Chương 48
Tô Mộ Tịch trở về Tô phủ, Vương Hương Tú nhận được ý chỉ của hoàng hậu nương nương liền cho người đem quét tước sạch sẽ Manh tịch viên từ trên xuống dưới. Tuy rằng hàng năm Tô Mộ Tịch sẽ về ở một tháng, nhưng lần này không giống, lần này trở về không bao lâu phải gả ra ngoài. Lúc Tô Mộ Tịch trở lại Manh tịch viên liền thấy Vương Hương Tú tự mình trông coi hạ nhân thu thập Manh tịch viên. Trong lòng Tô Mộ Tịch lập tức ấm áp, ê ẩm, kiếp trước nàng cũng nhìn thấy nương làm như vậy, lúc ấy nàng chỉ nghĩ nương giả mù sa mưa làm bộ. Giờ mới biết được, chuyện mình làm sẽ làm nương khó chịu bao nhiêu, áp chế trong lòng chua xót cười đi đến trước mặt Vương Hương Tú: “Nương, Tịch nhi đã trở lại.”
Vương Hương Tú nghe được Tô Mộ Tịch nói, cười quay đầu: “Tịch nhi, nhanh như vậy đã về, nương còn tưởng qua buổi trưa con mới về đến.” Nói xong, đi qua kéo tay Tô Mộ Tịch cẩn thận nhìn nhìn.
“Tịch nhi nhớ nương mà, cho nên mới trở về sớm hơn.” Tô Mộ Tịch bĩu môi, lắc lắc tay Vương Hương Tú làm nũng.
“Nha đầu con ấy, càng ngày càng yếu ớt.” Vương Hương Tú ngoài miệng trách cứ, trong mắt lại tràn đầy sủng nịch. Nữ nhi duy nhất của mình sắp làm vợ người ta, trong lòng vui vẻ lại thương cảm. Thời gian Tịch nhi ở bên người bà không nhiều lắm, nhưng lại không hề xa cách bà.
“Yếu ớt thì yếu ớt, Tịch nhi dù yếu ớt cũng là nữ nhi của nương.” Tô Mộ Tịch cảm giác được Vương Hương Tú quan tâm mình, càng thích lôi kéo bà làm nũng.
Tô Thanh Hiệp ở trong thư phòng làm việc thật lâu, lúc xong việc mới nhớ hôm nay Tịch nhi trở về, nhìn nhìn sắc trời, còn chút nữa là đến giờ cơm trưa liền đứng dậy đến Manh tịch viên. Không biết phu nhân cho người thu thập tốt lắm viện chưa, Tịch nhi nha đầu kia thật vất vả mới trở về một lần. Đi đến cửa viện liền thấy hai mẹ con đang nói nói cười cười. Nụ cười rất ít khi xuất hiện trên mặt ông từ khi ông lên làm Thừa tướng, giờ lại chậm rãi gợi lên. Có thê, có tử, có nữ, ông sống cũng coi như viên mãn.
“Nô tỳ khấu kiến lão gia.” nha hoàn đi bưng nước nhìn thấy Tô Thanh Hiệp, khom người thỉnh an. Tô Mộ Tịch nghe được thanh âm, thấy Tô Thanh Hiệp đứng ở cửa liền hành lễ: “Tịch nhi thỉnh an cha.”
Tô Thanh Hiệp kéo Tô Mộ Tịch, nhéo nhéo mũi Tô Mộ Tịch: “Nha đầu con ấy, còn khách khí với cha.” Sang năm Tịch nhi liền cập kê, làm con dâu nhà người khác, Tô Thanh Hiệp nghĩ đến đây liền cảm thấy như bị người ta đoạt đi thứ gì, trong lòng khó chịu.
“Lão gia, ngài đã đến rồi.” Vương Hương Tú cũng đã đi tới.
“Ừ, ta đến xem quét tước vườn tược tốt chưa, chuyện hôn lễ phu nhân cũng phải bắt đầu xử lý, Tịch nhi là nữ nhi duy nhất của ta, nhất định phải để nàng phong phong cảnh sáng sủa gả đi ra ngoài.” Tô Thanh Hiệp trìu mến sờ sờ đầu Tô Mộ Tịch. Vương Hương Tú gật gật đầu, biết ý của Tô Thanh Hiệp, đây là không cho rằng Tô Mộ Tuyết là nữ nhi của ông. Tô Mộ Tịch nghe đến đó không biết sao lại cúi đầu, kiếp trước hôn lễ của nàng cũng là thực long trọng, một trăm tám mươi hòm đồ cưới đều là đồ cực tốt. Khi đó trong lòng nàng tức giận, tùy tiện đem mấy thứ đó thưởng cho người, giờ ngẫm lại rốt cuộc nàng hư hỏng bao nhiêu, rõ ràng cha mẹ đối tốt với nàng như vậy : “Cha, không cần làm thật tốt, chỉ cần về sau Tịch nhi vui vẻ thì tốt rồi.”
“Nha đầu con ấy, còn phải nói nhiều như vậy à? Cha không phải là vì con sao.” Gả nhập hoàng gia, ngay cả Giả Nhữ Sinh không phải danh gia vọng tộc gả cho Dạ hoàng tử cũng chuẩn bị một trăm tám mươi hòm đồ cưới, nữ nhi mình há có thể thua nàng. Hơn nữa, ông chỉ có một nữ nhi, chỉ gả nữ một lần, hôn lễ này đương nhiên không thể đơn giản. Thấy Tô Thanh Hiệp kiên quyết, Tô Mộ Tịch cũng không nói thêm nữa. Đáng tâm thương cha mẹ trong thiên hạ, ai đều muốn dành đồ tốt nhất cho nữ nhân.
Trà Tuyết viên, hai tiểu nha hoàn thấp giọng thảo luận: “Tiểu Hoa, ngươi nghe nói sao? Đại tiểu thư đã trở lại, quả thật là đại tiểu thư, ngày hôm qua phu nhân để bọn nha hoàn tới Manh tịch viên quét tước.”
“Xì, việc này ta đã sớm biết, có chuyện ngươi còn không biết đâu! lần này đại tiểu thư trở ở đến ba tháng, lần này nàng trở về là vì đại hôn với Thành hoàng tử, đại tiểu thư thật sự là hảo phúc khí, gả đi qua chính là làm hoàng tử phi.” vẻ mặt nha hoàn kêu tiểu Hoa như được hưởng cùng vinh hoa.
“Thánh chỉ còn chưa đến Tô phủ đi, làm sao ngươi biết được?” tiểu nha hoàn không tin.
“Ngày hôm qua nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia nói chuyện ta trùng hợp nghe được, hoàng hậu nương nương hạ ý chỉ chỉ có lão gia biết. Ai, ngày hôm qua nha hoàn và mẹ ở Manh tịch viên đều được ban thưởng, chúng ta thật không hay ho, chiếu cố một tiểu thư không được sủng lại thất trinh.” Tiểu Hoa bĩu môi, vẻ mặt không hài lòng.
“Tốc cũng là người khác nhìn, ta nói này, còn không bằng gả cho dân thường cũng tốt hơn gả ột hoàng tử ngốc.” Được là được thân phận, nhưng gả cho tên ngốc, nhớ tới dung mạo như hoa của đại tiểu thư, tiểu nha hoàn cảm thấy thực có chút đáng thương.
“Ngươi biết cái gì? Ngươi chưa thấy gặp Thành hoàng tử, bộ dạng Thành hoàng tử được, còn đẹp hơn mấy vị thiếu gia của Tô gia. Hơn nữa lại nghe lời đại tiểu thư, tiểu thư nói hắn đi hướng đông hắn tuyệt sẽ không đi hướng tây, ta cảm thấy rất tốt.” Tiểu Hoa gặp qua Thành hoàng tử vài lần, có lần nhìn thấy hắn bị đại tiểu thư giáo huấn cúi đầu trạc ngón tay, nhưng từ đầu tới đuôi lại chưa nói một câu. Lần đó nàng mới biết cái gì kêu hài hòa, đại tiểu thư cùng Thành hoàng tử đứng chung một chỗ gọi là hài hòa.
“Nói cũng đúng, dù thế nào đại tiểu thư gả cho Thành hoàng tử cũng là chính phi, không giống vị ở Trà Tuyết viên này, tương lai còn phải làm thiếp cho người ta. Dạ hoàng tử có thể làm hoàng đế hay không còn không nhất định đâu? Nhưng dù có làm hoàng đế, nàng thất trinh trước khi cưới thì làm sao lên vị phi, nhiều nhất làm tần, phẩm chất cũng không hơn đại tiểu thư, đại tiểu thư vẫn là đại tiểu thư, nhìn thấy nàng ta thì cũng không cần cúi đầu hành lễ.” vẻ mặt tiểu nha hoàn khinh bỉ, nàng không thích Tô Mộ Tuyết, rõ ràng đều là tỷ muội mà cái gì cũng muốn so với đại tiểu thư.
“Đúng vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng Dạ hoàng tử ngày đó tám phần là bị người ta hạ dược, bằng không sao có thể kêu Thái y đến tra có cái gì hay không. Nhị tiểu thư này, về sau sợ là sẽ thật đáng thương.”
Chỗ tối, Cận Băng Tâm vặn vẹo mặt mày, hung tợn trừng mắt hai người, nếu không kéo chặt Tô Mộ Tuyết phỏng chừng nàng ta đã xông lên xé rách miệng hai người kia. Ai nói, ai nói nàng không được làm phi, nàng còn muốn làm hoàng hậu, phụ thân của nàng là Thừa tướng, Dạ hoàng tử làm hoàng đế khẳng định sẽ phong nàng làm phi. Mấy tiện nhân đó đang nói bậy bạ cái gì, đều không muốn sống có phải hay không?
Thật vất vả bị Cận Băng Tâm kéo về phòng, Tô Mộ Tuyết ngồi xuống quét hết mọi thứ trên bàn xuống đất. Cận Băng Tâm lo lắng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Mộ Tịch, tức giận đi, ngươi càng giận càng tốt. Nàng làm sao cũng không ngờ Vương Hương Tú sẽ ngoan như thế, dám hạ hạ xuân dược Tuyết Nhi, thanh danh của Tuyết Nhi xem như bị hủy hoàn toàn. Cho dù thuận lợi làm thiếp của Dạ hoàng tử, Dạ hoàng tử cũng sẽ không sủng ái Tuyết Nhi, nam nhân làm sao có thể sủng một nữ nhân khiến mình bị lăng nhục? quân cờ nàng hao hết tâm tư dạy dỗ cứ bị hủy như vậy, Vương Hương Tú quả nhiên là hảo thủ đoạn, trách không được tỷ tỷ cũng đấu không lại nàng. Đáng tiếc quân cờ Tô Mộ Tuyết ô uế nhưng vẫn hữu dụng, cùng lắm hủy nàng thêm chút nữa, sau đó giúp mình hoàn thành tâm nguyện. Cận Băng Tâm dấu ánh sáng trong mắt, từ ái vỗ vỗ đầu Tô Mộ Tuyết: “Tuyết Nhi, đừng thương tâm, nếu Dạ hoàng tử thực sự làm hoàng đế, xem tại mặt mũi của lão gia sẽ lập ngươi làm phi.”
Tô Mộ Tuyết bình tĩnh lại, đầu tựa vào lòng Cận Băng Tâm: “Băng di, người nói vì sao? Ta cũng là nữ nhi của cha, tuy rằng không phải Vương Hương Tú sinh nhưng ta cũng là nữ nhi của cha mà, cha cũng xem ta là đích nữ, vì sao lại khác Tô Mộ Tịch lớn như vậy? Rõ ràng ta, rõ ràng ta tốt hơn nàng không phải sao? Vì sao mọi người đều che chở nàng mà xem nhẹ ta?”
Hài tử ngốc, nếu ngươi biết năm đó hảo tỷ tỷ của ta làm chuyện tốt gì, ngươi sẽ biết vì sao người Tô gia lại không muốn nhìn ngươi như vậy. Nếu cha ngươi không dùng tánh mạng cứu lão gia, làm sao lão gia có thể cho chúng ta ở lại Tô phủ? Nhưng mà mục đích của ta còn chưa đạt được, ngươi vĩnh viễn không có khả năng biết: “Tuyết Nhi, đại tiểu thư là phu nhân sinh, hơn nữa hai nha hoàn kia nói đúng, nàng cũng sắp là hoàng tử phi, lão gia sẽ thích nàng nhiều một chút là chuyện đương nhiên.” Không giống ngươi, trước khi kết hôn đã thất trinh, vĩnh viễn không có khả năng làm thê, lão gia muốn một nữ nhi làm thiếp cho người khác làm gì?
“Nhưng mà, Nhưng mà…” Nàng rõ ràng cũng có thể làm chính thê.
“Tuyết Nhi, trừ phi nàng càng thảm hơn ngươi, bằng không lão gia sẽ không giúp ngươi. Băng di đã suy nghĩ biện pháp cho ngươi, nhưng việc này ngươi phải tự mình quyết định.” thần sắc trong mắt Cận Băng Tâm thực thành thật làm cho Tô Mộ Tuyết nghĩ Cận Băng Tâm một lòng vì nàng: “Băng di, ngươi nói.” Tô Mộ Tuyết thực tin tưởng Cận Băng Tâm, nàng đã quên Cận Băng Tâm là người như thế nào, nữ nhân Cận gia đều là như thế, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, thân nhân đều có thể lợi dụng.
Cận Băng Tâm tiến đến bên tai Tô Mộ Tuyết, nói thầm một trận, ánh mắt Tô Mộ Tuyết càng mở càng lớn: “Băng di, đây đây cũng… Hơn nữa bằng hai chúng ta, làm sao có thể tính kế Tô Mộ Tịch.”
Cận Băng Tâm xuất ra vạn hai trong lòng, tiền này là nàng lấy của chồng trước vẫn không nỡ dùng. Mà hương liệu muốn dùng, nàng đã sớm chuẩn bị tốt, vốn tính dùng trên người Tô Thanh Hiệp vài năm trước lại bị Vương Hương Tú quấy rầy phá hỏng, lần này coi như có thể phát huy công dụng.
Qua năm, thánh chỉ của Hoàng Thượng liền ban xuống, nhất thời người tới cửa chúc phúc không ngừng. Mọi người ở Tô gia đều vội vàng chuẩn bị đồ cưới cho Tô Mộ Tịch, ở trong Tô phủ nhất nhàn là Tô Mộ Tịch, mỗi ngày ăn xong liền ngủ, ngẫu nhiên có hai ba người đến không thể không gặp mới xuất hiện gặp một chút.
Ba tháng, công việc cho lễ thành hôn đều chuẩn bị xong. Trong hoàng cung, hoàng hậu nương nương để vì chuyện con mình động phòng hoa chúc mà phát sầu, tìm một mẹ đến bày cho Thành nhi nàng lại cảm thấy là lạ, loại chuyện này như thế nào có thể để người khác làm? Làm cũng là bày cho nữ nhi gia mới đúng. Hơn nữa cho dù mẹ dạy, nếu Thành nhi nghe không hiểu thì làm sao bây giờ? Cuối cùng, chủ ý động đến Hiên Viên Vinh Hi: “Hoàng Thượng, nếu không, ngài…”
Hiên Viên Vinh Hi lập tức biết Lâm Ánh Nguyệt muốn làm gì, trầm giọng nói: “Trẫm không được…” Một người làm cha hơn nữa còn là hoàng đế, giảng cho con chuyện viên phòng, này được sao…
Lâm Ánh Nguyệt suy sụp: “Vậy người nói làm sao bây giờ? Ta còn chờ ôm tôn tử đó.”
“Không phải còn vài ngày sao? Đến lúc đó lại nói!” Nhìn con trai vẻ mặt hồn nhiên, thực sợ là nói cũng không hiểu. Nhưng nam nhân mà, ngủ cùng nữ nhân âu yếm làm sao có thể thờ ơ.
Hai người khó xử chuyện con trai, không phát hiện Hiên Viên Hạo Y trộm đi tiến nội điện. Ca ca không biết động phòng hoa chúc? Này sao được, ca ca không thể làm hoàng đế thì đành phải ngóng trông đứa nhỏ của ca ca làm đâu! Nhất định phải động phòng, ừ, việc này nàng suy nghĩ cẩn thận. Trước kia nàng thấy cung nữ cùng thái giám cởi sạch quần áo ôm nhau, nhưng mà, thái giám không thể động phòng hoa chúc, việc này nàng không có khả năng hỏi thái giám đi! Bằng không, xuất cung hỏi xú tiểu tử Tô Hồng Dập một chút?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...