Chủ nhật trời trong nắng ấm, Bạch Khôn hẹn Chu Trạch Tục cùng đi ăn trưa. Đợi trong phòng ăn gần một tiếng đồng hồ, Chu Trạch Tục cuối cùng cũng tới.
Bạch Khôn ai óan cáo trạng: “Vất vả lắm mới bớt được chút thời kỳ gian hẹn gặp em, em lại tới trễ.”
Chu Trạch Tục không ừ hử gì ngồi xuống, Bạch Khôn ngửi được hương sữa tắm, thóang sửng sốt, lập tức cười xấu xa: “Trước khi tới lại còn tắm rửa thay quần áo? Anh chỉ hẹn em đi ăn cơm thôi mà, em lại định làm gì đây?”
Chu Trạch Tục lườm anh một cái, nói: Cút, rá công trường cả ngày từ trên xuống dưới đều là đất, tôi tắm là để tỏ sự kính trọng của tôi với nhà hàng, liên quân méo gì đến anh?”
Bạch Khôn không cam lòng còn muốn cãi lại, Chu Trạch Tục đã ngoắc gọi order chọn món ăn, gọi xong còn thúc gịuc: “Phiền mọi người nhanh lên một chút, tôi không có thời gian đâu.”
Bạch Khôn bất mãn nói: “Buổi chiều em còn muốn đến công trường?!”
Chu Trạch Tục nói như chuyện đương nhiên: “Nói nhảm gì đấy, công trường làm sao có thể không ái giám sát được?”
Bạch Khôn tức là giận nói: “Lão tử vì em mà dành ra nửa ngày, mất bao công sức em có biết không hả?”
Chu Trạch Tục uống một hớp lớn nước chanh, nói: “Không biết.”
Bạch Khôn xán lại, thì thầm: “Có phải em lại thèm ăn hành không hả?”
Chu Trạch Tục giương máqt nhìn anh, cũng thầm thì: “Làm sao có thể chứ? Ở công trường có đàn ông là khồn bao giờ thiếu.”
Bạch Khôn trừng nó: “Bớt nói nhăng nói cuội đi!”
Chu Trạch Tục hếch cằm, nói: “Chờ tôi đi thực hành rồi, lời này coi như chẳng phải nói nhăng nói cuội nữa.”
Bạch Khôn rất nhanh giơ tay xin hàng, nắm bàn tay Chu Trạch Tục, nói: “Được rồi anh nhận thua, anh không nên óan trách, đợi em bao lâu cũng là chuyện dĩ nhiên.”
Chu Trạch Tục thóang đỏ mặt, nói nhỏ: “Tất nhiên rồi, anh cho rằng chỉ có mình anh bận thôi chắc.”
Bạch Khôn toét miệng cười, trêu chọc nó: “Vậy thì nói thật đi, làm gì mà phải tắm rửa trước khi tới hả?”
Chu Trạch Tục đáp: “Không phải đã nói với anh rồi sao, từ đầu đêan chân đều là đất cát bụi bặm.”
Bạch Khôn híp mắt nói: “Khai thật đi, có phải muốn cái đó không hả?”
Chu Trạch Tục đá anh một cái, mắng: “Lăn đi!”
Bạch Khôb đắc ý cười dâm đãng: “Chờ em tới lăn cùng đêi.”
Chu Trạch Tục ngẩn ra một chốc mới hiểu được, mặt thoắt cái đỏ tưng bừng bừng.
Bạch Khôn trong lòng cười như điên, tên nhóc này miệng cứng nhưng lại chẳng biết cái gì, hết lần này tới lần khác đơn thuần không chịu nổi, chỉ cần đùa giỡn lưu manh một chút thôi, nhóc lập tức là liền im bặt, đùa bỡn dân nam ấy à, đây quả thực là cơ hội tốt!
Sau khi dùng bữa xong, hai người sóng vai cùng đi rá ngòai, Bạch Khôn vẫn chưa tùq bỏ ý định, tiếp trũng gạt gẫm: “Chiều nay em đừng về vội, khó khăn lắm anh mới dành ra được nửa ngày, chẳng biết lần tới sẽ là khi nào nữa…”
Chu Trạch Tục không chút nhân nhượng, nói: “Không được.”
Bạch Khôn cúi mặt, vạn phần bất đắc cử dĩ, nói: “Vậy anh đưa em về nhé?”
Chu Trạch Tục nghiêm mặt nói: “Anh không tiễn tôi cũng không được, tôi không lái xe tới.”
Bạch Khôn cố ý đi con đường xa nhất, tốc độ xé cũng luôn trong khỏang Ba mươi, Chu Trạch Tục cũng không ý kiến gì. Hai người vừa đấu võ mồm vừa tán tỉnh nhau, điển hình của hai tên ngốc đang yêu.
Chạy qua đoạn phố trung tâm thương mại, lúc đỗ xe chờ đèn xanh, Bạch Khôn chợt thấy một bóng lưng quen thuộc: “Ế? Đó không phải là ba em sao?”
Chu Trạch Tục cũng quay qua nhìn, Chu Nhâm một mình đi vào một tiệm trang sức ở lầu một trung tâm thương mại.
Bạch Khôn lập tức là tỏ ý bất mãn: “Y ném em ở công trường, mình lại thảnh thơi đi shopping?”
Chu Trạch Tục lại nghĩ tới một vấn đề khác, nói: “Y đi tiệm trang sức mua cái gì nhỉ?”
Bạch Khôn thuận miệng đáp: “Mua ngọc ngà châu báu, vàng bạc kim cương, lắc tay nhẫn cưới… Nhẫn sao?” Anh quay lại kinh ngạc nhìn Chu Trạch Tục, trên mặt lộ rõ giật mình.
Chu Trạch Tục sơ vai cười sặc sụa, nói: “Tôi sắp có thêm mẹ nhỏ rồi!”
Đêm đó cậu em Chu gia chạy đến phòng anh trai, trịnh trọng kể lại chuyện nhìn thấy ông bố đi vào tiệm kim hòan mua nhẫn cho Chu Trạch Diên nghe.
Chu Trạch Diên hỏang sợ nói: “Oắt đờ heo có phải thật không vậy?!”
Thằng em nghiêm túc hạ gật đầu nói: “Thật đấy, em với Bạch Khôn tận mắt nhìn thấy mà.”
Chu Trạch Diên vòng hai vòng quanh giường, nóng nảy nói: “Làm sao bây giờ, anh chưa chuẩn bị tâm lý! Khó trách hôm trước tựa dưng y chạy đến trường nhắc tới việc sinh nhật!”
Chu đệ đệ gật tiếp: “Đúng vậy, ba ba nhất định muốn tặng anh một niềm vui bất ngờ trong ngày sinh nhật.”
Chu Trạch Diên không ngừng vòng tới vòng lui, kích động đến nỗi không biết nên làm gì cho phải, ba ba muốn tặng nhẫn cho hắn đó! Đậu má ông trời có phải đối xử với mình tốt quá không thế! Nhất định là do dạo này mình chăn chỉ vất vả học hành nên muốn thưởng đây mà! Quả nhiên trong sách tự có nhà lầu tự có ngừơi đẹp cái gì cĩng có(*).
Em trai hắn bị hắn đi tới đi lùi vòng đi vòng lại làm chóng hết cả mặt, kéo hắn cùng ngồi xuống mép giường, nói: “Anh trước hết cứ phải trấn định đã, ngàn vạn lần phải làm bộ như chẳng biết gì hết!”
Chu Trạch Diên tỉnh táo lại, kỳ quái hỏi: “Vậy em nói cho anh biết làm gì hả?!”
Chu Trạch Tục vôi tội nói: “Em không nhịn được mà.”
Chu Trạch Diên trầm mặc một hồi, nói: “Nếu như Bạch Khôn mà muốn tặng nhẫn cho em, ngàn vạn lần đừng để anh biết, nếu không anh nhất định sẽ không nhịn được mà nói cho em.”
“…” Chu Trạch Tục không được tự nhiên nói: “Anh ta còn lâu mới tặng em thứ đó.”
Chu Trạch Diên gật đầu đồng ý, nói: “Nói cũng đúng, nói không chừng cậu ta lại tặng một người mà anh chẳng quen biết ấy chứ?”
Chu Trạch Tục: “… Em về phòng đây.” Nó đi tới cửa, quay lại ngoan ngõan kêu lên: “Anh à.”
Chu Trạch Diên được cưng mà hốt hỏang: “Sao thế?”
Chu Trạch Tục thở dài, nói: “Sắp phải thay đổi xưng hô rồi, tranh thủ lúc này gọi hai tiếng anh trai nhiều một chút. Mẹ nhỏ à, ngủ ngon nha.” sau đó nhanh chóng đóng kín cửa chạy biến.
Chu Trạch Diên: “…” đứng lại mau! Thằng nhóc thối này lại thèm đòn đây ma!?
Hắn tức giận một hồi, lại nhớ tới việc ba ba muốn tặng nhẫn là lại hưng phấn lăn lộn trên giường, hận thời gian không thể lập tức vọt tới thứ ba. Tại sao ngày mai mới là thứ hai? Đáng ghét quá đi mât!
Sáng sớm hôm sau, ba cha con quây quần bên bàn ăn dùng bữa sáng.
Chu Trạch Diên len lén quan sát Chu Nhâm, không nhìn ra điểm gì khác thừơng. Chu Nhâm cảm nhận được ánh mắt của hắn, cúi đầu giả bộ như không biết. Ánh mắt Chu Trạch Tục đảo qua lại vô số lần giữa hai ngưỡi.
Mãi cho đến lúc Chu Nhâm dùng xong bữa sáng lên lầu trở về phòng, ba người cũng chưa nói lời nào.
Chu Trạch Diên cảm thấy kì lạ, nói: “Em có cảm thấy có gì đó sai sai không?”
Em trai hắn gãi đầu, đáp: “Có khi nào ba ba cố ý tạo không khí khẩn trương không?”
Chu Trạch Diên buồn bực nói: “Nhưng mà anh thấy không vui.”
Em trai hắn cos thám tử, nói: “Này thì đúng rồi! Đây không phải là cách người ta hay dùng để tạo niềm vui bất ngờ sao? Trước hết làm cho tâm trạng của anh không tốt, sau đó ‘tèn ten’ lấy nhẫn ra, rất bất ngờ rất sung sướng đúng không?”
Chu Trạch Diên gật đầu.
Chu Trạch Tục cho ra kết luận: “Tâm trạng của anh giống như rơi tận xuống đáy vực, sau đó đột nhiên bay lên tận trời, hiệu quả tạo niềm vui bất ngờ dĩ nhiên là đạt được. Không ngờ nha, ba ba lại còn am tường đạo lý này, đúng là cao thủ mà.”
Chu Trạch Diên cảm thấy lời nó nói không thật sự tốt như thế, liền nói: “Nhưng anh cảm thấy vừa nãy ba ba không giống như đang diễn trò, y mất hứng thật đó.”
Chu Trạch Tục bưng ly sữa tươi lắc lư, cố ý ghen tị: “Vậy em làm sao mà biết được, em nào có hiểu ba bằng anh đâu? Mẹ nhỏ à!”
Chu Trạch Diên chưa kịp nổi điên lên, Chu Nhâm đã thay đồ đi xuống lầu, nhìn trang phục kiểu này phải đi ra ngoài.
Chu Trạch Diên vội vàng đứng lên, nói: “Ba à, còn sớm mà, người đưa con đến trường trước đã nhé?”
Chu Nhâm gật đầu một cái, đến huyền quan đổi giày, Chu Trạch Diên thí điên đi theo sau.
Chu Trạch Tục chào ba nó: “Lát nữa con đi sau, ba ba tạm biệt.” Nó nhìn sang anh trai, dùng khẩu hình bồi thêm một câu “mẹ nhỏ, tạm biệt nha.”
Chu Trạch Diên không để ý đến nó, vội vàng thay giày, sau đó đi theo Chu Nhâm ra ngoai.
Ngồi vào trong xe thắt đai an tòan, Chu Trạch Diên đột nhiên phát giác lâu lắm rồi không ngồi xe Chu Nhâm đi học, hắn lặng lẽ đếm ngón tay, hắn tập trung vào việc học, không ngờ thời gian trôi qua nhanh đến vậy.
Chu Nhâm một mực không nói gì, an tĩnh lái xe.
Chu Trạch Diên thấp thỏm bất an muốn mở miệng, nghẹn một hồi lâu mới nặn ta được một câu: “Mấy vị bản người mua chưa?”
Chu Nhâm đáp: “Mua rồi.”
Chu Trạch Diên chờ y nói thêm đôi câu nữa, kết quả chẳng thừa thêm từ nào. Chuyện này rốt cuộc là sao? Lòng hắn càng ngày càng bất an, luôn cảm thấy tình huống bây giờ chẳng giống cái ‘dục dương tiên ức’ mà em trai phân tích tí nào hết.
Hai mươi phút sau, hắn đứng ở cổng trường nhìn xe Chu Nhâm dứt khóat phóng đi, trong thóang chốc tựa như sinh ra ảo giác, hắn không hề chết đi cũng không hề sống lại, cho nên Chu Nhâm không thích hắn, mà hắn lại sợ Chu Nhâm, hai người không nói chuyện, càng không có tình yêú.
Anh sáng rực rỡ đầu xuân bao phủ nhân gian, nhưng Chu Trạch Diên lại cảm thấy lạnh lẽo. Cho tới tiết học buổi trưa hắn cũng chẳng hề yên lòng, sau khi tan lớp vẫn ngồi tại chỗ ngẩn ngượi.
Chu Trạch Diên trầm mặc một hồi, nói: “Nếu như Bạch Khôn mà muốn tặng nhẫn cho em, ngàn vạn lần đừng để anh biết, nếu không anh nhất định sẽ không nhịn được mà nói cho em.”
“…” Chu Trạch Tục không được tự nhiên nói: “Anh ta còn lâu mới tặng em thứ đó.”
Chu Trạch Diên gật đầu đồng ý, nói: “Nói cũng đúng, nói không chừng cậu ta lại tặng một người mà anh chẳng quen biết ấy chứ?”
Chu Trạch Tục: “… Em về phòng đây.” Nó đi tới cửa, quay lại ngoan ngõan kêu lên: “Anh à.”
Chu Trạch Diên được cưng mà hốt hỏang: “Sao thế?”
Chu Trạch Tục thở dài, nói: “Sắp phải thay đổi xưng hô rồi, tranh thủ lúc này gọi hai tiếng anh trai nhiều một chút. Mẹ nhỏ à, ngủ ngon nha.” sau đó nhanh chóng đóng kín cửa chạy biến.
Chu Trạch Diên: “…” đứng lại mau! Thằng nhóc thối này lại thèm đòn đây ma!?
Hắn tức giận một hồi, lại nhớ tới việc ba ba muốn tặng nhẫn là lại hưng phấn lăn lộn trên giường, hận thời gian không thể lập tức vọt tới thứ ba. Tại sao ngày mai mới là thứ hai? Đáng ghét quá đi mât!
Sáng sớm hôm sau, ba cha con quây quần bên bàn ăn dùng bữa sáng.
Chu Trạch Diên len lén quan sát Chu Nhâm, không nhìn ra điểm gì khác thừơng. Chu Nhâm cảm nhận được ánh mắt của hắn, cúi đầu giả bộ như không biết. Ánh mắt Chu Trạch Tục đảo qua lại vô số lần giữa hai ngưỡi.
Mãi cho đến lúc Chu Nhâm dùng xong bữa sáng lên lầu trở về phòng, ba người cũng chưa nói lời nào.
Chu Trạch Diên cảm thấy kì lạ, nói: “Em có cảm thấy có gì đó sai sai không?”
Em trai hắn gãi đầu, đáp: “Có khi nào ba ba cố ý tạo không khí khẩn trương không?”
Chu Trạch Diên buồn bực nói: “Nhưng mà anh thấy không vui.”
Em trai hắn cos thám tử, nói: “Này thì đúng rồi! Đây không phải là cách người ta hay dùng để tạo niềm vui bất ngờ sao? Trước hết làm cho tâm trạng của anh không tốt, sau đó ‘tèn ten’ lấy nhẫn ra, rất bất ngờ rất sung sướng đúng không?”
Chu Trạch Diên gật đầu.
Chu Trạch Tục cho ra kết luận: “Tâm trạng của anh giống như rơi tận xuống đáy vực, sau đó đột nhiên bay lên tận trời, hiệu quả tạo niềm vui bất ngờ dĩ nhiên là đạt được. Không ngờ nha, ba ba lại còn am tường đạo lý này, đúng là cao thủ mà.”
Chu Trạch Diên cảm thấy lời nó nói không thật sự tốt như thế, liền nói: “Nhưng anh cảm thấy vừa nãy ba ba không giống như đang diễn trò, y mất hứng thật đó.”
Chu Trạch Tục bưng ly sữa tươi lắc lư, cố ý ghen tị: “Vậy em làm sao mà biết được, em nào có hiểu ba bằng anh đâu? Mẹ nhỏ à!”
Chu Trạch Diên chưa kịp nổi điên lên, Chu Nhâm đã thay đồ đi xuống lầu, nhìn trang phục kiểu này phải đi ra ngoài.
Chu Trạch Diên vội vàng đứng lên, nói: “Ba à, còn sớm mà, người đưa con đến trường trước đã nhé?”
Chu Nhâm gật đầu một cái, đến huyền quan đổi giày, Chu Trạch Diên thí điên đi theo sau.
Chu Trạch Tục chào ba nó: “Lát nữa con đi sau, ba ba tạm biệt.” Nó nhìn sang anh trai, dùng khẩu hình bồi thêm một câu “mẹ nhỏ, tạm biệt nha.”
Chu Trạch Diên không để ý đến nó, vội vàng thay giày, sau đó đi theo Chu Nhâm ra ngoai.
Ngồi vào trong xe thắt đai an tòan, Chu Trạch Diên đột nhiên phát giác lâu lắm rồi không ngồi xe Chu Nhâm đi học, hắn lặng lẽ đếm ngón tay, hắn tập trung vào việc học, không ngờ thời gian trôi qua nhanh đến vậy.
Chu Nhâm một mực không nói gì, an tĩnh lái xe.
Chu Trạch Diên thấp thỏm bất an muốn mở miệng, nghẹn một hồi lâu mới nặn ta được một câu: “Mấy vị bản người mua chưa?”
Chu Nhâm đáp: “Mua rồi.”
Chu Trạch Diên chờ y nói thêm đôi câu nữa, kết quả chẳng thừa thêm từ nào. Chuyện này rốt cuộc là sao? Lòng hắn càng ngày càng bất an, luôn cảm thấy tình huống bây giờ chẳng giống cái ‘dục dương tiên ức’ mà em trai phân tích tí nào hết.
Hai mươi phút sau, hắn đứng ở cổng trường nhìn xe Chu Nhâm dứt khóat phóng đi, trong thóang chốc tựa như sinh ra ảo giác, hắn không hề chết đi cũng không hề sống lại, cho nên Chu Nhâm không thích hắn, mà hắn lại sợ Chu Nhâm, hai người không nói chuyện, càng không có tình yêú.
Anh sáng rực rỡ đầu xuân bao phủ nhân gian, nhưng Chu Trạch Diên lại cảm thấy lạnh lẽo. Cho tới tiết học buổi trưa hắn cũng chẳng hề yên lòng, sau khi tan lớp vẫn ngồi tại chỗ ngẩn ngượi.
Môt bàn tay quơ quơ trước mặt hắn, hắn hòan hồn, nói: “Sư tỷ, chị đến rồi.”
Cô gái nghiêng đầu nhìn hắn, đuôi ngựa xõa sang bên, hỏi: “Em làm sao vậy?”
Chu Trạch Diên đáp: “Em không thỏai mái muốn về, hôm nay cho chị nghỉ, không cần kèm cho em.”
Cô nàng nói: “Không chịu nổi nữa? Dạo này em quá liều mạng đó, hồi chị ôn thi nghiên cứu sinh cũng không liều mạng bằng.”
Chu Trạch Diên cười cười, nói: “Cũng phải cảm ơn sư tỷ có phương pháp dạy hiệu quả.”
Cô nàng ân cần nói: “Không khoẻ thì đi khám đi, nên uống thuốc thì nhớ phải uống đó.”
Chu Trạch Dỉên chào tạm biệt cô xong, rời trường về nhà. Theo thường lệ sẽ ghé thăm Chu Đô Đốc một chút, từ phòng trẻ đi ra, hắn đắn đo một hồi, tới phòng Chu Nham. Vừa mở cửa ra liền giật mình, hắn lui ra ngòai nhìn kĩ một hồi, đúng là phòng Chu Nhâm mà. Nhưng này là tình huống gì đây?!
Chu Nhâm không thích người gíup việc vào phòng y, luôn là y tự mình dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề không sót một hạt bụi nào, đồ vật ở đâu sẽ đặt đúng vị trí cũ, tuyệt không thể có bất kì sai lầm nào. Tính tình Chu Nhâm mang đầy đủ đặc trưng của cung Ma Kết, bền bỉ tỉnh táo, cố chấp quật cường, mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.
Thế mà giờ đây, áo sơ mi vứt lung tung trên giường, chăn không gấp gọn lại, sách vở tài liệu bày la liệt trên bàn, thậm chí tủ quần áo cũng nửa đóng nửa mở thò cả ra.
Chu Trạch Diên kinh ngạc nghĩ, ba ba quả thật có điểm gì đó không đúng.
Hắn nhớ tới mục đích hắn vào phòng này, lục lọi tìm tòi khắp nơi, rất nhanh tìm được một hộp nhung đỏ thẫm của tiệm kim hòan trong ngăn kéo.
Tng lòng Chu Trạch Diên bình bịch nhảy nhót, xoắn xúyt một hồi vẫn không mở ra xem. Ngày mai, ba ba sẽ đưa cái này tặng cho hắn ha?
Buổi sáng hôm sinh nhật, Chu Trạch Diên trơ mắt nhìn Chu Nhâm ra cửa, tay xách túi giấy của tiệm kim hòan, cả người hắn siu một cái nghệt ra.
Em trai Chu gia đang rót sữa tươi bất thình lình bị anh mình táng cho một phát, không hiểu ra sao, ách, bất quá nó cũng không phải trăm phần trăm vô tội — nếu như chuyển phát đủ năm trăm lần sẽ bị kết tội nha ngươi biết khống!?
Chu rể mới Trương Kiến nhận quà mừng tân hôn từ Chu Nhâm, mở ra nhìn, đươc sủng mà hãi thốt lên: “Chu tổng, món đồ này quá quý giá…”
Chu Nhâm vẫn là cái mặt than không rõ biểu tình, nói: “Chúc mừng cậu kết hôn, sớm sinh quý tư.”
Trên bục giảng thầy giáo đang chiếu PPT, tiết này lớp hắn học cùng lớp bên, Chu Trạch Diên và Trần Bồi Nguyên cùng ngồi bàn thứ hai từ dưới đếm lên, Trần Bồi Nguyên ôm nôtebook làm việc riêng, Chu Trạch Diên cầm điện thọai chơi game, tháng trước hắn mới tải trò chơi plant vs zombie 2, đến giờ mới chơi lài.
Tân Bồi Nguyên bận rộn một hồi, trong lúc vô tình liếc nhìn màn hình di động của hắn, hai mắt trợn tròn: “Cậu đã chơi đến màn này rồi? Quá trâu bò nha!?”
Chu Trạch Diên ừ một tiếng, nhàm chán nói: “Qúa đơn giản.”
Trần Bồi Nguyên cười nói: “Nói cậu béo cậu liền thở hổn hển? Cửa này ở map pirates cực khó luôn, tôi còn chưa thấy ai qua được Last stand III đâu, sáu vạn phần khó! Nếu cậu có thể qua được một lần, tôi lập tức ăn tường tam cân **!”
Mấy phút đồng hồ sau, Chu Trạch Diên chín vạn phần thuận lợi thông qua Last stand III map Pirates.
Trần Bồi Nguyên: “…”
Chu Trạch Diên không thèm ngẩng mặt lên, tiếp tục cặm cụi chơi.
Trần Bồi Nguyên nghi hoặc hỏi: “Dựa theo tính cách của cậu, những lúc như thế này trăm phần trăm sẽ bỏ đá xuống giếng, hôm nay cậu làm sao vậy?”
Chu Trạch Diên nhíu nhíu mày, đáp: “Không muốn nói chuyện, tâm tình kem.”
Trần Bồi Nguyên nói: “Ầy, cậu như vậy còn có chút giống ba mính.”
Ngon tay Chu Trạc Diên đang thu thập ánh mặt trời lập tức dừng lại, tâm loạn như ma không chơi nổi nữa, thóat ra, tùy tay nhấp vào weibo, bạn bè có cập nhật mới, Trương Kiến cùng mọi người đua nhau chia sẻ mấy thứ tân hôn hạnh phúc, còn đăng một tấm ảnh, anh cùng cô dâu ôm một bé con bằng vàng dài ba tấc, kèm theo lời bình “Anh Kiến chị Kiến thật hạnh phúc, lễ vật đặc biệt của ông chủ, muốn bao nhiêu phong cách liền có bấy nhiêu phong cách!”
=======================================================
CHÚ THÍCH:
*Câu này xuất xứ từ 1 bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng, nguyên văn như sau:
富家不用买良田,Phú gia bất dụng mãi lương điền,
书中自有千锺粟; Thư trung tự hữu thiên chung túc;
安居不用架高楼,An cư bất dụng giá cao lâu,
书中自有黄金屋; Thư trung tự hữu hoàng kim ốc;
娶妻莫恨无良媒,Thú thê mạc hận vô lương môi,
书中自有颜如玉; Thư trung tự hữu nhan như ngọc;
出门莫恨无人随,Xuất môn mạc hận vô nhân tùy,
书中车马多如簇; Thư trũnga mã đa như thốc;
男儿欲遂平生志,Nam nhi dục toại bình sinh chí,
五经勤向窗前读。Ngũ kinh cần hướng song tiền đọc
Tạm dịch:
Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt,
Trong sách tự có ngàn bồ thóc;
An cư chẳng phải xây nhà cao,
Trong sách tự có nhà lầu vàng;
Lấy vợ chẳng hận không người mối,
Trong sách tự có người như ngọc;
Ra đường chẳng hận không tùy tùng,
Trong sách xe ngựa nhiều vô khối;
Làm trai muốn thỏa chí tang bồng,
Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh.
Bài thơ nói muốn giàu sang phú quý, vợ đẹp như ngọc, kẻ hầu người hạ, xe đưa ngựa đón thì chăm chỉ dùi mài kinh sử, để đi thi đỗ đạt làm quan.
**nguyên văn 吃翔三斤. Câu này nghĩa ban đầu là chỉ ăn thịt người, nghĩa bóng để chỉ sự bẩn thỉu, kinh tởm,.. Tuy nhiên sau này nó mang một nghĩa khác là ăn c*t ạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...