Trọng Sinh Chi Người Thừa Kế

Chu Trạch Diên mặc dù cũng thấy lúng túng, nhưng không coi đó là việc nghiêm trọng, ngủ một giấc tỉnh lại là vứt luôn ra sau đầu.

Hắn không ngờ Chu Nhâm lại có vẻ rất để ý, thái độ với hắn trở nên có chút lãnh đạm.

Trước kia buổi sáng lúc ra cửa, Chu Nhâm có thói quen luôn hỏi một câu “Có muốn ba đưa con đi không“, bây giờ đừng nói là lời quan tâm này, Chu Trạch Diên mới vừa ngồi xuống bàn chuẩn bị bóc trứng gà hoặc là mở hộp sữa tươi, Chu Nhâm đã dùng xong bữa sáng, ném đũa xuống. Buổi tối y càng ngày càng về muộn, coi như là tăng ca hay xã giao, tần suất cũng quá cao đi.

Chu Trạch Diên vừa thầm oán trách Chu Nhâm nhỏ mọn, vừa cảm thấy chuyện này sai lầm là ở mình, bị Chu Nhâm lạnh nhạt mấy ngày, hắn thành khẩn hướng Chu Nhâm kiểm điểm.

Thoạt nhìn Chu Nhâm không giống như tức giận, chỉ nói một câu “Lần sau không được thế nữa“, nhưng sau đó thái độ vẫn không cải thiện.

Chu Trạch Diên buồn bực không thôi, đành phải tìm đường khác, cuối tuần ngâm mình ở quán của Bạch Khôn, đến tối hơn mười giờ vẫn chưa thèm về, Chu Nhâm cũng không thấy gọi điện giục. Cuối cùng hắn cũng không dám ở quá 12 giờ, vội vội vàng vàng chạy về nhà, cửa phòng Chu Nhâm đóng chặt, hiển nhiên là đã ngủ.

Lần này Chu Trạch Diên hoàn toàn suy sụp.

Chiều hôm sau, B đại nghênh đón đoàn sinh viên sang giao lưu của trường Kinh tế và Khoa học Chính trị Luân Đôn (LSE) (1), học viện quản trị kinh doanh(2) phụ trách chuyện tiếp đón, trong hội trường tổ chức một buổi lễ đón nho nhỏ.

Chu Trạch Diên dĩ nhiên không quan tâm những chuyện kiểu này, hắn ngồi hàng cuối nhắn tin weibo than vãn ba hắn quá nhỏ mọn, lại bị Bạch Khôn vô tình cười nhạo.

Buổi lễ kết thúc, Chu Trạch Diên buồn bực về nhà, ở cổng trường ngoài ý muốn đụng mặt Vu Thức Khiêm.

“Chú Vu?“ Chu Trạch Diên kinh ngạc gọi một tiếng.

Trang phục Vu Thức Khiêm hôm nay khá khiêm tốn, đứng ở cổng trường đại học người đến kẻ đi, trông cứ như nhân viên nhà trường. Nhìn qua tâm trạng ông không tệ: “Chào con Trạch Tục, chúng ta lại gặp nhau.“

Chu Trạch Diên cười lấy lệ, nói: “Chào chú, chú đến trường tụi cháu để chỉ đạo công việc ạ?“

Vu Thức Khiêm lắc đầu nói: “Lần trước con có nói muốn mời chú ăn cơm, nhưng chú đợi điện thoại của con mãi, lo lắng con quên hoặc muốn xù luôn, nên đặc biệt tới cổng trường chặn đón.“

Chu Trạch Diên kinh ngạc thốt lên: “A?“

Vu Thức Khiêm bật cười: “Nói đùa thôi, chú đến gặp một người bạn, không ngờ đúng lúc gặp con.“


Chu Trạch Diên: “… Vậy hôm nay chú có rảnh không? Không bằng cháu mời ngài ăn cơm tối?“ lần trước gặp chuyện Vu Thức Khiêm giúp đỡ hắn vẫn luôn cảm kích, nhưng ông là người quyền cao chức trọng, nếu tùy tiện gọi điện mời lại cảm thấy có chút đường đột, cho nên mới hoãn rồi lại hoãn tới tận hôm nay.

Vu Thức Khiêm cười nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Tối nay đúng dịp chú không có lịch, xem ra bữa ăn này con trốn không thoát rồi.“

Chu Trạch Diên đã qua bài thi đường trường, nhưng chưa lấy được bằng lái. Hắn đi theo Vu Thức Khiêm lấy xe, Vu Thức Khiêm tự lái xe tới, không phải chiếc Audi A6 đã từng gặp, mà là chiếc xe thuộc dòng SUV (3) giống Chu Nhâm, cũng là mẫu xe của mình.

Vu Thức Khiêm ôn hòa cùng Chu Nhâm nghiêm túc mang lại cho người ta cảm giác hoàn toàn đối lập, Chu Trạch Diên lần đầu tiên gặp Vu Thức Khiêm vào ngày chính thức xác định kết hôn với Vu Uyển Hân, trong lòng đã sinh tâm kính yêu vị cha chú này.

Hơn nữa khi đó tính tình Chu Nhâm còn xấu xí hơn giờ nhiều, thường xuyên mặt lạnh thủ đoạn độc ác, so ra, Vu Thức Khiêm dĩ nhiên phù hợp với hình mẫu người cha lí tưởng của Chu Trạch Diên hơn.

Vu Thức Khiêm xuất thân là tiến sĩ quản trị kinh doanh (3), sau đó bỏ kinh doanh nhảy sang chính trị, nói chuyện với lớp con cháu như Chu Trạch Diên tràn đầy yêu mến và cổ vũ, ngôn từ không mất tính khôi hài, bữa cơm này luôn trong không khí vui vẻ.

Sau Chu Trạch Diên gọi phục vụ đưa hóa đơn, phát hiện Vu Thức Khiêm lúc nãy tranh thủ lúc đi toilet đã thanh toán rồi.

Hắn không vui, nói: “Đã nói là cháu mời mà.“

Vu Thức Khiêm mỉm cười xua tay: “Nếu con băn khoăn, vậy thì lần sau đi.“

Chu Trạch Diên đành phải cất thẻ đi, trịnh trọng nói: “Lần sau chú không nên tranh nữa đó.“

Vu Thức Khiêm đưa hắn về đến tận cửa, Chu Trạch Diên vẫn đang do dự có nên mời ông vào ngồi một chút không, ông đã mở miệng trước: “Chuyện về Uyển Hân, chú thấy rất bất đắc dĩ.“

Chu Trạch Diên thoáng lúng túng, hắn cực kì chán ghét Vu Uyển Hân, nhưng Vu Thức Khiêm và con gái ông dù sao cũng là hai người khác nhau.

Vu Thức Khiêm nói: “Con gái chú ấy mà, từ nhỏ được cưng chiều tới tận trời, chú và mẹ con bé không ngờ con bé sẽ như vậy… như vậy… Khụ.“

Chu Trạch Diên thấy ông lộ ra dáng vẻ rầu rĩ vì con gái, chỉ đành khuyên lơn: “Cô ấy gần đây cũng không trở lại, chắc là một thời gian nữa sẽ quên.“

Vu Thức Khiêm thở dài nói: “Hi vọng là như thế, chỉ là chú cảm thấy thật xin lỗi cha con, còn có Trạch Diên đã khuất, chú cũng không biết mai sau xuống dưới chú làm sao đối mặt với Trạch Diên.“


Chu Trạch Diên ngẩn ra, chần chừ nói: “Anh cháu sẽ không oán chú đâu, chuyện này không liên quan gì đến chú cả.“

Vu Thức Khiêm nói: “Lúc đầu chú thấy Trạch Diên là một chàng trai ngoan, mới yên tâm gả Uyển Hân cho nó, ai biết bây giờ lại biến thành cục diện như thế này…“ Ông đột nhiên dừng lại, cừơi mất tự nhiên: “Thôi, hôm nay vốn đang vui, không nói những chuyện này nữa, con vào nhà đi, ba con khẳng định sốt ruột lắm rồi.“ Cách lớp cửa kính ông chỉ một ô cửa sổ trên lầu 2 Chu gia.

Chu Trạch Diên nghiêng đầu nhìn sang, phòng Chu Nhâm còn sáng đèn, bây giờ mới hơn 9h, Chu Nhâm hôm nay chẳng ngờ về sớm thế.

Đưa mắt nhìn xe Vu Thức Khiêm đã đi xa, hắn lại ngẩng đầu nhìn, cửa sổ kia đã tắt đèn, hòa vào bóng đêm.

Hắn cúi đầu nặng nề thở dài, mặt như đưa đám đi vào nhà.

Chu Nhâm thu lại ánh mắt nhìn dưới lầu, lui hai bước ngồi xuống ghế, lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Y cả đời này có một việc bó tay không có biện pháp, đó chính là quan hệ cha con. Bất kể là bạo lực hay yêu chiều, hai loại phương pháp này y đều nếm thử, lần trước đã khiến Trạch Diên càng ngày càng xa cách y, lần này y chỉ có thể gắng sức cách xa Trạch Tục.

Nửa tháng này số câu từ giữa hai cha con dùng một bàn tay cũng có thể đếm được hết, Trạch Tục giương đôi mắt trông mong đứng trước mặt y nói lời xin lỗi, Chu Nhâm muốn mặc tất cả mà giơ tay sờ đầu hắn, muốn nói cho hắn biết mình thương hắn biết bao.

Dục niệm một khi sinh ra, rất khó để thu hồi.

Chu Nhâm cầm tờ giấy trên bàn, trong bóng tối siết chặt ngón tay.

Buổi sáng rời giường, Chu Trạch Diên vô tinh đả thái (uể oải mất tinh thần) đi xuống lầu, kinh ngạc phát hiện Chu Nhâm chưa đi, thấy hắn xuống còn ngẩng đầu lên liếc một cái, ý bảo hắn ngồi xuống.

Chu Trạch Diên trong nháy mắt mừng như điên, ba ba rốt cục không đành lòng mà tha thứ cho hắn!!!

Hắn gần như chạy ào qua ngồi đối diện Chu Nhâm, vui rạo rực kêu: “Ba ba!“

Chu Nhâm dùng sức nhấp môi, đẩy thứ ở trước mặt qua, nói: “Con xem qua cái này đi, rồi điền vào đơn.“

Chu Trạch Diên cầm lên tập trung nhìn, sắc mặt đại biến.


Chu Nhâm thản nhiên nói: “Đoàn sinh viên của LSE qua giao lưu với trường con, có kế hoạch trao đổi sinh viên…“

“Con không đi!“ Chu Trạch Diên ném kẹp tài liệu đi, mấy tờ giấy rơi đầy sàn.

Chu Nhâm nghiêm mặt nói: “Ngành quản trị kinh doanh của LSE vô cùng nổi tiếng, sau đó đi học MBA cũng sẽ dễ dàng hơn đôi chút.“

Chu Trạch Diên trợn to hai mắt: “Con nói con không đi!“

Chu Nhâm không bị lung lạc, tiếp tục nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy, nếu con không muốn điền đơn, ba sẽ làm giúp rồi nộp luôn.“

Chu Trạch Diên bị chọc tức sắp bùng nổ, đè ép thanh âm nói: “Con không muốn ra nước ngoài.“

Chu Nhâm nói: “Con là con trai ba, phải làm theo lời ba.“

Chu Trạch Diên hờ hững nói: “Con là con trai ba! Ba à, ba không muốn con ở lại bên cạnh ba sao?“

Chu Nhâm hờ hững nói: “Con nếu không đủ ưu tú, ở bên cạnh ba hay không đâu có gì khác nhau.“

Trong lòng Chu Trạch Diên dâng lên nỗi thương tâm và mất mát vô cùng, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Chu Nhâm, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: ”Đã biết, con sẽ tự điền.”

”Cái gì?! Ông muốn qua nước Anh?!”Bạch Khôn kinh ngạc đến nỗi muốn lao từ quầy bar ra.

Chu Trạch Diên ngồi yên, nói: ”Không phải là tôi muốn đi, mà ba tôi muốn đuổi tôi đi.”

Bạch Khôn lớn tiếng nói: ”Nếu ông không muốn đi vậy thì đừng đi, cùng lắm thì bỏ nhà đi bụi, tôi nuôi.”

Chu Trạch Diên đau đầu nằm rạp trên quầy, hữu khí vô lực nói: ”Đừng có nói nhảm, lần này chắc là tôi phải đi thật.”

Bạch Khôn im lặng một hồi, hỏi: ”Mấy năm?”

Chu Trạch Diên nói: ”Hai năm.”

Bạch Khôn thở dài, nói: ”Không đi không được à?”

Chu Trạch Diên đứng lên, cười khổ nói: ”Cho tôi li rượu mạnh, uống xong tôi còn đi nộp đơn.”


============================

Chú thích:

1/ LSE: Trường Kinh tế và Khoa học Chính trị London (tiếng Anh: The London School of

Economics and Political

Science, viết tắt LSE), là một cơ sở nghiên cứu và giáo dục

công lập chuyên về các ngành khoa học xã hội ở Luân Đôn, và là một trường thành viên của liên hiệp Viện Đại học London. LSE được thành lập vào năm 1895, chính thức gia nhập Viện Đại học London vào năm 1900 dưới hình thức một phân khoa kinh tế và bắt đầu tự cấp bằng tốt nghiệp từ năm 1902.

LSE có một thể chế đặc biệt

duy nhất ở Anh – trường đại

học chuyên ngành một khoa

(single faculty)- Khoa xã hội học – trực thuộc Đại học London. 

2/ Trước mình nhầm Trạch Diên học kinh tế, đúng theo nguyên tác là Quản trị Kinh doanh.

3/ Học vị của bác Khiêm là Ph.D Quản trị kinh doanh ạ.

Ph.D là viết tắt của từ Latin Philosophiae Doctor (“tiến sĩ triết học”). Sau này nó được dùng với hàm nghĩa Tiến sĩ (của bất kì ngành học nào.)

Thật ra mình đang phân vân giữa Ph.D in Business Administration và DBA (Doctor of

Business Administration) – bằng tiến sĩ quản trị kinh

doanh.

* Tiện nói thêm, em Diên học MBA theo ý anh Nhâm là bằng Thạc sĩ QTKD ạ.

** Có nhiều đời xe Q7 quá nên mình chọn một em sx 2008 màu đen cho phù hợp với chi tiết 5 năm chưa đổi xe của anh Nhâm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui