Tín vương căng thẳng: “Nếu Khải Triết vương không chịu thì sao?”
“Hắn ở trong tay nhị ca con, nếu muốn phản kháng, thì trừ tự sát hắn có thể làm gì?”
“Nếu hắn tự sát thật?”
“Vậy thì cứ nói vương gia Nam Chiếu bị ám sát, chúng ta có thể nói là báo thù cho Khải Triết vương.” La Duy nói: “Hơn nữa, không phải chúng ta còn có hoàng thúc hay sao?”
“Ta?” Tín vương kinh ngạc: “Ta thì sao?”
“Người và Khải Triết vương đã gặp mặt bao giờ chưa ạ?”
“Gặp rồi.” Tín vương nói: “Mấy lần ta đi sứ Nam Chiếu đều là Khải Triết vương tiếp đãi ta.”
“Vậy thì được rồi.” La Duy tiếp lời: “Con nghĩ cứ để hoàng thúc đi Nam Chiếu gặp Khải Triết vương đã, mặc kệ hoàng thúc dùng biện pháp gì, tóm lại trước khi nhị ca con chiếm được Nam Chiếu, người phải khiến Khải Triết vương ngoan ngoãn nghe lời, sống đến ngày mà chúng ta muốn hắn chết.”
“Như vậy là có thể cứu bệ hạ khỏi vòng vây bãi Hoán Khê?” Tín vương hỏi.
“Đó chỉ là bước đầu tiên.” La Duy chỉ vào bản đồ Nam Chiếu và Đông Thương: “Nếu đầu xuân nhị ca con có thể đánh tới Cô Lang cốc, hoàng thúc, chính là nơi này.”
Tín vương nhìn bản đồ nói: “Ừ, ta thấy rồi, sơn cốc này có sông Cô Lang dẫn đến Đông Thương.”
“Nếu Chu quân tiến vào Đông Thương, hoàng thúc, người nghĩ liệu Dương Nguyên Tố còn tâm trạng giao chiến với bệ hạ ở Bắc Yến hay không?”
Tín vương trợn tròn mắt, cách của La Duy tuy rằng âm độc, nhưng là cách hay, khiến giang sơn của Dương Nguyên Tố gặp họa, vị đế vương này còn có tâm trạng đánh nhau ở Bắc Yến được sao?
“Hoàng thúc, người có bằng lòng tới Nam Chiếu một chuyến không?” La Duy hỏi Tín vương.
“Vì nước ra sức, ta tất nhiên bằng lòng, nhưng Vân Khởi này…” Tín vương suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Thời gian cho nhị ca ngươi có hạn, nếu trước đầu xuân hắn không thể đánh tới Cô Lang cốc thì sao? Ngươi đãnghĩ tới này khả năng chưa?”
“Con không muốn nhị ca lo chuyện khác.” La Duy nói: “Con chỉ cần huynh ấy xung phong liều chết, chuyện hậu cần, lương thảo, rồi chuyện Khải Triết vương, con mong hoàng thúc lo nghĩ giùm. Chỉ cần nhị ca con tập trung chiến đấu, nhất định huynh ấy sẽ đánh được vào Đông Thương trước đầu xuân.”
Tín vương ngẫm lại lời La Duy, hỏi: “Ngươi đã thương lượng việc này với ai chưa?”
“Hôm qua quần thần cãi nhau, hoàng thúc cũng thấy rồi đấy, con nghĩ việc này mình nên độc đoán thôi.” La Duy nói: “Con không có thời gian nghe những người đó cãi nhau.”
Một câu “độc đoán” của La Duy một khiến Tín vương khẽ cau mày: “Vân Khởi, triều đình chính là như vậy, không thể có ý kiến thống nhất ngay được.”
“Nhưng hiện tại không phải lúc để họ cãi nhau.” La Duy lúc này mới nhìn thấy Tạ Ngữ lấp ló ngoài của, vẫy vẫy tay với Tạ Ngữ rồi nói tiếp với Tín vương: “Chuyện chiến tranh, thư sinh như bọn họ không tham gia vào thì hơn.”
Tạ Ngữ hừ một tiếng, hắn vừa vào đã nghe La Duy nói vậy, câu này hẳn là nói cho hắn nghe rồi.
“Đừng nghĩ nhiều.” La Duy nhìn về phía Tạ Ngữ nói: “Lời này không phải nói huynh.”
Tạ Ngữ đứng bên trái La Duy: “Ngươi tìm ta đến có chuyện gì? Giúp ngươi triệu binh tướng đứng đầy đường hả? Ngươi không sợ lòng dân hoảng sợ hay sao?”
“Nên hoảng sợ một chút mới hay.” La Duy nói một câu, sau đó chỉ vào bản đồ Bắc Yến bản: “Đệ nghĩ nên để huynh đi Bắc Yến một chuyến.”
“Ngươi để ta mang quân đến Bắc Yến?” Tạ Ngữ vội hỏi.
La Duy nói: “Binh bộ mới bắt đầu trưng binh, đệ làm gì có binh lính nào để huynh mang đi Bắc Yến? Ý đệ là huynh mang vài thị vệ, bí mật đi Bắc Yến một chuyến.”
Tín vương nói: “Ngươi muốn để Minh Viễn lẻn vào bãi Hoán Khê gặp bệ hạ?”
La Duy khua tay: “Con định để Minh Viễn gặp Tư Mã Thanh Sa một chuyến.”
Tạ Ngữ ngây dại, La Duy cứ như đang hận hắn, hận đến nỗi muốn hắn tới gặp Tư Mã Thanh Sa tìm đường chết vậy.
“Hai nước tranh chấp, không chém sứ giả.” La Duy vỗ vai Tạ Ngữ: “Đệ muốn huynh chuyển giúp một phong thư cho Tư Mã Thanh Sa.”
“Truyền tin?” Tạ Ngữ nói: “Ngươi giả chết ở Bắc Yến quay về Đại Chu, ngươi nghĩ Tư Mã Thanh Sa còn có thể nghe lời ngươi nói?”
“Tư Mã Thanh Sa không phải kẻ không có đầu óc.” La Duy nói: “Đệ chỉ muốn nói với hắn, đến tột cùng là Đại Chu chúng ta hay là Đông Thương khiến hắn dễ dàng mất nước hơn.”
Tạ Ngữ đứng sóng vai cạnh La Duy, hắn nhìn bản đồ Bắc Yến: “Dương Nguyên Tố là tiểu nhân dã tâm bừng bừng, Đông Thương chỉ cách Bắc Yến một cửa Xuân Độ, đối với Bắc Yến mà nói, tất nhiên là là Đông Thương nguy hiểm hơn.”
“Huynh có thể nghĩ như vậy, tất nhiên Tư Mã Thanh Sa cũng sẽ nghĩ đến.” La Duy xoay người, lấy một lá thư trên bàn đưa cho Tạ Ngữ: “Đây là thư đệ viết tối qua, huynh xem xem có được không.”
Tạ Ngữ vội đọc thư, vừa đọc mấy dòng, da mặt Tạ Ngữ đã co rút, giọng điệu La Duy trong thư cứ như hảo hữu nhiều năm không gặp của Tư Mã Thanh Sa vậy: “Ngươi…” Tạ Ngữ nhìn La Duy nói: “Ngươi và Tư Mã Thanh Sa có quan hệ thân mật như thế cơ à?”
“Kỳ thật đệ với hắn là kẻ thù.” La Duy không thèm để ý: “Nhưng giờ phải cầu xin hắn, đệ buộc phải viết như vậy.”
Tín vương nghe đoạn đối thoại của hai người thì chợt hiếu kỳ, đi đến cạnh Tạ Ngữ đọc ké thư, vừa đọc mấy dòng, da mặt Tín vương cũng co rút: “Ngươi viết cái gì thế này?” Tín vương hỏi La Duy: “Mở cửa sổ đón gió xuân, không có điều gì để nói với xuân nhàn, tựa như ngày ấy, khói lửa bay bay, núi xa nhàn nhạt. Ngươi đang tả lại tình hình thực tế đấy hả?”
La Duy không phản ứng, lại khiến Tạ Ngữ run tay.
“Chỉ là một phong thư thôi mà.” La Duy cười khẽ: “Hai người đừng như thế. Nếu Tư Mã Thanh Sa có thể đọc hết phong thư này thì tốt quá. Còn nữa, đệ khách khí với hắn, thì tính mạng Minh Viễn mới đảm bảo chứ.”
Lúc này Tạ Ngữ mới đọc tiếp bức thư, trở nên nghiêm túc: “Chu vong, Yến tất vong.” Hắn nói với La Duy: “Lời này không sai.”
“Nếu Bình Chương đế chết…” Tín vương đọc một đoạn khác, trầm mặt: “Ta sẽ trở thành hoàng đế, kết thù với ngươi, không diệt Yến không thể nhắm mắt… Vân Khởi, ngươi nghĩ sao mà viết thế này?”
“Tử Chu đã nói với con.” La Duy nói: “Khi đại ca con bảo vệ y lao ra khỏi liên doanh Yến Thương, Tư Mã Thanh Sa không cho bắn tên, không cho thủ hạ làm hại đến tính mạng đại ca.”
“Điều này nói lên cái gì?” Tạ Ngữ nói: “Hắn muốn bắt sống Thế Nghi đại ca?”
“Chỉ có bệ hạ mới đáng giá để bắt sống.” La Duy nói.
Tín vương sốt ruột: “Vậy hắn muốn gì?”
“Hắn không muốn là kẻ địch của con.” La Duy khẽ nói.
“Cái gì?!” Tạ Ngữ và Tín vương cùng kêu lên.
Lúc này La Duy chợt nhớ về những ngày nơi Bắc Yến, hô hấp ngừng trệ, tự giác xấu hổ xoay lưng đi, nói với hai người trong phòng: “Hai người đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời con đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...