phi, nàng là người hữu lực đối phó Bắc Duyên Hầu phủ nhất.”

Đức phi oán hận đánh bay tay hắn, cả giận nói, “Lợi dụng nàng có ngàn vạn loại biện pháp, vì sao phải nạp nàng làm trắc phi, tâm tư ngươi bổn cung không phải không rõ, nếu không phải ngươi muốn phụ hoàng làm chủ việc hôn nhân, bổn cung chờ Phỉ Phỉ lớn lên cũng không sao, một nhà ông ngoại ngươi đối với ta ân trọng như núi, ngươi cùng Phỉ Phỉ vốn chính là duyên trời tác hợp, hiện tại bởi vì nữ nhân này nháo đến thành bộ dáng gì?”


Thanh danh Kiều Phỉ Phỉ bị hao tổn, con cái Vĩnh Bình Hầu phủ phía dưới đều khó mà nói chuyện nghị thân, cho dù Kiều Phỉ Phỉ vào Tĩnh Khang Vương phủ, mấy con cái phía dưới lại không người hỏi thăm, nếu hết thảy thật là Hạ Thanh Thanh mưu kế, phụ thân ca ca nàng sao nuốt trôi khẩu khí này? Đức phi đau đầu mà suy nghĩ hồi lâu, nói, “Cái nha đầu kia lưu không được, không thể rét lạnh tâm biểu muội ngươi, tưởng cái biện pháp đem người chuyển đi thôi.”

Trong miệng bà chuyển đi không phải nói hưu Hạ Thanh Thanh, Tĩnh Khang Vương hưu trắc phi, truyền ra thanh danh càng không tốt, ý tứ bà là người không thể lưu trữ.

Ánh mắt Tĩnh Khang Vương tối sầm lại, tâm tư Đức phi hắn đương nhiên minh bạch, Phỉ Phỉ cái gì cũng tốt chính là tính tình trương dương, chịu không nổi nửa phần ủy khuất, phàm có người không theo nàng ý chính là ngỗ nghịch nàng, hậu quả phải bị phạt, người phía dưới đều sợ nàng, trước kia ở Vĩnh Bình Hầu phủ còn có thể thu liễm, hiện tại càng trầm trọng thêm.

Tương so mà nói, Hạ Thanh Thanh ngoan ngoãn hiểu chuyện, thiện giải nhân ý, xử lý sự tình trật tự rõ ràng, đối với hắn càng là săn sóc đầy đủ, Tĩnh Khang Vương không hé răng, Đức phi quay đầu, liếc mắt nghê hắn một cái, “Lời nói của ta ngươi nghe lọt được sao?”

Tĩnh Khang Vương trầm mặc một lát, bình tĩnh nói, “Mẫu phi, chuyện này rõ ràng chính là có người ở sau lưng lợi dụng Phỉ Phỉ, ngài nói mấy câu tốt cùng nàng, bởi vì chuyện Lĩnh Nam phụ hoàng không thích ta, lại truyền ra chuyện gì tới, mẫu phi, chuyện chúng ta mưu hoa sợ là không được.”

Đức phi đẩy hắn ra, nàng xem như thấy rõ ràng, ở Nhân Hòa Đế trong ba vị Vương gia đang hướng vào chính là hắn, “Ngươi đừng lại nháo ra động tĩnh gì nữa, hai ngày này thân mình Hoàng Thượng không thoải mái, đụng trúng nghịch lân hắn mất nhiều hơn được, sổ con Bắc Duyên Hầu phủ từ quan Hoàng Thượng đã phê, chờ bọn họ trở về Giang Nam, hết thảy sự tình kinh thành liền dễ làm.”

Tĩnh Khang Vương gật gật đầu, điểm này hắn nhất trí cùng Đức phi.

“Đối với Hạ trắc phi, lưu không được, chính ngươi cân nhắc cho tốt, dựa vào tính tình Phỉ Phỉ sao có thể bao dung loại người này, cậu mợ ngươi cũng vậy.” Vĩnh Bình Hầu phủ sủng ái Kiều Phỉ Phỉ không phải một sớm một chiều, chính Kiều Phỉ Phỉ còn nhỏ bà cũng coi như con dâu, hiện tại nháo ra chuyện này, xong việc như thế nào khó đều mà nói.

Mà Tĩnh Khang Vương còn không có hồi phủ, người vương phủ liền tới bẩm báo nói Hạ trắc phi bị Kiều trắc phi đem vào hủy phòng, Tĩnh Khang Vương đau đầu.

Thân mình Nhân Hòa Đế xấu đến lợi hại, Trương đại phu bắt mạch khai dược liền đi rồi, trước khi đi, ông nói, “Hoàng Thượng, thân mình ngài lại uống hai thang dược thì tốt rồi, hầu gia cùng phu nhân chuẩn bị hồi Giang Nam, lão nô chuẩn bị đi theo cùng bọn họ, Thái Y Viện thái y y thuật không tồi, ngài có thể triệu bọn họ đến xem.”

Kỳ thật, thân thể Nhân Hòa Đế đã khỏe không sai biệt lắm, hiện tại thân mình mệt mỏi là hai ngày này quá mức mệt nhọc gây ra, thêm tâm nghĩ luẩn quẩn mới càng thêm nhấc lên không nổi tinh thần.

Nhân Hòa Đế còn chưa mở miệng nói, người bên ngoài vội vàng đi đến.

“Hoàng Thượng, người nhà Bàng gia có chuyện quan trọng bẩm báo.”

Bàng gia? Nhân Hòa Đế suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới là nhà mẹ đẻ tẩu tử Cẩm phi, lòng không có kiên nhẫn, “Chuyện gì mà hoang mang rối loạn như vậy?”

Bước chân công công chậm lại, người nhà Bàng gia trạng cáo Tĩnh Khang Vương lừa bịp tống tiền tiền tài bá tánh, rất nhiều nơi xuất hiện tình huống dân chúng lầm than, khiến cho người người phẫn nộ, công công lấy huyết thư trong tay ra, Nhân Hòa Đế nhìn lướt qua, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, “Nghịch tử, nghịch tử, đem Tĩnh Khang Vương kêu tiến vào cho ta.”

Công công trình lên tới chính là vạn dân thư, trước có Lê Uyển cáo ngự trạng trạng cáo Tĩnh Khang Vương, hiện tại có vạn dân thư làm chứng, Nhân Hòa Đế hít thở không được, ngã xuống về phía sau.

Tần Mục Ẩn ở trong phủ, Lê Uyển mạnh mẽ lôi kéo hắn ngủ, hắn không lay chuyển được, nhắm mắt lại, nghiêng người nhìn Lê Uyển, mặt nàng mảnh khảnh rất nhiều, phía trước vẫn luôn la hét muốn gầy xuống, hiện tại không cần ý chú ý ẩm thực liền gầy xuống một vòng.

Toàn An biết được tin tức Hoàng Thượng té xỉu, tiến đến bẩm báo Tần Mục Ẩn, đứng ở cửa, Tử Lan nói hầu gia cùng phu nhân ở nghỉ tạm, hắn không tiện quấy rầy, quấy rầy hầu gia không quan trọng, nhiễu phu nhân, hầu gia sẽ không tha cho hắn, chờ đến chạng vạng, Tần Mục Ẩn mới từ nội thất đi ra, Toàn An bất chấp Tần Mục Ẩn quy củ, bước tiến lên, tiến đến bên tai hắn nói chuyện trong cung.

“Không cần phải gấp gáp, chuyện này là giả, Tĩnh Khang Vương có năng lực hóa giải đi, ngươi phái người ở kinh thành tản ra một ít lời đồn, nhớ rõ làm sạch sẽ chút.”

Tinh thần Toàn An phấn chấn lên, loại chạy chân này hắn vui mừng nhất, rất muốn nhìn xem kết cục Tĩnh Khang Vương, sự tình người Bàng gia làm đơn giản hơn phu nhân nhiều, hơn nữa sự tình buộc tội cũng là thật sự, không nghĩ hầu gia thế nhưng có hư nhất chiêu này, đối với Tĩnh Khang Vương không có ảnh hưởng gì, đối vị kia trong cung sợ là ảnh hưởng không nhỏ, muốn không thừa nhận đều khó nói.

Tĩnh Khang Vương đang ở cùng Kiều Phỉ Phỉ nói chuyện Hạ Thanh Thanh, Kiều Phỉ Phỉ dầu muối không ăn, nhận định hắn cùng Hạ Thanh Thanh có tư tình, lời hay Tĩnh Khang Vương đều đã nói hết, chuyện này còn gạt Hoàng Thượng, thật muốn truyền tới lỗ tai Hoàng Thượng, đối hắn sợ sẽ càng thất vọng, Tĩnh Khang Vương nỗ lực làm biểu tình chính mình nhìn qua thản nhiên chút, “Phỉ Phỉ, ta tuy so lớn tuổi hơn nàng, lại nói cũng coi như là thanh mai trúc mã, khi nào ta đã lừa gạt nàng, mấy ngày gần đây trong kinh không yên ổn, trước đem chuyện này gác xuống, qua mấy ngày ta lại tinh tế giải thích cùng nàng được không?”

Tĩnh Khang Vương đối với Kiều Phỉ Phỉ cho tới nay đều là thái độ ôn hòa, Kiều Phỉ Phỉ không cảm thấy Tĩnh Khang Vương đang nói lời mềm, ngược lại, nhận định hắn đang giúp Hạ Thanh Thanh kéo dài thời gian, ngay sau đó, ầm ĩ lên, “Nàng hãm hại ta, biểu ca, nàng hãm hại ta, nếu không phải bởi vì nàng, ta chính là thê tử người cưới hỏi đàng hoàng, người nói ta chờ, một khắc ta chờ cũng không được, người ta nhất định phải xử trí, hiện tại Hạ phủ mặc kệ sinh tử nàng, ta đã thông báo qua mẫu thân, người biết không, nhị thúc mẫu bởi vì thanh danh ta mà bị liên luỵ việc hôn nhân Song Song, lại bắt đầu la hét muốn phân gia, nói phân gia sẽ không hỏng thanh danh nhị phòng nữa.”

Kiều Phỉ Phỉ nói đến khàn cả giọng, nàng nhận định chuyện này chính là Hạ Thanh Thanh làm, bởi vì, mẫu thân nàng nghe nói chuyện này không có người phái người khuyên nhủ nàng, trước kia nàng hơi chút biểu hiện mẫu thân đều sẽ ở sau lưng giảng đạo lý trong đó cho nàng, lần này, cái gì cũng chưa nói, điều này đối với Kiều Phỉ Phỉ có ý nghĩa gì, đúng bởi vì rõ ràng, càng dung không được Hạ Thanh Thanh.

Nàng nói chuyện quá mức lớn tiếng, cổ trướng đến đỏ bừng, Tĩnh Khang Vương đè lại bả vai nàng, chịu đựng tính tình giải thích, “Ta cùng nàng bất quá là lợi dụng quan hệ lẫn nhau, thanh danh nàng sở dĩ hỏng rồi là bị người hãm hại, chuyện này không phải nàng làm, ta ở trên triều đình tạo địch nhân nhiều, bọn họ nắm cơ hội này lợi dụng nàng đơn thuần, Phỉ Phỉ, nàng cho biểu ca một ít thời gian, biểu ca nhất định giúp nàng tra ra chân tướng, qua đoạn thời gian, ta sẽ hướng phụ hoàng nâng nàng làm chính thê, nàng đều nhẫn đến lúc này, vì biểu ca lại nhẫn hai tháng được không?”

Thân phận Kiều Phỉ Phỉ đặc thù, trong lòng Tĩnh Khang Vương tồn lửa cũng không thể phát, Kiều Phỉ Phỉ giống như là nổi điên, Tĩnh Khang Vương ôm nàng, giơ tay bổ về phía cổ nàng, sau đó, cả người nàng mềm xuống dưới, bên tai Tĩnh Khang Vương cũng an tĩnh, ôm người đặt lên trên giường, đi ra ngoài, dặn dò người trông cửa, “Thân mình Trắc phi không thoải mái, đem người chiếu cố thật tốt, không có ta cho phép không cho nàng bước ra cửa phòng nửa bước.”

Tĩnh Khang Vương đang muốn đi phòng củi tìm Hạ Thanh Thanh, nửa đường gặp thái giám trong cung, hắn nhíu nhíu mày.

“Vương gia, Hoàng Thượng có việc triệu kiến.”

Nhân Hòa Đế hôn mê bất tỉnh, Hoàng Hậu tới kịp thời, hắn đang muốn truyền ý chỉ Hoàng Thượng ra cung, bị Hoàng Hậu ngăn cản.

“Hiện tại bộ dáng Hoàng Thượng như vậy, Tĩnh Khang Vương tới Hoàng Thượng cũng không thể nói chuyện cùng hắn, từ từ, Hoàng Thượng tỉnh lại rồi nói.”

Cho nên, công công liền chờ tới hiện tại.

Tĩnh Khang Vương nghĩ chuyện Kiều Phỉ Phỉ cùng Hạ Thanh Thanh thọc đến lỗ tai Nhân Hòa Đế, gật gật đầu, đem gã sai vặt gọi vào trước mặt dặn dò hai câu mới theo công công đi.

Ngày thường hắn chắc chắn trước hướng công công tìm hiểu một phen tình huống trong cung, lần này nghĩ đến chuyện bên trong vương phủ nên không nghĩ nhiều lắm, chờ đi Chiêu Dương Điện, khi nhìn đến vạn dân thư, đầu óc hắn phát ngốc, há mồm muốn kêu oan, Nhân Hòa Đế tức muốn hộc máu nói, “Đem lão hầu gia hầu gia Vĩnh Bình Hầu phủ cùng nhau kêu lên tới cho trẫm.”

Hoàng Hậu ở bên cạnh giúp hắn thư khí, “Hoàng Thượng, có việc ngài từ từ nói, tức giận sẽ mệt đến thân mình.”

Nhân Hòa Đế lạnh lùng mà hừ một tiếng, không nói chuyện.

Tĩnh Khang Vương mơ hồ, hắn thật không rõ ràng lắm người Bàng gia vì sao trạng cáo hắn, không thể hiểu được, vạn dân thư là thật là giả cũng không rõ ràng lắm, sổ con Nhân Hòa Đế cầm trong tay không có cho hắn xem, Tĩnh Khang Vương không rõ ràng lắm là chuyện gì xảy ra, hắn đột nhiên hối hận, bởi vì sự tình trong phủ, hắn quên hướng công công hỏi thăm trước là chuyện như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui