Trọng Sinh Chi Ngốc Phu Nhân


Chương 26
Sáng sớm Tô Mộ Tịch dậy đã bắt đầu chuẩn bị, đến buổi chiều mới có thể xuất cung. Hiên Viên Hạo Thành ngốc ngốc đi theo sau Tô Mộ Tịch, từng bước không rời, sợ vừa rời Tịch nhi đã không thấy tăm hơi. Nhìn mà Tô Mộ Tịch tức cũng không được mà cười cũng không xong, mỗi lần mình hồi Tô phủ hắn cứ như vậy.
Một lát sau ở Tô phủ, một phòng người hoà thuận vui vẻ ngồi cùng một chỗ dùng bữa tối. Thân là Thừa tướng Tô Thanh Hiệp không ngừng gắp thức ăn cho Hiên Viên Hạo Thành ngồi bên: “Thành hoàng tử, người ăn nhiều một chút, đồ ăn đều là đầu bếp của Tô phủ đặc biệt làm cho người, mặc dù kém tay nghề ngự thiện phòng nhưng cũng không phải quá kém.”
Hiên Viên Hạo Thành nhìn đồ ăn xếp thành chồng trong chén, thật nhiều! Hắn ăn không hết, nhưng vẫn rất lễ phép gắp chút đồ ăn vào bát Tô Thanh Hiệp: “Cám ơn phụ thân Tịch nhi, người cũng ăn.”
Tô Mộ Tịch ở một bên nhìn mà buồn bực, rốt cuộc ai mới là con của cha a, ông đối với Hạo Thành quá tốt đi! Ghen tỵ bĩu môi lên tiếng: “Cha, ngài rất bất công, có phải ngài đã quên ta mới là nữ nhi của ngài hay không! Nương, người xem cha ta đối với Thành hoàng tử còn tốt hơn ta…”
Hiên Viên Hạo Thành vừa nghe, vô tội uất ức liếc Tô Mộ Tịch một cái, gắp hết đồ ăn trong chén vào bát Tô Mộ Tịch lấy lòng nói: “Cha Tịch nhi mới không có đối xử tốt với Thành nhi, ông gắp đồ ăn vào bát Thành nhi sau đó để Thành nhi gắp cho Tịch nhi.” nhìn Tịch nhi như sắp khóc, hắn không ăn, đều cho Tịch nhi.
Mọi người còn chưa kịp phản ánh, Tô Hồng Dập bảy tuổi liền bắt tay chỉ lên mặt quát quát: “Tỷ tỷ xấu hổ xấu hổ, lớn như vậy còn làm nũng, không e lệ… Không e lệ…” bộ dáng kia giống lúc tiểu công chúa trong cung trêu cợt Hiên Viên Hạo Thành như đúc, nhưng mà! Tiểu đệ đệ đã quên tỷ tỷ của mình không phải là Hiên Viên Hạo Thành.

“Tô Hồng Dập, tỷ tỷ đệ ta đây đúng là không e lệ, hừ, đệ có thể làm gì nào ?” Tô Mộ Tịch ngửa đầu kiêu ngạo đem đồ ăn Hiên Viên Hạo Thành gắp vào bát mình phóng vào miệng, khiêu khích chống lại đệ đệ nhà mình. Mọi người trong phòng không nói chuyện, cưng chiều nhìn hai người, lúc Tịch nhi đối xử với Dập nhi mới giống cái tiểu hài tử.
Hiên Viên Hạo Thành nhìn Tô Hồng Dập giễu cợt Tô Mộ Tịch, đầu đưa tới gần Tô Mộ Tịch thần bí hề hề nói: “Tịch nhi, nàng xem đệ đệ Dập nhi thật giống hoàng muội! Nhìn thật là ngây thơ…” Nếu không tại dùng bữa, phỏng chừng không ít người đều phun ra, rốt cuộc là ai có vẻ ngây thơ đây?
Tô Hồng Dập đột nhiên đỏ mặt, không được tự nhiên chuyển đầu tới bên kia: “Ai nói ta giống công chúa điêu ngoa kia, ta thông minh hơn nàng được chứ!” Trong chốc lát, mới là lạ quái hỏi: “Tỷ tỷ, công chúa điêu ngoa kia sao không đến cùng hai người?” Công chúa điêu ngoa kia bình thường thích nhất là đi theo sau Thành hoàng tử không phải sao? Sợ người ta bắt nạt ca ca nàng, lần trước cậu đùa giỡn kêu Thành hoàng tử ngốc, đã bị công chúa điêu ngoa kia hung hăng tát một tai. Lần này sao nàng không theo tới? Không sợ bọn họ bắt nạt ca ca nàng sao?
“Vì sao ta phải nói cho đệ? Hừ…” Tô Mộ Tịch nói xong không để ý đến cậu, giúp Hiên Viên Hạo Thành gắp chút rau xanh phóng vào bát hắn, uy hiếp nói: “Hạo Thành phải ăn hết rau, không thể không ăn, bằng không ta sẽ không để ý tới huynh ba ngày.” Ai cho huynh khiến phụ thân ta chú ý, hôm nay phải bắt huynh ăn nhiều chút rau xanh.
“À…” Hiên Viên Hạo Thành đáng thương trả lời, gắp cọng rau thoạt nhìn xấu xấu lại khó ăn phóng tới miệng. Vì sao Tịch nhi muốn hắn ăn cái này, một chút cũng không thể ăn. Hơn nữa hôm nay hắn đã muốn ăn năm cọng rau, vì sao phải ăn nhiều? Ô ô…
Người nhà Tô gia nhìn một đại nam hài vẻ mặt uất ức lại ghét bỏ ăn rau đều nở nụ cười, Thành hoàng tử này thật sự là bị Tịch nhi nhà họ ăn gắt gao. Nhưng mà, nhìn dáng vẻ của hắn giống như thích thú a!
Nhị ca Tô gia Tô Hồng Xán bĩ bĩ lên tiếng: “Ta nói Tịch nhi a, muội đừng quá bưu hãn, cẩn thận dọa Thành hoàng tử chạy, tương lai không ai dám thú muội.” Đứa nhỏ này, đã đọc sách thánh hiền chưa?
Tô Mộ Tịch dùng xong cơm buông bát đũa, tiếp nhận khăn trong tay Hoa Ngữ lau khô miệng, chậm rì rì lên tiếng: “Nhị ca, huynh như vậy, Tịch nhi còn tưởng rằng huynh là du côn nhà ai không nhốt hảo chạy đến đâu! Tịch nhi nhưng thật không sợ Thành hoàng tử bị dọa chạy, nhưng ta sợ có chút người tương lai thú không được con dâu, người nào đó năm nay mười bảy tuổi đi? Đến lúc đó ta sẽ nói với hoàng hậu nương nương, ban ý chỉ gì đó, nhị ca cảm thấy thế nào?”

Tô nhị ca u oán nhìn Tô Mộ Tịch một cái: “Xem như muội lợi hại.” Nói xong cúi đầu oán hận cắn chân gà, trừ người nhà cái khác hắn đều có thể không cần, nhưng lão bà nhất định phải thú. Ô ô… tiểu muội đáng yêu nhà hắn, từ khi nào lại như vậy ô ô…
Hừ, Tô Mộ Tịch khinh bỉ nhìn hắn một cái, không tiết tháo… Quay đầu nhìn về phía Vương Hương Tú hỏi: “Nương, đại ca hẳn là sắp trở lại! Nhiều năm rồi ta không gặp huynh ấy.” Đại ca Tô Hồng Diệp rời nhà đi quân doanh đã nhiều năm, năm nay đều mười tám tuổi, người khác ở tuổi của hắn đều đã thành thân.
Vương Hương Tú gật gật đầu, thực tự hào về thiếu niên tướng quân con lớn nhất: “Ừ, cha con viết hơn mười phong thư rốt cục cũng bắt hắn trở lại, ta thấy, hắn thích biên quan còn hơn cả gia đình này nhiều.” Vương Hương Tú nói xong, còn có chút mất mát, tiểu tử kia đến biên quan vài năm cũng không về nhà một chuyến, nàng sắp không nhớ rõ con lớn nhất trông như thế nào nữa rồi.
Tô Mộ Tịch nghe vậy cười cười, an ủi nói: “Nương, không có đại ca cùng tướng sĩ đóng ở biên quan, chúng ta sao được đến bình an. Hoàng Thượng nói với Tịch nhi, Duyệt quốc sẽ phái sứ giả cùng công chúa đến Hiên Viên hoàng triều hòa thân, đến lúc đó đại ca sẽ không cần đến biên quan nữa, việc này, cha đã sớm biết đi!”
Tô Thanh Hiệp ở dưới bàn hạ lôi kéo tay Vương Hương Tú, trên mặt xác thực thản nhiên nói: “Nam nhi chí tại bốn phương, sao có thể nhi nữ tình trường. Tịch nhi, quốc sự không nên nói trong nhà.”
Tô Mộ Tịch thè lưỡi: “Cha, lời này là Hoàng Thượng lén nói với nữ nhi, không xem như quốc sự!”
“Nha đầu này.” Tô Thanh Hiệp á khẩu không trả lời được, nha đầu kia càng ngày càng tinh quái, cũng càng trổ mã giống mẫu thân nàng.

Vương Hương Tú vừa nghe, vui vẻ, người tuổi lớn muốn cũng không nhiều, chỉ hy vọng người một nhà hoà thuận vui vẻ cùng một chỗ: “Đại ca con sớm trở về cũng tốt, để cho nương sớm ôm tôn tử.”
“Tốt lắm, chuyện bọn nhỏ, để chính bọn họ làm chủ.” Trừ hôn sự của Tịch nhi không thể thay đổi, hôn sự của đứa nhỏ khác Tô Thanh Hiệp đều hy vọng bọn họ tìm được người của chính mình. Nhìn cha vẫn tốt vẫn thương bọn họ như vậy, Tịch nhi không biết sao lại nhớ tới kiếp trước, cha muốn nạp Cận Băng Tâm vào phòng bên làm thiếp. Kiếp trước sau này trong nhà nhất định sẽ loạn thành một đống! Nhưng nàng nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa, nương nhất định sẽ đau lòng chết mất.
Tam ca Tô gia Tô Hồng Diệu nhìn muội muội có chút không yên lòng, lấy chén nhỏ chan chút canh gà phóng tới trước mặt Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi, uống chút canh gà đi! Tam ca thấy muội chưa dùng cơm bao nhiêu.”
Tô Mộ Tịch nở nụ cười với Tô Hồng Diệu một chút, bưng bát lên uống mấy ngụm: “Cám ơn Tam ca.” Tam ca luôn nhìn ra nàng không vui trước tiên.
Lệ thành, biệt viện thanh nhã tú lệ, tiếng đàn du dương từ từ truyền đến. Một khúc kết thúc, nam tử áo trắng khen gật gật đầu: “Tiểu thư cầm kỹ đã vượt qua ta, ta không có gì có thể truyền dạy cho gười nữa. Chỉ có thể tặng người một câu, đánh đàn, tùy ở lòng yên tĩnh, nếu tạp niệm nhiều, cho dù đánh ra âm thanh cũng sẽ ngơ ngẩn.” Hắn nghe ra trong tiếng đàn của Tô Mộ Tuyết có không cam lòng cùng phẫn nộ, khúc đàn quả thật dễ nghe, lại thiếu chút hương vị siêu thế thoát tục.
Tô Mộ Tuyết đứng lên, hơi hơi hành lễ: “Sư phó, tạ sư phó chỉ dạy, đệ tử nhất định ghi nhớ.” Chỉ là hành lễ, nhưng đại tiểu thư giơ tay nhấc chân đều có thể làm động lòng người. Này, chính là quân cờ Cận Băng Tâm dùng bảy năm dạy dỗ, một quân cờ xuất sắc.
Nam tử áo trắng biết nàng không để lời mình nói vào lòng, không sao cả, dù sao nhiệm vụ chủ nhân giao cho hắn đã viên mãn hoàn thành. Lạnh nhạt nhìn nữ tử trước mắt một cái, mỹ thì mỹ, nhưng mà mỹ rất giả không chân thực. Làm cho người ta không thích nổi, dù bản sự có lợi hại cũng không được, căn bản không phải là đối thủ của chủ nhân. Nghĩ hoàn, nam tử áo trắng lạnh nhạt đứng dậy rời khỏi, Tô Mộ Tuyết, gặp lại ở hoàng thành. Ngươi là do ta tự tay dạy, đến lúc đó đừng thua chủ nhân nhiều lắm, bằng không hắn sẽ thực mất mặt.
Thấy nam tử đi xa, Tô Mộ Tuyết lại ngồi xuống, tiếp tục đàn. Khúc nghe tuyệt đẹp êm tai, tâm Tô Mộ Tuyết lại hoàn toàn không ở chỗ này. Sư phó nói, nàng đủ tư cách, như vậy ngày nàng trở lại hoàng thành cũng không xa. Tô Mộ Tịch, ta nhất định sẽ vượt qua ngươi trở thành tiểu thư xuất sắc nhất hoàng thành, người khác nhắc tới Tô gia tiểu thư chỉ có thể nghĩ đến ta.
“Tuyết Nhi, ngươi đàn càng ngày càng dễ nghe, ở Lệ thành giờ không ai có thể so với ngươi.” Cận Băng Tâm một thân áo trắng đi vào, hai mươi sáu tuổi dung mạo vẫn như năm đó rời khỏi hoàng thành như đúc.

“Băng di, ngài đã đến rồi.” Tô Mộ Tuyết dừng lại tay đánh đàn, tiếng đàn im bặt. Cận Băng Tâm khẽ mỉm cười, đặt canh hạt sen lên bàn đá: “Tuyết Nhi, mệt mỏi rồi đúng không! Uống chút canh hạt sen.”
“Vâng, cám ơn Băng di.” Uống xong canh hạt sen, Tô Mộ Tuyết buông bát, hỏi: “Băng di, khi nào chúng ta hồi hoàng thành?” Nàng chờ không kịp, nàng ở Lệ thành mấy năm nay, cha viết thư cho nàng chỉ có thể đếm trên mười ngón tay ra, càng không cần nói người khác, phỏng chừng đã sớm quên nàng.
“Cầm nghệ Tuyết Nhi học không sai, nhưng kỳ nghệ của ngươi còn chưa tốt ngươi xác định muốn hồi hoàng thành sao?” Nàng cũng muốn trở về sớm chút, năm nay nàng đã hai mươi sáu, không thể đợi nữa, ánh mắt nhìn phương hướng hoàng thành. Đáy lòng lại có chút sợ hãi, nhớ tới những lời Tô Mộ Tịch nói lúc rời đi, âm thầm kinh hãi. Mấy năm nay mặc dù nàng dạy Tô Mộ Tuyết thành nữ tử xuất sắc, nhưng có một điều một chút cũng không biến, không có quyền vô thế…
“Băng di, ta không muốn đợi nữa, ta nhất định phải vượt qua Tô Mộ Tịch trước tuổi cập kê, được đến thứ ta vốn nên có được.” trên gương mặt xinh đẹp của Tô Mộ Tuyết, tràn đầy không cam lòng. Nàng không chỉ muốn vượt qua Tô Mộ Tịch, còn muốn gả cho hoàng đế tương lai của Hiên Viên hoàng triều, vĩnh viễn áp trên đầu Tô Mộ Tịch. Nghĩ đến Tô Mộ Tịch đối xử với mình tam bái cửu khấu, Tô Mộ Tuyết càng vui vẻ.
“Được, ta liền viết phong thư cho lão gia, nói chúng ta phải về.” Tô Mộ Tịch chỉ là một nha đầu thông minh chút thôi, nàng cảm thấy mình quá mức đa tâm. Có Tô Mộ Tuyết xuất sắc như vậy, nàng không tin đấu không lại Tô Mộ Tịch một tiểu nha đầu.
Phía sau bức rèm che Tô Mộ Tịch nghe xong nam tử áo trắng hội báo, thản nhiên trả lời: “Đã biết, Thiển Bạch, thời gian này đã phiền ngươi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi cho tốt đi!”
“Vâng.”
Tô Mộ Tuyết, ta tại hoàng thành chờ ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui