An Khiết đi tới ngồi xuống mép giường, lo lắng nói: “Em muốn sinh con cho anh.“
Chu Trạch Diên kinh hãi, cô này điên rồi!?
An Khiết nói: “Có phải anh cảm thấy em giống như người điên?“
Chu Trạch Diên lắc đầu, đồng tình nói: “Cô phải đó.“
An Khiết cười rộ lên, nói: “Trạch Tục, cho em một đứa con đi, van anh.“
Chu Trạch Diên giật giật tay chân bị trói: “Cầu người phải có thái độ cầu người, An Khiết, cô có thể cởi trói cho tôi trước được không?“
An Khiết nghiêng đầu, nháy mắt cười, “Trạch Tục, anh cùng anh trai anh giống nhau quá, trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên mặt.“
Chu Trạch Diên mờ mịt suy nghĩ, An Khiết rất ưa nhìn, nếu như hắn đã từng quan hệ không thể nào không nhớ rõ.
An Khiết đứng dậy, bất đầu chậm rãi cởi đai áo tắm, nói: “Tôi đã nghiệm qua, hôm nay là kì rụng trứng, có lẽ chỉ cần một lần là có thể có.“ Ả nâng tầm mắt, dịu dàng nhìn Chu Trạch Diên cười.
Chu Trạch Diên bị ả nhìn mà sợ hãi, cảm thấy ánh mắt này hết sức quen thuộc, chẳng qua nhất thời không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu. Hắn cười khan, nói: “Cô đến kì rụng trứng không có nghĩa tôi cũng đến kì bắn tinh, thật ra cô muốn làm một pháo với tôi đi?“
An Khiết cởi áo tắm xuống, bên trong chỉ một bộ đồ lót màu hồng đào, động tác ưu nhã lên giường, cởi thắt lưng của Chu Trạch Diên. Dễ dàng nhận ra ả không tinh thông việc này lắm, lúc mở khóa còn khá khẩn trương, tay hơi hơi phát run.
Giọng điệu ả vẫn ôn hòa vô hại lắm: “Anh yên tâm, anh không cần chịu trách nhiệm với tôi, sau này tôi cũng sẽ không gây khó dễ cho anh.“
“Vậy cô việc gì mà phải tìm tôi?“ Trong đầu Chu Trạch Diên chuyển chuyển, nhìn tình hình này hắn không chạy nổi số mạng làm cha lần nữa rồi. Chu Đô Đốc thích em trai hay em gái nhỉ?
An Khiết thở dài, ý cười trong đôi mắt gần như hóa thành điên cuồng cố chấp, thấp giọng nói: “Bởi vì anh là Chu Trạch Tục a.“
Chu Trạch Diên tức giận nói: “Thật ra thì tôi là Châu Du Dân.“ Hắn bỗng nhiên chú ý tới trọng âm của ả rơi vào chữ ‘Chu’, có ý tứ đặc biệt gì sao?
An Khiết cười lạnh không để ý tới hắn, cởi quần hắn ra một chút, cách lớp quần lót thị gian thằng em đang ngủ say của hắn, có chút khổ não nhíu mày một cái, giống như đang suy tư bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.
“Phương pháp gì có thể khiến cậu nhanh cương?“ An Khiết suy nghĩ một chút, lại nói: “Đúng rồi, tôi chỉ có một lần kinh nghiệm, đối phương còn đeo bao nữa, cho nên tôi coi như sạch sẽ, anh đừng bận tâm.“
Chu Trạch Diên hết ý kiến, bà cô này! Biến thái thật có phong cách! Đơn giản liều mạng giống hệt vợ cũ của hắn! Hắn chợt sửng sốt, không thể tin nhìn chằm chằm An Khiết.
An Khiết nói: “Tôi lấy tay giúp anh? Chỉ có điều tôi không thuần thục lắm, có thể sẽ làm anh đau, anh không ngại chứ?“ Vừa nói liền đưa tay ra định hành động.
Chu Trạch Diên hét lớn: “Vu Uyển Hân! Cô là đồ điên!“
‘An Khiết’ hơi biến sắc, cố cười, nói: “Anh nói gì vậy? Tôi nghe chẳng hiểu gì cả.“
Nếu như không phải tay chân bị trói, Chu Trạch Diên chắc chắn sẽ nhảy dựng lên, tức giận nói: “CMN cô còn dám biến thái hơn không!? Chỉnh dung thành cái mặt quỷ thế này!“
Nụ cười của ‘An Khiết’ treo không nổi nữa, mặt mũi sa sầm lại: “Cậu làm sao mà nhận ra? Tôi sơ sẩy chỗ nào?“
Chu Trạch Diên gắt lên: “Trừ cô ra còn ai sẽ cmn biến thái như vậy!? Mau thả tôi ra!“
Vu Uyển Hân rất nhanh tỉnh táo lại, bật cười, nói: “Chỉ cần chuyện tối nay thành, trong bụng tôi có con cháu Chu gia các người, coi như cậu biết tôi là ai thì thế nào?“ Ả biểu hiện an tâm sờ sờ bụng mình, phảng phất như trong đó đã có đứa bé như ả mong muốn.
Chu Trạch Diên nghe mà nổi đầy da gà, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba tôi đã có cháu trai rồi, dù cô sinh con vàng con ngọc, y cũng sẽ không ham đâu, cô cho rằng mình làm vậy hữu dụng?“
Vu Uyển Hân cười khanh khách: “Không ham nhưng vẫn là cháu anh ấy, cậu nói xem nếu tôi vác bụng bự đi tự sát, anh ấy chẳng lẽ vẫn không để ý tới tôi sao?“
Tưởng tượng dáng vẻ Chu Nhâm vừa lo lắng lại bất đắc dĩ, trong giây lát Chu Trạch Diên sinh ra một cái ý tưởng quái dị “nếu mình có thể mang thai thì tốt quá“.
Vu Uyển Hân nóng lòng muốn cho hắn nhanh cương, nhưng ả thật chẳng có kinh nghiệm, thằng nhỏ của Chu Trạch Diên bị móng tay dài cào nhiều lần, hắn đau đến mức chẳng muốn sống nữa: “Cô ngay cả tuốt súng cũng không biết mà còn đòi cưỡng gian tôi? Chẳng có đạo đức nghề nghiệp gì hết! Trước khi xông trận có học bổ túc không vậy!“
Vu Uyển Hân thu tay về, cắn môi dưới, nói: “Tôi có xem phim mà!“
Chu Trạch Diên tạm thời giải thoát, hỏi: “Xin hỏi cô xem cô giáo nào dạy? Cô ấy hiển nhiên trình độ chuyên môn không tốt! Sao cô không xem Aoi Sora?“
Vu Uyển Hân: “…“ một lát sau ả xấu hổ và giận dữ muốn nổ tung, thốt lên: “Nếu ba cậu biết cậu xem thứ đó, nhất định sẽ không tha cho cậu đâu.“
Xem AV một chút mà thôi, ba ba làm sao có thể tức giận chứ? Chu Trạch Diên lại nghĩ đến, cuộc sống riêng tư của ba ba sạch sẽ như vậy, chẳng biết có lén lút thưởng thức AV không nhỉ, lúc hưng phấn chẳng lẽ sẽ nhìn màn hình mà sóc lọ? Bàn để máy tính trong thư phòng nhìn rất sạch sẽ, nói không chừng phía trên dính đầy tình dịch của Chu Nhâm ấy chứ!?
Thằng nhỏ nằm trong tay Vu Uyển Hân nửa ngày không phản ứng, bỗng ‘pặc’ một tiếng thẳng tắp đứng lên.
Vu Uyển Hân: “…“
Chuông cửa vang lên hai tiếng, bên ngoài có người nói: “Xin chào quý khách, phục vụ phòng đây ạ.“
Chu Trạch Diên chớp lấy thời cơ kêu to: “Cứu mạng! Tôi bị trói… Ô ô ô…“ bị Vu Uyển Hân lấy gối che mặt hắn lại.
Bên ngoài lại hiển nhiên nghe được tiếng động, chuông cửa dồn dập vang lên, người bên ngoài nói: “Bên trong đã xảy ra chuyện gì? Xin mời mở cửa!“
Còn có một giọng nam khác chen ngang: “Làm sao vậy?“
Vu Uyển Hân vẫn đang liều mạng dùng gối đầu ép trên mặt Chu Trạch Diên, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Một lát sau, cửa bị đẩy mạnh bật mở, một chàng trai trẻ tuổi xông tới, đi sau là nhân viên nữ, chàng trai thấy rõ cảnh tượng bên trong lập tức quát lên: “Này! Cô đang làm gì vậy hả!“
Vu Uyển Hân sợ đến đờ đẫn, Chu Trạch Diên bị gối đầu đè sắp ngạt thở, thật may là có người đến kịp lúc giải cứu hắn.
Vu Uyển Hân núp ở cuối giường, nhìn Chu Trạch Diên không ngừng ho khan đỏ bừng cả mặt, lí nhí: “Tôi chưa làm gì cả.“
Chàng trai trẻ cởi trói cho Chu Trạch Diên, Chu Trạch Diên nằm ở mép giường thở hồng hộc: “Cảm ơn… Phắc! Tại sao là mi?!“
Lục Địch Kỳ đứng ở mép giường, châm chọc: “Sao lại là tôi hở? Nếu tôi biết người trong phòng là cậu, còn lâu mới thèm cứu. Chậc chậc, thật nhìn không ra, cậu lại còn có sở thích SM nữa.“
“Mắc mớ gì mi, ông đây chơi cái gì cũng không thèm tìm mi!“ Chu Trạch Diên tương đối ghét người này, vốn có mấy phần cảm kích cũng bị giọng điệu quái gở thèm đòn của gã xua đi gần hết rồi.
Lục Địch Kỳ mỉa mai liếc nhìn thằng nhỏ còn lộ ra của hắn, hừ một tiếng: “Vậy anh đừng phơi chym cho tôi nhìn.“
Chu Trạch Diên luống cuống tay chân kéo quần lên che, hung tợn trừng gã, lại quay đầu trừng Vu Uyển Hân.
Hôm nay thật là xui tám đời mà, biến thái xuất hiện thành đôi!
Nữ phục vụ kinh nghi nói: “Ngại quá, có cần báo cảnh sát không ạ?“
Vu Uyển Hân vội vàng nhìn Chu Trạch Diên, Chu Trạch Diên nhảy xuống giường, hùng hùng hổ hổ xỏ giày.
Con dâu Chu gia thầm yêu cha chồng cho nên định cưỡng bức em chú, đậu xanh loại chuyện kì ba như này mà báo cảnh sát lập tức oanh động toàn Bắc thành!!!
Nữ phục vụ nghe nói không cần báo cảnh sát cũng thở phào nhẹ nhõm, Lục Địch Kỳ khinh bỉ liếc Chu Trạch Diên một cái, liền hếch cằm ngạo mạn đi ra ngoài.
Chu Trạch Diên lấy điện thoại ra gọi cho Vu Thức Khiêm, không đợi đối phương nói gì liền xổ một tràng: “Có thể quản chặt đồ điên nhà ngài không hả! Làm ra loại chuyện ghê tởm này, đừng trách tôi trở mặt không nhận người!“
Vu Thức Khiêm chần chờ hỏi: “Uyển Hân đang ở đâu?“
***
Chu Nhâm chơi với bé con một hồi, chờ bé ngủ say mới ra ngoài, đẩy ra cửa phòng con trai nhìn một chút, người còn chưa về.
Y xuống lầu kêu người giúp việc tới, dặn dò: “Đi hâm nóng canh gà đen hầm sâm Mỹ (1) đi, Trạch Tục hẳn là sắp về rồi.“
Người giúp việc đáp ứng đi phòng bếp, Chu Nhâm ngồi một mình trong phòng khách tiện tay lật xem một quyển tạp chí tài chính kinh tế, vừa nghe động tĩnh bên ngoài.
Kể từ khi bắt đầu nghỉ đông con trai qua Bạch gia giúp một tay đến nay, liền thường xuyên tăng ca về rất khuya, lượng công việc cực kì lớn. Hiện giờ Chu Nhâm mang hai nỗi niềm, làm nghiêm phụ, y cho rằng người trẻ tuổi chịu chút rèn luyện khổ cực là tốt, nhưng trên phương diện người yêu, thấy đối phương mệt mỏi lại còn càng ngày càng gầy, vẫn cứ không nhịn được đau lòng.
Người giúp việc theo phân phó của y, mỗi ngày đổi một loại canh hầm thuốc bổ cho Nhị thiếu gia tẩm bổ, nhưng Chu Trạch Diên lại thường thường uống chẳng được hai ngụm liền ầm ĩ kêu buồn ngủ.
Hôm nay lại đến hơn mười giờ, Chu Nhâm cau mày nghĩ, không bằng kêu con trai trở lại bên cạnh mình học việc thì hơn.
Lúc này, Chu Trạch Diên tức giận thở phì phò trở lại, vừa vào cửa liền chạy đến trước mặt Chu Nhâm, không đầu không đuôi tố khổ: “Con bị ám toán, thiếu chút nữa là không giữ nổi trinh tiết rồi!“
Chu Nhâm rõ ràng cho rằng hắn đang nói ngoa, gọi người giúp việc bưng canh ra, chờ người giúp việc rời đi, y mới lên tiếng: “Con lấy đâu ra thứ đó.“
Chu Trạch Diên trừng to hai mắt, lời lẽ chính nghĩa, nói: “Phía sau cho người rồi, nhưng đằng trước vẫn còn nha.“
Bàn tay Chu Nhâm cầm thìa run lên một cái.
Ngay sau đó Chu Trạch Diên thêm mắm dặm muối kể lại hành động kinh người của Vu Uyển Hân.
Vu Uyển Hân biến mất một khoảng thời gian rất dài, Chu Nhâm đã sớm quên mất người phụ nữ quá khó hiểu này, hoàn toàn không nghĩ tới ả cố chấp đến loại trình độ này, càng không ngờ tới ả sẽ thay hình đổi dạng lần nữa tiếp cận người Chu gia.
Y đưa chén canh đã vừa miệng đặt trước mặt con trai, sắc mặt không được tốt cho lắm, đổi lại là ai bị một ả đàn bà dây dưa như vậy tâm trạng cũng chẳng tốt nổi, huống chi ả ta trói con trai y ném lên giường.
Chu Trạch Diên uống canh, ánh mắt từ dưới đi lên nhìn nhìn Chu Nhâm, hỏi: “Ba ba, nếu như lần này ả đắc thủ, tương lai ả vác bụng bự uy hiếp người, thì người sẽ làm sao?“ Nhìn Chu Nhâm thích bé con như vậy, Vu Uyển Hân này mặc dù tính toán quá mức biến thái, nhưng mà hẳn là chạm đến tâm tư của Chu Nhâm đi.
Chu Nhâm lại hờ hững nói: “Đó là chuyện của ả, không quan hệ đến chúng ta.“
Chu Trạch Diên nhất thời không hiểu, hỏi: “Nhưng mà Chu Đô Đốc không phải cũng theo cách đó mà xuất hiện sao?“
Chu Nhâm gõ một cái lên bàn ý giục hắn nhanh uống canh, nói: “Không giống nhau, nó là đứa con duy nhất của Trạch Diên.“
Chu Trạch Diên cúi đầu, nhìn bóng mình trong chén canh, cảm thấy Chu Nhâm có lẽ không thiên vị như hắn tưởng đâu. Hồi trẻ yêu thương thân mật Chu Trạch Tục hơn có lẽ không phải từ góc độ người cha mà thiên vị đâu.
Lại nói năm đó ánh mắt Chu Nhâm kém quá đi, hắn rõ ràng tốt hơn thằng nhóc mặt dưa Chu Trạch Tục kia nhiều mà!
Uống canh xong, hắn trở về phòng tắm rửa, chạy qua ngủ cùng Chu Nhâm.
Chu Nhâm khóa trái cửa phòng tắm, Chu Trạch Diên đứng trước cửa, giống như niệm chú lặp đi lặp lại: “Ba ơi mở cửa, ba ơi mở cửa, ba ơi mở cửa…“
Chu Nhâm mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Hắn không cam lòng cào cào cửa, lại ngâm nga hát lên: “Ba ba tiểu quai quai, đem cửa khai khai, mau mau khai khai, ta muốn vào đó…“
Hắn hát đi hát lại mấy lần, Chu Nhâm nhịn không nổi, cách cửa quát: “Câm miệng!“
Cả người Chu Trạch Diên dính lên lớp thủy tinh, nghiêm túc nói: “Ba à, xin niệm tình con vì người thủ thân như ngọc.“
Chu Nhâm chờ hắn nói tiếp, lại nửa ngày chẳng thấy gì, vểnh tai nghe ngóng, bên ngoài không có động tĩnh gì.
Y cũng coi như tắm rửa xong, mặc áo choàng tắm vặn khóa ra, mở cửa, con trai chỉ mặc mỗi áo ngủ đang đứng cạnh cửa nhìn y cười vô cùng rực rỡ.
Chu Nhâm mặt không đổi sắc, nói: “Niệm tình chuyện kia, thì thế nào?“
Chu Trạcg Diên nhào qua ôm lấy hông y, cười dâm: “Tối nay người đừng để con câm miệng.“
========================
CHÚ THÍCH:
– Canh gà đen hầm sâm Mỹ: hình đầu post.
– Gà đen: 乌骨鸡 Hay còn gọi là gà Hắc Phong, da xương lông màu đen, nội tạng miệng lưỡi,v.v màu như gà bình thường, mào đỏ tái, khi nhỏ lông xù xù mềm mượt.
乌骨鸡 chính là Silky / silkie fowl = gà lông xù và ở Việt Nam nó thành thú kiểng ạ, trong khi nó có công dụng bồi bổ dưỡng nhan, được vua Càn Long yêu thích.
Có lẽ Gà lông xù là loại lai rồi các chế ạ, vì em đâu thấy chân da nó đen đâu.
Đây là giống gà lông xù bán ở VN