Nhìn dáng vẻ La Duy dỗ dành Long Tiêu, dù Long Huyền vẫn còn giận Long Tiêu thì lúc này cũng sẽ không tỏ vẻ gì.
La Tri Ý giữ Long Huyền và La Duy lại chỗ bà dùng cơm trưa.
Cùng Long Huyền dùng bữa, La Duy càng nghĩ càng thấy nuốt không trôi, nhưng lúc này Long Tiêu coi y như chỗ dựa vững chắc, níu ống tay áo y, không để y đi.
“Ở lại đi.” Long Huyền khẽ nói: “Cũng lâu rồi ngươi và mẫu hậu chưa gặp nhau.”
La Duy thấy La Tri Ý cũng nhìn y cầu xin, biết vị cô cô luôn dồi dào sức sống hôm nay mỏi mệt rồi, có lẽ cũng đã hoảng sợ không nhẹ. “Được rồi.” Cuối cùng La Duy đành gật đầu: “Chỉ là con ăn không hết bao nhiêu, Thái Hậu nương nương không được ép con ăn đâu đấy.”
“Ngươi ăn với ai gia một bữa cơm, ai gia cầu còn chẳng được.” La Tri Ý nói, rồi lệnh cho Thượng Hỉ đi chuẩn bị, có La Duy ở đây, bà mới có thể đối mặt với Long Huyền.
“Đừng phân thành nhiều bàn nhỏ.” Long Huyền nói: “Chúng ta ngồi ở bàn lớn ăn là được rồi.”
“Khốn kiếp!” La Duy thầm mắng trong lòng, thế thì y phải ăn thế nào đây?
Long Tiêu lại lộ ra ánh mắt chờ mong, nó chưa từng dùng cơm chung bàn với phụ hoàng bao giờ cả. Trẻ nhỏ chóng quên, vừa rồi còn thương tâm muốn chết, mà giờ đã cười thật tươi.
Một bàn thức ăn bày trước mắt bốn người.
“Mẫu hậu, mời người dùng cơm ạ.” Long Huyền mời La Tri Ý.
“Ừ.” La Tri Ý động đũa trước: “Các ngươi cũng ăn đi, nhân lúc còn nóng.”
Long Huyền gắp một con sò vào bát La Duy, khiến thái giám phụ trách gắp thức ăn cho La Duy cả kinh, vội lui về phía sau vài bước. “Ngươi không thể không ăn mặn mãi.” Long Huyền nhìn La Duy nói: “Suy nghĩ vì bản thân đi, ăn nhiều lên một chút.”
“Tạ ơn bệ hạ.” La Duy cắn một miếng sò biển, nói một tiếng tạ ơn Long Huyền.
“Hương vị như thế nào?” Long Huyền nhìn La Duy ăn liền hỏi.
La Duy nuốt vội nuốt vàng con sò vào bụng, y không kịp thưởng thức xem mùi vị của nó ra sao.
Thấy La Duy không đáp lại, Long Huyền nói tiếp: “Không hợp khẩu vị ngươi à?”
“Không phải,” La Duy nói: “Ta không ăn mấy thứ này.”
“Không ăn thịt thì phải ăn nhiều hải sản.” Long Huyền vẫn gắp đồ ăn cho La Duy, “Trong cung cái gì cũng có, sau này nếu ngươi muốn ăn cái gì, thì cứ bảo Triệu Phúc lệnh cho Ngự Thiện Phòng làm.”
La Duy nhìn cái bát bị Long Huyền nhồi nhét, rời tầm mắt, mắt không thấy tâm không phiền, vừa lúc thấy La Tri Ý nhìn chằm chằm vào y, Long Huyền và Long Tiêu, nhân tiện nói: “Tiêu nhi muốn ăn cái gì? Nói với lục hoàng thúc, lục hoàng thúc gắp cho con.”
Long Tiêu vừa định há miệng nói chuyện, lại nhớ đến Long Huyền vẫn còn ngồi bên cạnh, đành ngậm miệng, thành thành thật thật nhìn về phía Long Huyền.
La Duy liền nói: “Phụ hoàng cũng được, con bảo phụ hoàng gắp cho con ăn đi.”
Long Tiêu nhìn Long Huyền, ánh mắt sáng ngời, phụ hoàng thật sự sẽ gắp đồ ăn cho nó?
Long Huyền nhìn một bàn đồ ăn, Long Tiêu thích ăn cái gì, hắn thật sự không biết, cuối cùng Long Huyền gắp một cái chân gà cho Long Tiêu, có vẻ như đứa trẻ nào cũng thích ăn món này.
“Nhi thần tạ ơn phụ hoàng!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Tiêu đỏ bừng vì kích động trước hành động của Long Huyền.
“Sao ngươi lại không ăn?” Long Huyền lập tức dời lực chú ý vào La Duy, đồ ăn trong bát y so với ban này vẫn còn nguyên, người này một chút cũng không động đũa.
La Duy cúi đầu và mấy miếng cơm trắng vào miệng.
“Ăn no rồi?” Long Huyền nhìn La Duy ăn, thấy La Duy ăn mấy miếng cơm rồi không ăn gì nữa: “Bây giờ ngươi chỉ ăn được có thế thôi à?”
“Lục hoàng thúc, ăn nhiều cơm thì mới chóng lớn!” Long Tiêu vừa ăn chân gà Long Huyền gắp cho, vừa nói với La Duy: “Sao lục hoàng thúc lại biếng ăn?”
“Lục hoàng thúc không đói bụng.” La Duy nhìn Long Tiêu cười cười, “Lục hoàng thúc bây giờ cũng không cần chóng lớn nữa.”
“Thế ạ?” Long Tiêu nói: “Lục hoàng thúc cũng rất cao, chỉ không cao bằng phụ hoàng thôi.”
La Duy cười đến mức ho sù sụ, miễn cưỡng cười với y mà nói thì không vất vả, nhưng cơn ho khiến ngực y không thoải mái.
“Có phải bị cảm lạnh hay không?” La Tri Ý thấy La Duy ho mãi, vội hỏi: “Có cần gọi thái y không?”
“Không có gì ạ.” La Duy buông đũa: “Hôm qua Ngụy thái y đã khám cho con rồi. Tiêu nhi mau ăn đi, khi nào lục hoàng thúc đói bụng sẽ ăn.”
Long Huyền thấy La Duy không ăn, biết khẩu vị La Duy luôn không tốt, cũng không ép La Duy, vội vàng ăn cho xong. Khi rời bàn, hắn đột nhiên hỏi Long Tiêu: “Trong tay cữu cữu có binh quyền, là ai nói với ngươi?”
La Tri Ý và Long Tiêu đều cả kinh.
La Duy quay đầu bảo thái giám mang cho mình một bát canh.
“Không có ai nói với nhi thần nói cả.” Long Tiêu nhớ mình đã hứa với La Duy, không dám nhìn Long Huyền, nhưng vẫn nói: “Cữu cữu không phải đại tướng quân sao?”
“Tiêu nhi nói không sai.” La Duy uống một ngụm canh, phát hiện là chè ngọt, liền không muốn uống nữa, đặt bát canh xuống nói: “Tiêu nhi có tập võ không?”
Long Tiêu gật đầu, “Nhưng võ nghệ của con không tốt.”
“Con năm nay mấy tuổi rồi?” La Duy vẫn vừa cười vừa ho khan, “Phải gắng trở thành đại tướng quân, như thế phụ hoàng mới vui lòng!”
Long Tiêu gãi đầu gãi tai ngây ngô cười.
“Con chỉ cần chăm chỉ luyện tập, một ngày nào đó ắt có thể luyện thành.” La Duy ho khan vài tiếng, rồi mới dừng lại nói tiếp: “Tiêu nhi phải trở thành người văn võ song toàn.”
Long Tiêu gật đầu với La Duy, rồi nhìn về phía Long Huyền, nó hy vọng Long Huyền cũng có thể giống lục hoàng thúc, nói vài câu nó thích nghe, cho dù chỉ khen một câu cũng được rồi.
“Ngươi ăn xong chưa?” Long Huyền không chú ý tới ánh mắt nhi tử, chỉ hỏi La Duy: “Ho nhiều như thế, sau khi về nhớ bảo thái y khám cho.”
“Ngụy thái y không ở đây?”
“Ông ta xin nghỉ.” Long Huyền nói, quay lại nói với thái giám phía sau: “Nói với Ngụy thái y, bảo ông ta khám cho Cẩm vương gia xong rồi hãy rời cung.”
Thái giám được Long Huyền phái đi làm việc vội nhận lệnh chạy ra ngoài.
Ngụy thái y khiến Long Huyền đồng ý cho ra khỏi cung nhanh như vậy, La Duy trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên, nhìn La Tri Ý nói: “Thái Hậu nương nương, thần dùng xong rồi ạ.”
“Mẫu hậu, vậy trẫm và Cẩm vương đi trước.” Long Huyền đứng lên, nói lời cáo lui với La Tri Ý.
“Ừ.” La Tri Ý cũng không cố giữ hai người, liền gật đầu nói: “Các ngươi có việc thì mau đi đi.”
La Duy cũng đứng lên, cười với Long Tiêu: “Đại điện hạ, lần sau chúng ta sẽ gặp lại.”
“Lục hoàng thúc!” Long Tiêu thấy hai người cùng đứng dậy, sao nó dám ngồi tiếp, vội đứng lên nói với La Duy: “Con có thể đến thăm người không?”
“Bệ hạ, được không?” La Duy hỏi Long Huyền.
“Ngươi không chê nó nghịch ngợm là được.” Long Huyền nói, hắn không phản đối Long Tiêu gần gũi La Duy, La Duy đối xử với các cháu nhà mình luôn che chở hết lòng, Long Huyền nghĩ có lẽ La Duy thích trẻ con, nếu để Long Tiêu đến chơi với La Duy, có lẽ La Duy ở trong cung cũng không quá nhàm chán.
“Vậy đại điện hạ hãy đến Y Cẩm viên chơi đi.” La Duy thấy Long Huyền không phản đối, liền nói với Long Tiêu: “Nhưng phải được hoàng tổ mẫu đồng ý đã.”
“Vâng!” Long Tiêu vui vẻ gật đầu, trong cung nó chỉ có một chỗ để đi, nó không thể về điện Phượng Nghi, cũng không thể tới điện Hưởng Niên. Điện Duyên Niên thì chẳng thú vị chút nào, phụ hoàng cũng không cho nó về điện Khuynh Văn, có lẽ Y Cẩm viên sẽ có chỗ cho nó chơi một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...