Một cái tát giáng trên mặt Long Tiêu, cũng giáng vào lòng Thường thị hoàng hậu.
“Mẫu hậu đánh con?” Long Tiêu không thể tin, cái tát này lại là từ mẫu hậu, tiểu hoàng tử không thể hiểu, rõ ràng nó đang nói đỡ cho mẫu hậu, nó đang bảo vệ mẫu hậu cơ mà! Vì sao mẫu hậu lại đánh nó?
“Đừng nói bậy!” Thường thị hoàng hậu ấn Long Tiêu xuống đất, để nó quỳ trước mắt Long Huyền, “Mau thỉnh tội với phụ hoàng đi!”
Long Tiêu tránh khỏi bàn tay Thường thị hoàng hậu,“Cữu cữu là đại tướng quân, trên tay có binh! Cữu cữu nhất định sẽ không đứng yên nhìn Long Tiêu bị người ta khi dễ!”
“Long Tiêu!” Thường thị hoàng hậu hét lên, lời này lọt vào tai Long Huyền, Lĩnh Nam Thường thị còn có thể sống thêm sao?
Long Tiêu bị tiếng thét của Thường thị hoàng hậu dọa sợ, ngây ngốc nhìn nàng bởi vì sợ hãi mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo, đột nhiên khóc rống.
Mấy ngày nay La Duy đã nghe quá nhiều tiếng khóc, thế nhưng tiếng khóc của Long Tiêu… Nhìn khuôn mặt Long Huyền cũng trở nên vặn vẹo, La Duy vô cùng sảng khoái, không ngờ Long Tiêu lại thực hiện mong muốn của y nhanh như vậy. La Duy đi mấy bước tới gần La Tri Ý, ho một tiếng ra hiệu cho La Tri Ý đang ngẩn người.
La Tri Ý nhìn La Duy, lúc này mới bước xuống bậc thang, đi tới trước mặt Long Tiêu.
“Mẫu… mẫu hậu!” Thường thị hoàng hậu nhìn về phía La Tri Ý cầu cứu, chỉ cần có người ra tay giúp nàng là được, dù người này có là La Tri Ý vốn chẳng thân cận với nàng cũng chẳng sao.
“Tiêu nhi, lại đây với hoàng tổ mẫu nào.” La Tri Ý gọi Long Tiêu.
Long Tiêu nghe La Tri Ý gọi, lập tức nhào vào lòng La Tri Ý.
“Hoàng hậu.” La Tri Ý ôm Long Tiêu, nói với Thường thị hoàng hậu: “Ngươi làm sao vậy? Tiêu nhi còn nhỏ, đồng ngôn vô kỵ (*), ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”
(*)Đồng ngôn vô kỵ: Lời trẻ nhỏ không có cố kỵ
“Không có!” Thường thị hoàng hậu vội đáp: “Nhi thần quả thật không có mà.”
“Ngươi về đi.” La Tri Ý đưa Long Tiêu đang không ngừng khóc trở về, nói với Thường thị hoàng hậu: “Ai gia thật sự không biết ngươi suốt ngày suy nghĩ cái gì, ngay cả một đứa trẻ con cũng bị ngươi dọa thành như vậy! Sau khi trở về thì gọi thái y tới khám, chịu khó nghỉ ngơi mấy hôm, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Mọi người trong sân nhìn theo bóng lưng La Tri Ý đưa Long Tiêu trở về.
“Bệ hạ.” Thường thị hoàng hậu bước vài bước lại gần Long Huyền, khi nhìn thấy sắc mặt xanh mét của hắn thì đột ngột mất đi dũng khí.
“Thường ngày ngươi vẫn nói những lời này với Long Tiêu?” Long Huyền hỏi.
“Không có!” Thường thị hoàng hậu vội vàng phủ nhận: “Thần thiếp chưa bao giờ nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy! Mong bệ hạ minh xét.”
“Không phải ngươi nói…” Long Huyền nói: “Thì còn ai có thể nói những lời coi trọng Thường gia như vậy?”
Thường thị hoàng hậu vội vã quỳ trước Long Huyền.
“Ngươi trở về đi.” Long Huyền lại vung ống tay áo, xoay người vào điện.
Thường thị hoàng hậu đứng ở dưới bậc, nhìn Long Huyền bước đi, nàng không có cách nào giải quyết cả.
“La Duy.” Long Huyền đi vài bước, nhớ ra La Duy đang đứng ở chỗ này, liền gọi y: “Ngươi cũng vào điện đi, trẫm có chuyện nói với ngươi.”
Thường thị hoàng hậu vội vã nhìn về phía La Duy.
La Duy thản nhiên liếc nhìn Thường thị hoàng hậu, khóe miệng treo lên một nụ cười.
Là kẻ này dạy Tiêu nhi? Thường thị hoàng hậu lập tức hiểu ra, La Tri Ý cùng phe với kẻ này, y hoàn toàn có thể xúi giục Long Tiêu nói những lời khiến Thường thị chết không có chỗ chôn.“Cẩm vương gia!” Thường thị hoàng hậu kinh hoảng thét gọi tên La Duy.
Long Huyền và La Duy đều dừng bước.
“Hoàng hậu nương nương còn có gì dặn dò ta?” La Duy hỏi Thường thị hoàng hậu.
Thường thị hoàng hậu kêu La Duy dừng bước, mới nhận ra mình không có chứng cứ nghi ngờ La Duy.
“Nương nương?” Thường thị hoàng hậu nãy giờ không nói gì, khiến La Duy sau khi liếc nhìn Long Huyền mới lại quay ra hỏi: “Ngài gọi thần đệ có chuyện sao?”
Thường thị hoàng hậu nhìn La Duy, đối với loại người như La Duy, nàng không biết nên đối phó như thế nào.
“Ngươi đang nổi điên sao?” Long Huyền hỏi hoàng hậu: “Ngươi có gì cần nói không?”
“Thần thiếp không có gì cần nói ạ.” Thường thị hoàng hậu cúi đầu.
“Vậy ngươi về đi.” Long Huyền đuổi người.
Thường thị hoàng hậu mang theo người của điện Phượng Nghi rời đi, nếu không phải còn có kiệu, thì nàng đã không thể ra khỏi điện Duyên Niên rồi.
La Duy nhìn kiệu của Thường thị hoàng hậu đi xa, nhíu mày.
“Vào điện nào.” Long Huyền đi đến cạnh La Duy.
“Ngươi nhẫn nại thật đấy” La Duy nhìn Long Huyền: “Mấy câu này mà cũng có thể nhịn.”
“Ta nhịn cái gì?”
“Trong tay cữu cữu có binh.” La Duy cười nói: “Khi ta hỗn trướng nhất cũng không dám nói huynh trưởng mình có binh quyền. Xem ra Lĩnh Nam Thường thị thật đúng là cột chống trời của triều đình Đại Chu.”
“Đồng ngôn vô kỵ.” Long Huyền nói: “Ngươi tin những lời này là thật?”
“Nguyên nhân là bởi đồng ngôn vô kỵ…” La Duy nói: “Lời trẻ con, có đôi khi là sự thật. Không có người dạy, đại điện hạ sao có thể nói những lời hỗn trướng ấy?”
“Ngươi có thù với Thường thị.” Long Huyền nói: “Trẫm biết ngươi sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
“Giang sơn này là của ngươi.” La Duy nói: “Ngươi muốn cho Thường gia một mình nắm quyền cũng là chuyện của ngươi. Cũng không thể nói như vậy, Thường vốn đã một tay chống trời, nói cái gì cũng vô dụng cả.”
“Chúng ta vào điện rồi nói.” Long Huyền liếc nhìn lũ cung nhân thái giám, nói với La Duy: “Ngươi định đứng đây bàn quốc sự với ta sao?”
“Ngươi sợ bọn họ nghe được?” La Duy chỉ vào đám cung nhân thái giám.
Người trong sân lại đồng loạt quỳ xuống trước Long Huyền, chỉ trong một đêm, người ở điện Trường Minh trừ Phúc Vận đều bị xử tử, bọn họ không muốn số mệnh mình như vậy.
“Vào đi, bọn họ có thể biết được cái gì chứ?” Long Huyền kéo tay La Duy lại, “Nếu những lời giữa hai ta hôm nay truyền ra ngoài, thì bọn chúng đừng mong sống sót.”
Lời Long Huyền khiến những người ở đây sợ đến nỗi, khi hắn và La Duy đã vào điện thật lâu mà những người này vẫn còn quỳ trên mặt đất, không dám đứng lên.
Trong điện, La Tri Ý đã lau sạch nước mắt nước mũi cho Long Tiêu.
“Phụ hoàng…” Nhìn thấy Long Huyền tiến vào, Long Tiêu lui vào trong lòng La Tri Ý.
“Tiêu nhi, đến chỗ lục hoàng thúc nào!” La Duy bị Long Huyền ấn ngồi xuống, liền gọi Long Tiêu đến gần.
Long Tiêu nhìn Long Huyền.
“Lục hoàng thúc gọi ngươi, ngươi không nghe thấy à?” Long Huyền nói.
Tiểu hoàng tử đi đến trước mặt La Duy, giọng nói mang theo chút nức nở: “Lục hoàng thúc…”
La Duy xoa xoa mặt Long Tiêu, “Đau không?” Y khẽ hỏi nó.
Long Tiêu lắc đầu, rồi chui vào lòng La Duy.
“Không sao…” La Duy an ủi Long Tiêu, “Về sau khi phụ hoàng nói chuyện với mẫu hậu, thì trẻ con không được xen vào, con xem đi, lần này phụ hoàng không giận, nhưng mẫu hậu lại giận rồi đấy.”
“Mẫu hậu đánh con…” Long Tiêu vùi đầu trong lòng La Duy nói.
“Mẫu hậu không cố ý mà, nếu sau này con còn xen vào chuyện người lớn nữa, thì bị đánh cũng là xứng đáng!” La Duy vừa dỗ dành vừa dạy bảo Long Tiêu, không thèm để ý đến Long Huyền đang ngồi đối diện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...