La Khải đứng cạnh giường Long Huyền một lát rồi mới nói: “Bệ hạ, cứ chờ đợi như vậy cũng không phải cách hay, nên để người về triều điều binh thì hơn.”
“Ngươi muốn cử ai đi?” Long Huyền hỏi.
“Vệ Lam là sự lựa chọn tốt nhất.” La Khải nói: “Vòng vây bên ngoài khó phá, Vệ Lam có bản lĩnh này.”
Ánh mắt Long Huyền lạnh lùng, lập tức nói: “Trên người Vệ Lam có thương tích, sao ngươi lại để hắn xông ra?”
Vết thương của Vệ Lam dưỡng nửa tháng đã đỡ hẳn, nhưng Long Huyền nói vậy khiến ánh mắt La Khải cũng hóa lạnh lùng.
“Để Trữ Phi về đi.” Long Huyền đã sớm nghĩ đến chuyện phải phái người về triều, thậm chí hắn còn nghĩ tới chuyện khi La Duy biết hắn bị mắc bẫy của Dương Nguyên Tố sẽ có vẻ mặt ra sao.
La Khải hồi lâu không lên tiếng.
Long Huyền đành nói: “Ngươi cho rằng Trữ Phi không được?”
“Trữ Phi đương nhiên cũng có thể.” La Khải nói, ánh mắt nhìn Long Huyền, vẫn vô cùng lạnh lẽo.
“Ngươi cũng biết…” Long Huyền nhẹ giọng: “Lao ra khỏi vòng vây, cửu tử nhất sinh, nếu Vệ Lam gặp chuyện không may, La Duy sẽ đau lòng lắm.”
La Khải “a” một tiếng. Lao ra khỏi vòng vây của liên quân Yến Thương sẽ rơi vào thế cửu tử nhất sinh, võ nghệ Trữ Phi lại bá đạo hơn Vệ Lam, càng thêm phần thích hợp. Nhưng La Khải và Long Huyền đều ngầm hiểu vì cái gì Vệ Lam không thể rời doanh. Nếu trong triều biết bọn họ gặp chuyện không may, La Duy sẽ dễ dàng nắm giữ triều chính Đại Chu. Cứ như vậy, Vệ Lam sẽ là yếu điểm Long Huyền nắm giữ, La Duy có thể mặc kệ Long Huyền, nhưng sẽ không mặc kệ Vệ Lam, cho nên nhất định sẽ phái binh đến giải nguy.
“Ngươi gọi Tử Chu đến đây đi.” Long Huyền nói.
La Khải đứng bất động, nói với Long Huyền: “Bệ hạ, kỳ thật có thần ở đây, Tiểu Duy… ý thần là Cẩm vương gia sẽ lập tức phái binh đến cứu viện.”
Long Huyền nặng nề thở dài, nói với La Khải: “Thế Nghi, trẫm biết ngươi sẽ không để bản thân mình trở thành thứ trói buộc La Duy, cho nên, ngươi, ngươi gọi Tử Chu đến đây đi.”
La Khải xoay người.
Long Huyền nằm trên giường, xiết chặt nắm tay.
Nếu Vệ Lam về kinh, La Duy xưng đế, như vậy cho dù La Khải có phải tự sát, cũng sẽ không để bản thân trở thành quân cờ cho Long Huyền uy hiếp La Duy. La Khải và Long Huyền đều biết điều này, cho nên cả hai đều không nói toạc ra, thế nhưng trong lòng đều hiểu rõ.
Trữ Phi lúc này đang ở trong soái trướng với Vệ Lam, nhưng chẳng nói với nhau câu nào. Mỗi lần ở cạnh Vệ Lam, Trữ Phi đều sinh ra một nguyện vọng mạnh mẽ, y muốn đánh Vệ Lam một trận ra trò, như vậy biết đâu hắn sẽ nhớ đến La Duy? Trữ Phi không biết vì sao mình không thể chấp nhận chuyện Vệ Lam quên mất La Duy, không lưu lại được bất kỳ dấu vết.
“Tử Chu.” La Khải vào trướng rồi nói với Trữ Phi: “Bệ hạ gọi ngươi, ngươi mau tới đi.”
Trữ Phi đứng lên định đi.
“Lam cũng đi theo đi.” La Khải lại gọi Vệ Lam: “Bệ hạ quyết định phái người về triều điều binh.”
Vệ Lam đứng dậy nói: “Bệ hạ phái ai trở về ạ?”
“Tử Chu trở về điều binh.” La Khải nói: “Lam, lần này ngươi và ta phải mở đường máu cho Tử Chu.”
Vệ Lam gật đầu: “Nên về triều điều binh sớm hơn mới phải.”
Trữ Phi dẫn đầu ra khỏi soái trướng, bên ngoài tuyết bay rợn ngợp, khiến Trữ Phi khẽ rùng mình.
Khi ba người cùng vào trướng của Long Huyền, Long Huyền đã ngồi dậy, thấy ba người vào liền lệnh cho họ ngồi.
Muốn để Trữ Phi xông ra thế nào, bốn người đều hiểu rõ, không có sắp xếp cụ thể, chỉ có thể dựa vào dũng khí lao thẳng ra ngoài. Bọn họ suy nghĩ thật kỹ, phải tìm ra điểm yếu của liên quân Yến Thương, để họ có thể nhanh chóng lao ra.
Lần thương nghị này kéo dài từ buổi chiều đến tận nửa đêm. Cuối cùng quân thần bốn người đều đầy vẻ bất đắc dĩ, Trữ Phi về triều điều binh, bọn họ nghĩ như thế nào, thương lượng như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có cách dùng mạng người đổi lấy đường máu cho Trữ Phi, không còn phương pháp khác.
“Tử Chu.” Long Huyền lặng im hồi lâu mới nói với Trữ Phi: “Sau khi trở về ngươi hãy nói với La Duy, rằng trẫm có thể chống chọi đến mùa xuân năm sau, y còn tận ba tháng để chuẩn bị, cho nên đừng gấp gáp.”
Trữ Phi nhìn La Khải, rồi mới hỏi Long Huyền: “Chuyện điều binh… Cẩm vương gia có thể làm chủ triều đình không?”
Long Huyền lấy giấy bút viết một chiếu thư, đưa cho Trữ Phi nói: “Ngươi hãy mang chiếu thư về triều, khi trẫm còn ở Bắc Yến, thì triều đình sẽ do La Duy nhiếp chính, ai không tuân theo, chém.”
La Khải đột ngột đứng lên, mở to hai mắt, khó tin nhìn Long Huyền: “Bệ hạ, ngài muốn để Cẩm vương nhiếp chính sao?!”
Long Huyền cười khổ, trừ La Duy, hắn không yên lòng giao Đại Chu cho bất luận kẻ nào: “Trẫm biết rõ bản lĩnh La Duy.” Long Huyền nói với La Khải: “Sau khi tin tức chúng ta bại trận truyền về triều, trừ La Duy, trẫm không biết còn ai có thể giúp trẫm ổn định triều chính nữa.”
La Khải không nói gì.
Trữ Phi hỏi: “Bệ hạ, nếu lại phái binh đến, thì sẽ phái quân đội của ai đây?”
Vệ Lam lúc này mới nói: “Trong triều đình Nam Chiếu còn có chiến sự, liệu còn có thể phái binh không?”
Trong quân chiến tướng trên vạn, Long Huyền lúc này đây đã dùng binh lực của toàn Đại Chu vào trận Bắc Yến, La Duy có thể phái ai đến chứ? Long Huyền không thể lập tức nghĩ ra ai.
“Có thể để La Tắc dẫn binh đến.” La Khải nói: “Dù sao ở đây cũng quan trọng hơn.”
Long Huyền gật đầu, nói với Trữ Phi: “Sau khi ngươi về triều, trước hết phải giúp La Duy ổn định triều cục, sau đó nghe theo sự sắp xếp của y.”
Trữ Phi quỳ xuống nhận thánh chỉ từ tay Long Huyền: “Thần tuân chỉ.”
Long Huyền nâng tay để Trữ Phi bình thân: “Đêm nay ngươi hãy đi đi, bảo trọng.”
“Mạt tướng cũng khẩn cầu bệ hạ bảo trọng.” Trữ Phi nói: “Nhất định mùa xuân năm sau mạt tướng sẽ trở về.”
“Được.” Long Huyền nhìn Trữ Phi nâng chiếu thư trong tay, cảm giác dù có chiếu thư này, thì nhất định vẫn có hoàng thất không phục La Duy, liền nói với Vệ Lam: “Lam, ngươi mang kiếm của trẫm đến đây.”
Vệ Lam nghe lệnh, lấy thanh kiếm Long Huyền treo trên vách trướng xuống.
“Tử Chu hãy mang kiếm này về.” Long Huyền bảo Vệ Lam giao kiếm cho Trữ Phi: “Để La Duy giữ.”
“Thần tuân chỉ.” Trữ Phi vội đáp.
“Các ngươi ra ngoài chuẩn bị đi.” Long Huyền thấy Trữ Phi nhận kiếm, cảm thấy những lời nên nói đã nói hết rồi, liền vung tay lên: “Trẫm nghỉ một lát rồi cũng sẽ đưa Tử Chu đi.”
Ba người La Khải hành lễ trước Long Huyền, rời khỏi trướng.
“Tử Chu.” Vệ Lam ra khỏi trướng liền hỏi Trữ Phi: “Lần này ngươi cần mang theo bao nhiều người về?”
“Ta đi một mình thôi.” Trữ Phi nói: “Ta không muốn để ai chịu chết cùng ta.”
La Khải và Vệ Lam đều im lặng hồi lâu, tuy rằng Long Huyền đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện Trữ Phi phải làm sau khi về triều, nhưng chẳng ai dám nắm chắc rằng lúc này đây, liệu Trữ Phi có thể thoát khỏi vòng vây về Chu không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...