Chương 31
Cận Băng Tâm cùng Tô Mộ Tuyết ngồi xe ngựa một ngày, hơi trễ chậm chút, cuối cùng đến hoàng thành. Nhìn màn đêm sắp buông xuống nhưng hoàng thành vẫn người đến người đi náo nhiệt ồn ào, bên trong xe ngựa Tô Mộ Tuyết nói một câu: “Hoàng thành thay đổi thật nhiều, phồn hoa hơn trước kia.” Nếu nàng có thể lên làm hoàng hậu, như vậy nơi này đều đã là của nàng cùng Dạ hoàng tử ( mỗ Vân nhịn không được, khinh bỉ con ngốc ý dâm vô địch này →_→).
“Đương nhiên hoàng thành…” Cận Băng Tâm còn chưa nói xong, đã bị thanh âm thảo luận bên ngoài hấp dẫn chú ý.
“Ai, ngươi nghe nói chưa? đại công tử Tô Thừa tướng muốn kết thân với chất nữ hoàng hậu, là Hoàng Thượng tự mình hạ ý chỉ.”
“Thật sao, đây chính là chuyện tốt, Tô đại công tử người ta hoàn toàn không dựa vào phụ thân mà làm được tới vị trí tứ phẩm tướng quân, thực rất giỏi a, thành thân rồi khẳng định còn làm lớn hơn nữa l.”
“Đúng vậy, đúng vậy… Thiếu niên anh hùng a… Lại nói, vài đứa nhỏ Tô gia cũng không sai! Đặc biệt Tô gia tiểu thư rất được Hoàng Thượng cùng hoàng hậu thích, còn nhỏ tuổi mà bề ngoài phải gọi là xuất sắc, tương lai nhất định là hoàng thành đệ nhất mỹ nhân!”
“Đúng vậy, đáng tiếc sớm bị tứ hôn cho ngốc hoàng tử.”
“Đúng vậy…” Tuy đi chậm, nhưng xe ngựa vẫn dần dần đi xa, đá hai người đang thảo luận ở phía sau, hai người trên mã xa đương nhiên nghe không được.
Tô Mộ Tuyết nghe xong lời nói vừa rồi, khăn lụa trong tay đều nhanh bị nàng xe rách. Mắt Cận Băng Tâm chợt lóe ý cười, thật sự là ông trời giúp nàng. Lập tức, ôn hòa lôi kéo tay Tô Mộ Tuyết: “Tuyết Nhi, bằng tài mạo của ngươi, nàng so còn kém xa ngươi, ngươi mới là tiểu thư đáng giá kiêu ngạo của Tô gia.”
“Đúng, ta nhất định sẽ ưu tú hơn Tô Mộ Tịch.” Tô Mộ Tuyết thề son sắt.
Xa phu bên ngoài trợn trắng mắt, so với chủ nhân, ngươi xứng sao?
Trở lại Tô phủ, hai người một trước một sau xuống xe ngựa đến đại môn khẩu, thấy không ai ở cửa nghênh đón chính mình, vẻ mặt Tô Mộ Tuyết mất hứng, lãnh nghiêm mặt không nói chuyện muốn đi vào. Thủ vệ vừa thấy hai nàng tự cho là đúng không lễ phép như vậy, không nói một câu đã muốn sấm vào phủ người ta, một chút hảo cảm cũng không có lập tức ngăn cản hai người: “Chậm đã, nơi này là nơi các ngươi muốn tiến liền tiến sao?”
Tô Mộ Tuyết hận thủ vệ gác cổng phải chết, nhưng nghĩ mình là đại tiểu thư không thể giống mụ đàn bà chanh chua, đứng ở một bên không nói chuyện. Cận Băng Tâm bước tới trước, dịu dàng trách cứ nói: “Thật không có mắt, không biết đây là Tô nhị tiểu thư sao?”
Thủ vệ vừa tới không lâu, nào biết Tô nhị tiểu thư gì, Tô phủ rõ ràng chỉ có một Tịch tiểu thư, thủ vệ đang muốn phát tác. Quản gia liền đi ra, nhìn một đám người ở cửa, sau đó nhìn kỹ Tô Mộ Tuyết cùng Cận Băng Tâm. Tô Mộ Tuyết trưởng thành, hắn không nhận ra, nhưng Cận Băng Tâm không khác năm đó là mấy, sợ run một chút liền lập tức hành lễ với Tô Mộ Tuyết: “Nhị tiểu thư đã trở lại, phu nhân đã công đạo qua, nhị tiểu thư trở về vẫn ở Trà Tuyết viên trước kia. Nha hoàn ở đó chưa hề điều động đi nơi khác, Băng Tâm có thể tùy tiện điều phối.”
Tô Mộ Tuyết áp chế bất mãn, có lễ đáp hỏi: “Quản gia, cha nương ta vì sao còn chưa tới?” Rời nhà nhiều năm như vậy, vì sao trong nhà không coi trọng nàng, nàng cũng là nữ nhi của bọn họ.
Quản gia thấy Tô Mộ Tuyết coi như thức thời không giống trước kia khí thế bức người, mới trả lời: “Lão gia cùng phu nhân mang theo thiếu gia cùng tiểu thư đến Lâm gia, tiểu thư vẫn đến Trà Tuyết viên nghỉ ngơi một đêm trước, sáng mai lại đi thỉnh an lão gia phu nhân đi!” Hừ, vốn là không phải con của lão gia, thật tự ình có thân phận đặc biệt hơn người sao! Một cái tiện loại do tiện nữ nhân sinh hạ mà thôi, lão gia bây giờ, căn bản không đem nàng để vào mắt, quản gia cũng không muốn để ý nàng. Quản gia ở đây thời gian lâu, đương nhiên biết thân thế của Tô Mộ Tuyết.
“Cám ơn quản gia, xin báo cho cha mẹ ta một tiếng, Tuyết Nhi sáng sớm mai chắc chắn sẽ đi thỉnh an tạ tội họ.” Tô Mộ Tuyết nói xong mới cùng Cận Băng Tâm rời khỏi. Chúng thủ vệ há hốc mồm, nàng thật đúng là nhị tiểu thư a, bọn họ nghĩ Tô phủ chỉ có một nữ nhi là Tịch tiểu thư thôi. Nhưng mà, nhị tiểu thư này không phải là thân sinh của lão gia chứ? không được phu nhân cùng thiếu gia yêu thích.
Tô phủ toàn gia ở Lâm phủ chơi đến khuya mới trở về, vừa đến, quản gia liền bẩm báo chuyện Tô Mộ Tuyết trở về. Tô Mộ Tịch chỉ cười cười, Tô Thanh Hiệp uống chút rượu chỉ ứng một tiếng: “Đã biết.” Vương Hương Tú liền đỡ hắn trở về phòng. Đoàn người chỉ đứng ở cửa trong chốc lát, đều tự về sân của chính mình. Thủ vệ lại hoài nghi, nhị tiểu thư này thật sự là tiểu thư Tô phủ sao? Sao không có chủ tử nào để ý nàng?
Buổi tối, Thiển Bạch lại vào phòng Tô Mộ Tịch một lần nữa, nói: “Chủ nhân, ta nhận được tin tức, Dạ hoàng tử cùng lão hồ li Quân Vô Thường chuẩn bị lâm triều ngày mai cầu Hoàng Thượng thánh chỉ tứ hôn, chúng ta nên làm như thế nào?”
Tô Mộ Tịch cúi đầu nghĩ nghĩ, vì sao lại sớm hơn kiếp trước: “Kéo, nói cho Hoàng Thượng kéo dài, ít nhất phải kéo tới khi đại ca của ta thành thân xong.” Ngăn cản không được, nhưng thời gian Hoàng Thượng vẫn có thể kéo dài!
“Này…” Thiển Bạch có chút băn khoăn.
Tô Mộ Tịch cũng không tức giận, chỉ nói: “Ngươi chiếu lời ta hồi bẩm Hoàng Thượng, khẳng định người sẽ biết ta làm như thế nào.” Mặc dù ở hôn lễ của đại ca thành toàn tiện nhân Tô Mộ Tuyết kia có điểm xin lỗi đại ca, nhưng nghĩ chỉ có như vậy mới có thể làm cho các nàng không còn mặt mũi gặp người, liền cứng rắn quyết tâm.
Ngày kế, Tô Mộ Tuyết thu thập gọn gàng chỉnh trang đến chủ viên thỉnh an. Đi vào, Lí mẹ lãnh mặt lĩnh nàng vào. Đi vào, liền nhìn thấy một tiểu cô nương và Vương Hương Tú ngồi ở chủ tọa, không kịp hỏi nhiều khom người thỉnh an: “Tuyết Nhi thỉnh an mẫu thân, Tuyết Nhi bất hiếu, mấy năm nay không có thể bồi bên người cha và mẫu thân.” vì sao cha không ở đây? không phải còn chưa tới thời gian lâm triều sao?
Hiên Viên Hạo Y vốn có chút ngạo khí, nữ nhân này không thỉnh an mình trước thì thôi, nghĩ Tô gia chỉ có một nữ nhi là Tịch tỷ tỷ giờ sao lại nhiều ra một cái. Nữ nhân này tuyệt không giống Tịch tỷ tỷ, khẳng định là ngoại thân sinh của Tô thừa tướng, trở về khẳng định phải tranh thủ tình cảm với Tịch tỷ tỷ. Hôm nay nàng trước xả giận giúp Tịch tỷ tỷ trước, miễn tương lai nàng ta vô pháp vô thiên. Không đợi Vương Hương Tú mở miệng, nàng chậm rãi buông chén trà trong tay, thanh âm thản nhiên nói: “Lưu mẹ, nhìn thấy bản công chúa không thỉnh an tội gì?” Nói xong, ánh mắt lợi hại bắn về phía Tô Mộ Tuyết.
Lưu mẹ còn nhớ chuyện năm ấy xảy ra ở Minh Nguyệt Cung, vốn không có hảo cảm với hai người liền lên tiếng trả lời: “Bẩm công chúa, phạt vả miệng một trăm cái, sau đó lại đến quỳ hai ngày dưới ánh mặt trời không được ăn uống.”
Bị ánh mắt Hiên Viên Hạo Y dọa sợ tới mức run lên, công chúa? Công chúa sao có thể ở Tô phủ, không thể nghĩ nhiều liền quỳ thỉnh tội: “Thần nữ ngu dốt không biết công chúa giá lâm, thỉnh công chúa thứ tội.” tiểu cô nương uy nghiêm này chính là tiểu công chúa Hoàng Thượng sủng ái nhất sao? Đáng chết, nha đầu A Bảo kia sao không nhắc nhở nàng?
Lúc này, Tô Mộ Tịch mang theo Thành hoàng tử đi đến, mọi người trong phòng thỉnh an Hiên Viên Hạo Thành. Tô Mộ Tịch mới phúc thân hành lễ: “Thần nữ khấu kiến Hạo Y công chúa, Tịch nhi thỉnh an mẫu thân.” Nhìn Tô Mộ Tuyết quỳ trên mặt đất, Tô Mộ Tịch biết khẳng định là kiệt tác của tiểu công chúa. Cười cười: “Ai, đây không phải Tuyết Nhi sao? Sao sáng sớm đã quỳ ở trong này? Thỉnh an mẫu thân không cần quỳ lâu như vậy.”
Tô Mộ Tuyết nghe được thanh âm, cúi đầu oán hận cắn chặt răng: “Tỷ tỷ, mau giúp Tuyết Nhi cầu tình, Tuyết Nhi vừa rồi không biết là công chúa cho nên không thỉnh an, thỉnh tỷ tỷ giúp ta cầu tình.” Cận Băng Tâm quỳ gối cách đó không xa, sắc mặt cũng không tốt, hôm nay nàng cố ý chuẩn bị không ngờ không gặp được lão gia. Lúc này, Tô Mộ Tuyết lại gặp chuyện như vậy.
Biểu tình của hai người Tô Mộ Tịch không cần xem cũng biết, cười nhạt phúc phúc thân: “Công chúa, muội muội ta hàng năm không ở hoàng thành, đương nhiên không biết cái gì là quy củ. Hơn nữa nàng quả thật chưa từng gặp công chúa, thỉnh công chúa đại nhân đại lượng tha thứ nàng một lần!” hãy hưởng thụ tư vị khổ sở cầu người khác cầu tình ình đi Tô Mộ Tuyết, nhưng ngươi phải nhớ, đây chỉ là bắt đầu, về sau còn cho ngươi thụ.
Hiên Viên Hạo Y vừa thấy Tô Mộ Tịch cầu tình, còn sợ mình khó xử sai người, nhưng nhìn nụ cười nhạt trên mặt nàng liền biết, Tịch tỷ tỷ cầu tình cho người tỷ ấy để ý sẽ không cười, trong chốc lát mới nói: “Tô Mộ Tuyết đúng không, lần này xem mặt mũi Tịch tỷ tỷ mà tha cho ngươi một lần, nếu có lần tiếp theo ta cho ngươi cbiết cái gì là cung quy.”
“Thần nữ đã biết.” Không ngờ một hồi đến liền gặp chuyện như vậy, tự tin trong lòng Tô Mộ Tuyết bị đả kích không còn mấy. Hoàng thành, cũng không có tốt đẹp như nàng nghĩ, xem ra giờ muốn đi lên địa vị cao chỉ có thể dựa vào chính mình. Công chúa, công chúa gì thì cũng có một ngày ta sẽ khiến ngươi quỳ trước mặt cầu ta.
Hiên Viên Hạo Thành nghiêng đầu nhìn nửa ngày, xem sắc mặt của Tịch nhi liền biết không thích hai người trên mặt đất. Tịch nhi không thích hắn cũng không thích, giống khuông giống dạng nói: “Hai người kia ở trong này quỳ thật khó coi, hoàng muội mau cho các nàng đi xuống đi! Thành nhi không muốn nhìn thấy các nàng.”
Phụt… Hiên Viên Hạo Y cười thầm, hoàng huynh không hổ là cái đuổi của Tịch tỷ tỷ. Nhưng mà, khuôn mặt nhỏ nhắn ghét bỏ vẫy vẫy tay: “Hừ, đứng lên, đi xuống đi! Đừng làm bản cung chướng mắt.”
Tô Mộ Tuyết không dám nhiều lời, đứng dậy lui xuống. Trở lại trong phòng ở Trà Tuyết viên liền đôi hết đồ đạc, A Bảo run lên sợ này nọ trúng phải mình. Tô Mộ Tuyết đập hết đồ xong rồi, đi đến trước mặt A Bảo hung hăng tát nàng một cái: “Công chúa đến Tô phủ, sao ngươi không nói trước cho ta một tiếng, ngươi muốn hại chết ta sao? Có phải nhìn cha nương ta không coi trọng ta, ngươi cũng khinh thường ta hay không.” Nói xong, bàn tay liền hung hăng tiếp đón mặt A Bảo.
A Bảo cắn răng, buổi sáng vì lúc trang điểm rõ ràng nàng đã nói, chính nàng ta không nghe lúc này chỉ biết đánh người. Trong lòng A Bảo hận cực, nếu nàng là nha hoàn của đại tiểu thư thì tốt biết bao. Xem Hoa Ngữ cùng Xảo Tâm bao nhiều phong cảnh, không biết tốt hơn nàng bao nhiêu lần, còn có thể có mâm cơm riêng, dùng là đều là đồ ăn vô cùng tốt. Mà nàng lại phải ở trong này bị nữ nhân bề ngoài dịu dàng nội tâm ngoan độc trách đánh, trong lòng lại càng không muốn thấy Tô Mộ Tuyết.
Cận Băng Tâm nghe được tiếng vang từ bên ngoài tiến vào, thấy đồ vật đều quăng ngã, Tô Mộ Tuyết đang không ngừng trách đánh A Bảo vội vàng kéo nàng: “Nhị tiểu thư…” Nha đầu kia lại phát điên gì?
Tô Mộ Tuyết này mới dừng lại động tác, phục hồi tinh thần lại. Cận Băng Tâm liếc A Bảo quỳ dưới đất, vẻ mặt đau lòng đem nâng nàng dậy: “A Bảo, ngươi đi xuống trước đi! Để tiểu Tình giúp ngươi dùng trứng gà nhu một chút.”
“Cám ơn Băng di.” May mà, Trà Tuyết viên còn có người tốt.
A Bảo đi rồi, không biết Cận Băng Tâm nói gì với Tô Mộ Tuyết mà không thấy nàng tiếp tục làm ầm ĩ nữa.
Tô Mộ Tịch từ miệng Hoa Ngữ biết Tô Mộ Tuyết đánh sưng mặt A Bảo, chỉ thản nhiên nhíu mày. A Bảo, đây là nàng nên chịu, kiếp trước bát súp giết chết chính mình không phải là tự tay nàng đưa lên sao. Nha đầu A Bảo không thích người đối tốt với nàng, nàng hẳn là ưa đối người đối với nàng không tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...