Chu Trạch Diên say rượu tỉnh lại, nhức đầu là không tránh khỏi, nhìn bữa ăn sáng trên bàn đã cảm thấy buồn nôn, nhìn sang ly sữa tươi, cầm lên rồi lại không uống.
Chu Nhâm nói: “Trạch Tục, hôm nay con đi công ty với ba.”
Chu Trạch Diên hoài nghi mình nghe nhầm, mờ mịt hỏi: “Đi đâu cơ?”
Chu Nhâm không nhìn hắn, hờ hững nói: “Buổi sáng đi với ba đến công ty thực tập, xế chiều đi trường dạy lái xe, nếu không nghỉ hè hơn bốn mươi ngày, thời gian cũng quá dài.”
Chu Trạch Diên sống chết giãy giụa nói: “Khai giảng tới con mới lên năm ba, bây giờ thực tập có phải quá sớm không?”
Chu Nhâm nói như chuyện đương nhiên: “Không sớm, học đi đôi với hành mới hiểu hết được.”
Chu Trạch Diên sụ mặt uống sạch ly sữa, “Vậy con đi thay quần áo.” xoay người chậm rề rề bước lên lâu.
Chu Nhâm hài lòng nuốt xuống hớp cháo cuối cùng, nếu muốn ngăn con trai không bước vào con đường sai trái, thì phải đặt thằng bé ở trước mắt, thời
thờh khắc khắc lúc nào cũng có thể thấy hành động của thằng bé, như vậy an toàn chí ít cũng được sáu mươi phần trăm.
Chu Trạch Diên vốn đang tự an ủi mình, tình hình lần này không khác so với hồi hắn vừa tốt nghiệp đại học đến công ty, Chu Nhâm sẽ chỉ phái một giám đốc chuyên ngành nào đó, công ty trên dưới ai cũng
biết hắn là Nhị thế tổ, sẽ không có người giao việc khó cho hắn, cho nên công việc vừa thanh nhàn lại không áp
lực.
Ai biết hắn đi theo sau Chu Nhâm vào công ty, Chu Nhâm nói với trợ lý: “Kêu người đưa tới phòng tôi một bộ bàn làm việc.”
Chu Trạch Diên mắt nhìn trừng trừng bóng lưng Chu Nhâm, có chút dự cảm không ổn.
Chu Nhâm lại nói tiếp với trợ lý: “In một bản báo cáo quý trước mang lại đây.”
Trợ lý hỏi: “Báo cáo sản xuất báo hay là báo cáo tài vụ?”
Chu Nhâm nói: “Cả hai, mang cả một bản báo cáo kế toán nữa.“
Nửa giờ sau, Chu Trạch Diên ngồi sau bàn làm việc, trước mặt để đầy từng tập báo cáo, phía kia phòng làm việc, đối diện với hắn, chính là bàn làm việc của Chu Nhâm.
“Những tài liệu đưa cho con là báo cáo tổng kết quý trước, con nghiêm túc xem đi, sau đó làm báo cáo dự báo sản xuất kinh doanh và doanh thu, cho con một tuần, thứ tư tuần tới đưa ba xem.” Chu Nhâm cực kỳ nghiêm túc nói xong, lại bồi thêm một câu: “Chỉ cần ba không quá bận, con lúc nào cũng có thể tới hỏi ba.”
Chu Trạch Diên muốn đập đầu chết ngay trên bàn làm việc.
Chu Nhâm quả là bề bộn nhiều
việc, bắt đầu từ lúc 9h, giám đốc bộ phận tới muốn kí tên, trợ lý trình văn kiện muốn xem qua, khách hàng lớn muốn bàn hợp đồng, chủ quản gọi điện thoại muốn thỏa thuận, mãi cho đến đến gần mười hai giờ, thời gian Chu Nhâm nghỉ để thở gần như chưa quá mười phút.
Kiến thức chuyên ngành lẫn kinh nghiệm thực tế của Chu Trạch Diên thật sự quá kém, nhiều chỗ trong báo cáo hắn xem không hiểu, nhưng mà hắn không muốn đi hỏi Chu Nhâm, không riêng gì lí do Chu Nhâm bận rộn, hắn cảm thấy đi hỏi Chu Nhâm những việc này rất xấu hổ.
Gần trưa bên ngoài bắt đầu đổ mưa to, bên khí tượng đều dự báo mấy ngày gần đây sẽ có mưa to.
Chu Trạch Diên đau khổ nghĩ, cơ hội buổi chiều đến trường dạy lái xe hóng gió cũng mất ngao ô.
Trong những khoảng thời gian ít ỏi giữa đám công việc Chu Nhâm ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn con trai, mỗi lần con trai đều là bộ dáng hoặc gấp như lửa đốt, hoặc là ngẩn người hoặc lên mạng hoặc nghịch di động. Chu Nhâm nhiều lần cố nén không đập bàn, cứng rắn nhịn xuống sự bất mãn.
Nếu như Chu Trạch Diên nguyện ý dốc lòng làm việc, trong một tuần hoàn thành báo cáo dự toán không phải việc khó, đáng tiếc hắn không muốn.
Hắn còn đang suy nghĩ làm sư ngày nào, gõ mõ ngày đó, dù sao Chu Nhâm không nỡ đánh con út. Chu Nhâm cũng đã suy nghĩ xong thứ tư tuần sau không nộp báo cáo, sẽ xử lý hắn thế nào.
Chỉ có điều tâm trạng Chu Trạch Diên không tốt lắm, không chỉ bởi vì bị hãm trong công ty không được tự do, càng là bởi ở trong phòng trà tình cờ nghe được nhân viên tám chuyện ——
“Ê, cô có phát hiện ông chủ đối xử với cậu chủ nhỏ rất tốt không, trực tiếp để trong phòng làm việc của mình, lúc nào cũng có thể thấy!”
“Không chỉ là như vậy! Mấy cô có để ý bộ dáng nói chuyện của ông chủ và cậu chủ nhỏ không? Tôi vào công ty này đã ba năm, tôi thề chưa từng dịu dàng như thế!”
“Đồng ý, trong đôi mắt đều là yêu nha đều là yêu.”
“Từ hôm qua tôi nghe nói chuyện này liền hung hăng manh cho tới bây giờ!”
“Ê ê, các cô quên cậu chủ lớn rồi sao? Ban đầu cậu chủ lớn đến công ty các cô cũng manh cơ mà? Nhanh như vậy đã quên mất người ta!”
“Cũng không phải quên mất đâu, chẳng qua là so sánh một chút, đãi ngộ của cậu chủ lớn trước kia, mặc dù cũng có điểm manh, nhưng so với cậu nhỏ kém rất nhiều nhá.”
“Đúng vậy, các cô có nhớ lần đó, ông chủ động thủ đánh cậu lớn ngay trước mặt mọi người không?”
“Cậu chủ lớn đáng thương, khi còn sống chẳng được cưng chiều, chết rồi lại bị so sánh như biếm vào lãnh cung, ông chủ quá tra.“
Chu Trạch Diên cảm thấy mấy cô nàng nhân viên này dùng từ ngữ quá khó hiểu, nhưng từng từ từng chữ trong đoạn đối thoại này phập phập phập đâm thẳng vào mí mắt hắn, vừa đau vừa ngứa.
Chu Nhâm phát hiện con trai
trừ dáng vẻ không yên lòng xem báo cáo, còn thường xuyên mặt mũi buồn bã ánh mắt ai oán nhìn mình chằm chằm. Không làm tốt công việc của mình, còn dám mang lòng oán hận ông chủ —— Chu Nhâm ở trong lòng đánh giá con trai.
***
Trời mưa to kéo dài bốn ngày, đến sáng chủ nhật thời tiết trong lành. Rốt cuộc xế chiều hôm nay Chu Trạch Diên có thể tạm thời từ công ty trốn đến trường lái.
Nếu như không phải là ở bên cạnh Chu Nhâm phải đè nén quá nhiều, thành thật mà nói Chu Trạch Diên một chút cũng không muốn đến trường dạy lái xe. Mùa hè học lái xe, không phải là chuyện nên làm. Cũng may mấy ngày đầu học lý thuyết, hắn nhận tài liệu tính về nhà nghỉ ngơi. Còn chưa rời đi trường dạy lái xe, Bạch Khôn gọi tới hỏi hắn đang ở đâu, chỉ một thoáng chiếc thể thao đỏ chót vô cùng lòe loẹt phóng tới.
“Ông thật sự tới trường dạy lái!” Bạch Khôn vừa bước từ trên xe xuống liền bắt đầu cười nhạo hắn, “Muốn làm thần sát phạt ba vòng thi?”
Chu Trạch Diên đứng dưới tán cây bên đường trợn trắng mắt: “Ba đưa tôi chiếc 911, để sớm được lái em nó, tôi mới phải tới.”
Bạch Khôn tặc lưỡi hít hà: “Ba ông thiên vị lộ liễu quá đi, chiếc ‘chớ có sờ ta’ (1) kia ông dùng cũng phải 5 năm rồi nhỉ?”
Chiếc xe thể thao kia là do Chu Nhâm cho Chu Trạch Dên lúc hắn mới lấy được bằng lái,
đúng là đã năm năm rồi, trong khoảng thời gian đó hắn vô số lần muốn đổi xe, chỉ có điều ý muốn của hắn vẫn không thực hiện được.
Hắn cũng không biết tại sao, không muốn thừa nhận Chu Nhâm thiên vị, trái lòng giải thích: “Aizz, cũng không phải, ông ấy dùng cái xe nát kia đã mấy năm rồi, cũng đâu có đổi đâu.”
Bạch Khôn phỉ nhổ hắn: “Điển hình của người bị viên đạn bọc đường bắn choáng đầu, ông còn dám dối trá đến đâu nữa?”
Chu Trạch Diên bĩu môi nói: “Rõ ràng như vậy?”
Bạch Khôn hì hì cười: “Từ bao nhiêu năm trước ông đã cảm thấy ba mình thiên vị, mâu thuẫn giai cấp nếu xóa bỏ nhanh như vậy, thế giới đã sớm hòa bình rồi.”
Không muốn nói tiếp vấn đề này, Chu Trạch Diên uể oải lên tiếng: “Tôi cũng hoài nghi ba tôi đang muốn chỉnh tôi, nửa ngày kiểm tra năng lực não bộ, nửa ngày còn lại thì ở đây khiêu chiến cực hạn sinh lý, hết nghỉ hè, tôi sẽ bị ép khô đó.”
Bạch Khôn kéo hắn từ dưới đất đứng dậy, nắm bả vai đẩy hắn đến chỗ xe, nói: “Hôm nay bar của tôi có bữa tiệc, tôi vốn không định đi, nhưng nhớ bữa trước ông nói mình ăn chay niệm phật sắt thành tiên, nên đặc biệt tới đưa cậu qua. Đoàn các em gái tiếp viên hàng không, toàn hàng ngon, nghe nói hơn một nửa là nhất thủ (2). ”
Hai mắt Chu Trạch Diên sáng lên, “Thật hay giả? Đồ tôn tử này đừng có mà lừa tôi lên cao tốc trên cao.“
Bạch Khôn đẩy hắn lên xe, mắng: “Ông đây có lòng tốt lại bị cậu nghi ngờ.” dừng một chút, lại lầm bầm một câu: “Huống chi lần đó cũng không phải đối với cậu.”
***
Hai người bọn họ hơn năm giờ chiều đã đến Lincoln Club, hẹn với Bạch Khôn tới cũng là nhóm người quen, Bạch Khôn kéo hắn đi qua, giới thiệu: “Tới tới tới, gặp một chút, em trai Trạch Diên – Trạch Tục.”
Bạn bè trong giới đã biết đến sự tồn tại của Trạch Tục, chỉ có điều đây là lần đầu thấy, nếu là em trai Chu Trạch Diên, lại đi cùng Bạch Khôn tới, dĩ nhiên cư xử rất nhiệt tình, chỉ chốc lát đã hòa hợp với nhau.
Bạch Khôn hỏi: “Đoàn nữ tiếp viên hàng không còn chưa tới à?”
“Hẹn với mấy cô nàng là 6h, sắp tới rồi đó.” người trả lời chính là người khởi xướng buổi tụ tập hôm nay, tình nhân gã đang bao nuôi trước là tiếp viên hàng không, cô ả biến thành chim hoàng yến lập tức liên lạc với đồng nghiệp khoe khoang, có mấy cô nàng ghen đỏ mắt, cô ả liền thuận thế tạo cuộc hẹn giống dẫn mối này. Nói trắng ra là, mấy tên bạn bè muốn chơi hoa lạ, mấy cô em kia cũng muốn kiếm kim chủ giống như chim hoàng yến, vô cùng hợp ý, thế nên hôm nay mới có buổi gặp mặt này.
Trước kia Chu Trạch Diên đã tham gia không ít những buổi gặp gỡ như vậy, có mấy cô bồ cũng nhờ đó mà quen biết. Nhưng hôm nay không hiểu vì sao trong lòng lo sợ bất an.
Có đứa bạn trêu ghẹo Bạch Khôn: “TMD chú cong mà còn tới xem náo nhiệt làm gì?”
Bạch Khôn giơ chân đạp hắn một phát, mắng: “Chú quản anh hả? Anh đây là Bi không được à!”
Đám người ha ha cười ầm ĩ, cũng chẳng có ai bận tâm Bạch Khôn là thẳng hay là cong,
chơi ở đây, luôn cảm thấy mọi người đều là đang đùa, chơi nam hay nữ, khác nhau đáng là bao, đơn giản coi như khẩu vị hơi nặng thôi.
Chu Trạch Diên cũng hùa theo cười, trong lòng lại không cho là đúng. Nếu Bạch Khôn chỉ vì thấy chơi đã hơn mới đi tìm đàn ông, anhcũng sẽ không gạt mình, quán bar này mua lại cũng hơn ba năm, Bạch Khôn nếu như họ nghĩ, anh đã sớm nói.
Vừa tới sáu giờ, sáu bảy cô nàng đúng hẹn tới, đúng là y như lời chào mời, ai cũng thật xinh đẹp, quan trọng hơn chính là mấy em chân dài này mỉm cười chỉ lộ tám chiếc răng đúng theo tiêu chuẩn, không giống mấy cô ả hay đi hộp đêm tỏa ra mùi vị dâm mỹ, người ta là tiếp viên hàng không, khí chất không tồi, nếu mà dẫn theo mấy cô nàng này ra ngoài vô cùng có mặt mũi.
Ngồi xuống rồi từng người tự giới thiệu xong, xảy ra tình huống nam nhiều nữ thiếu, mấy cô gái đại khái sợ bị vài gã xấu xí nhắm trước, nói mấy câu nói liền khóa mục tiêu. Chu Trạch Diên ở mấy buổi tụ tập thế này luôn được chào đón nhất, hôm nay đổi sang thân thể yếu hơn không có muscle (cơ bắp), nhưng với khuôn mặt kia, các cô gái mặc dù muốn tìm kim chủ, nếu như có thể thoả mãn cả tính thẩm mỹ, dĩ nhiên là càng tốt hơn.
Trong đó có hai cô nàng vẫn nâng ly rượu cùng Chu Trạch Diên trò chuyện, Chu Trạch Diên không mấy hứng thú thuận miệng đáp lại, Bạch Khôn ở bên cạnh ồn ào: “Mấy em chọn thì chọn, chỉ có điều nên rụt rè một chút, Trạch Tục của chúng ta không có kinh nghiệm, kẻo lát bị mấy cưng dọa sợ.”
Vừa nghe không có kinh nghiệm, lập tức lại có cô gái muốn qua đây, mấy cô nàng đều có gương mặt xinh đẹp, mặc jumsuit ngắn hơi cúi người, Chu Trạch Diên lập tức lên tinh thần, lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Vừa nói tôi không có kinh nghiệm, mấy tỷ tỷ liền lộ ra vòng ba khiến em ăn không tiêu.”
Mấy cô nàng cười khanh khách, Chu Trạch Diên nói lời này mặc dù có chút lộ liễu, nhưng so với mấy vị bên cạnh đã táy máy tay chân lần mò sờ ngực, cũng coi như quân tử rồi.
Chu Trạch Diên liếc một vòng, đang do dự xem hôm nay sẽ chọn cô nàng nào, di động trong túi ông ông ông rung. Phản ứng đầu tiên của hắn là Chu Nhâm gọi tới.
Hắn chợt cảm thấy kỳ quái, tối nay trong lòng không yên, có vẻ như bởi vì thiếu cuộc điện thoại của Chu Nhâm.
Cả đám chơi đang high, đột nhiên Chu Trạch Diên nói phải đi, có người oán trách một câu mất hứng, lập tức lại có người nói: “Mấy ông quên Trạch Diên ban đầu cũng như vậy hả?”
Danh tiếng Chu Nhâm thế nào, mọi người rối rít bày tỏ đã hiểu, có cô nàng muốn cho Chu Trạch Diên số điện thoại, hắn sớm không kịp đợi chạy nhanh như làn khói.
==============
CHÚ THÍCH:
1. Chớ có sờ ta = BMW. Bên Tung Của tụi nó có trò đoán xem tên hãng xe có hàm nghĩa gì.
Ví dụ: ACURA = A Car Ussually Rarely Appreciates = Xe vừa mua liền mất giá.
BUICK = Big Ugly Indestructible Car Killer = Xe hơi sát thủ siêu cấp xấu xí.
Honda = Honest, Officer,Nobody Drank Anything = trưởng quan, ta thề với trời, rượu gì cũng không uống.
2/ Nhất thủ: có lẽ tác giả dùng với nghĩa độc thân hoặc có kỹ thuật.
3/ Dã mô: chỉ những cô nàng có chút danh tiếng trên mạng, giả danh người mẫu để bán dâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...