Trọng Sinh Chi Ngọt Thê Liêu Nhân 2 FULL


'Bang' một tiếng
Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đẩy ra.

Liễu Doanh đang chuẩn bị thâm tình tỏ tình thì bị tiếng vang ầm ầm này làm cho giật mình kêu lên, cô ta nhìn về phía ngoài cửa với vẻ mặt tức giận, ai mà không có ánh mắt như vậy, cô ta đã nhờ bác sĩ kéo Triệu Hướng Tiền đi ra, chẳng lẽ anh ta không có đem người lưu lại được sao?
Đứng trước cửa phòng bệnh là một cô gái có dung mạo xinh xắn.

Không, xinh đẹp tựa hồ còn chưa đủ để hình dung vẻ đẹp của cô gái ấy, cho dù trong đáy mắt của cô ấy hiện ra vẻ mệt mỏi nhưng sự xinh đẹp của cô ấy vẫn khiến cho người ta ghen ghét như cũ.

Mái tóc dài đen nhánh giống như là tiện tay buộc thành một cái đuôi ngựa, cô ấy mặc một cái áo len màu tím nhạt, phía trên áo len được phối them một đóa hoa tinh xảo, kết hợp với một chiếc quần jean, đơn giản mà hào phóng nhưng lại khiến người ta không dời nổi mắt.

- “Cô là ai? Tại sao xông loạn phòng bệnh của người khác.


Liễu Doanh giáng đòn phủ đầu, cô ta luôn tự hào về dáng người của mình, bây giờ so sánh với cô bé trước mắt thì cô ta liền cảm thấy mình diễm tục hơn nhiều.

- “Đây là phòng bệnh của vị hôn phu tôi, vì cái gì tôi không thể vào?”
Đường Duyệt bước vào với sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt cô rơi vào trên người Liễu Doanh, nói:
- “Bác sĩ Liễu, quần áo của cô và những bác sĩ khác thật là không giống nhau.



- “Tiểu Duyệt.


Mạc Ti Vũ nhìn Đường Duyệt với thần sắc kích động, trong lời nói đều là ôn nhu, một cái tên thế nhưng cũng có thể bị Mạc Ti Vũ kêu đến bách chuyển thiên hồi.

Liễu Doanh ghen ghét nhìn về phía Mạc Ti Vũ, mấy ngày nay, cô ta tới đây nhưng vẫn chưa thấy qua Mạc Ti Vũ nở nụ cười, chớ nói chi là ôn nhu như bây giờ vậy, cái ánh mắt cưng chìu kia như thể làm cho người ta sa vào trong đó.

Đường Duyệt trừng mắt liếc anh một cái, không chỉ bị thương mà còn rước lấy một đóa hoa đào như thế.

Mạc Ti Vũ ủy khuất nhìn về phía Đường Duyệt.

Ánh mắt hai người bắt gắp nhau, liếc mắt đưa tình, Liễu Doanh nhìn thấy thì càng là vừa tức vừa ghen ghét.

- “Cô chính là Đường Duyệt?”
Liễu Doanh lập tức đoán được thân phận của Đường Duyệt, mọi người trong quân doanh đều khen Đường Duyệt giống như một nàng tiên nữ nhỏ vậy, nói cô ấy xinh đẹp, dịu dàng và tốt bụng, cô ta còn tưởng rằng đó đều là gạt người, bây giờ khi người chân thật đứng ở đây thì Liễu Doanh liền phát hiện, mọi người nói không có khoa trương một chút nào.

- “Đúng vậy.


Đường Duyệt đi lên trước một bước, nói:
- “Bác sĩ Liễu, tôi muốn hỏi cô một cái vấn đề, khi cô cứu được bệnh nhân nam, có phải là bệnh nhân nam liền phải cưới cô a?”
- “Làm sao có thể chứ.


Liễu Doanh không chút nghĩ ngợi phủ nhận.

- “Không phải nói là ân cứu mạng thì phải lấy thân báo đáp sao?”
Đường Duyệt cười như không cười nhìn cô ta.

Trong nháy mắt Liễu Doanh liền ngay lập tức phản ứng lại, Đường Duyệt đây là nghe được những lời vừa rồi của cô ta, cô ta liền đỉnh đỉnh cơ thể mà mình kiêu ngạo, nói:

- “Không sai, đội trưởng Mạc đã cứu tôi hai lần, tôi lấy thân báo đáp thì có cái gì sai chứ?”
- “Những bệnh nhân nam kia nên đều hẳn là phải cưới cô về nhà mới đúng.


Đường Duyệt nhếch miệng, thầm nghĩ: ‘Cô gái này thực sự là bệnh không nhẹ a’.

- “Không, tôi cứu những bệnh nhân nam đó vì tôi là bác sĩ.


Liễu Doanh phản bác.

Đường Duyệt lập tức nói:
- “Ti Vũ cứu cô cũng là bởi vì anh ấy là quân nhân, nếu không, cứu một người phụ nữ liền phải cưới một cái, vạy thì Ti Vũ không phải muốn làm hoàng đế, góp đầy hậu cung ba nghìn mỹ nữ sao?”
Trong giọng nói của Đường Duyệt lộ ra sự trào phúng.

Mạc Ti Vũ hướng về phía Đường Duyệt dựng thẳng lên một ngón tay cái, bên tai của anh đều là giọng nói của Đường Duyệt.

Ti Vũ, Ti Vũ.

Đây vẫn lần đầu tiên từ trong miệng của Đường Duyệt, anh nghe được cô gọi mình như vậy, cho tới bây giờ anh không phát hiện ra, thì ra tên của anh khi kêu ra cũng có thể động lòng người như vậy.

- “Cái này không đúng.



Liễu Doanh có cảm giác bị Đường Duyệt dắt mũi, cô ta theo bản năng cảm thấy không đúng nhưng lại nói không ra được là nơi nào không đúng.

- “Tại sao không đúng ? Bác sĩ cứu một người người liền phải cưới người đó, hoặc là gả cho người đó, vậy thì người nào dám để cho bác sĩ cứu chứ?”
Đường Duyệt nói một cách hùng hổ dọa người, cho dù cô không có mang giày cao gót và cao bằng Liễu Doanh, nhưng xét về mặt khí thế thì cô mạnh hơn Liễu Doanh không chỉ là một ít đâu.

Cô nói:
- “Nếu như mỗi người quân nhân cứu được một người phụ nữ, người phụ nữ kia liền nhất định phải gả cho hắn, như vậy, về sau, ai còn dám đi cứu người đây?”
Đường Duyệt nghiêm lại sắc mặt, nghĩa chính ngôn từ, ép Liễu Doanh liên tục bại lui.









Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận