Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Long Tiêu không hiểu lời La Duy nói, vẻ mặt mơ hồ nhìn y.

La Duy chỉ ngẩng đầu nhìn về phía La Tri Ý, miệng nói với Long Tiêu: “Tiêu nhi còn nhỏ, không cần phải biết quá nhiều, Tiêu nhi chỉ cần nhớ rõ, mặc kệ con xảy ra chuyện gì, thì cữu cữu đều sẽ giúp con, che chở cho con.”

Long Tiêu cái hiểu cái không gật đầu.

“Mẫu hậu con cũng là do cữu cữu che chở đấy.” La Duy ôm Long Tiêu ngồi trên đùi mình: “Cho nên cữu cữu là người vô cùng lợi hại!”

“Đúng ạ!” Long Tiêu dường như suy nghĩ thật cẩn thận, đôi bàn tay nhỏ vỗ một cái, nói với La Duy: “Lục hoàng thúc, thật ra Tiêu nhi thích cữu cữu nhất.”

“Vậy ngũ hoàng thúc thì sao?”

“Cũng thích ạ.”

“Thế lục hoàng thúc thì thế nào?”

Long Tiêu quay đầu, nhìn La Duy suy nghĩ.

La Duy làm bộ tổn thương, “Đây là lần đầu Tiêu nhi nhìn thấy ta, cho nên không thích ta sao?”

“Thích ạ!” Long Tiêu vô cùng thỏa mãn trước biểu hiện của La Duy. Phụ hoàng từng nói lục hoàng thúc giỏi như thế nào, hiện tại lục hoàng thúc lại phải lấy lòng nó, tiểu hài nhi thích hư vinh, rất thỏa mãn.

“Cám ơn con, Tiêu nhi.” La Duy cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Tiêu. Kiếp trước, Long Tiêu không phải người kế vị Long Huyền, mà chết ở hậu cung không tìm ra hung thủ. Nhưng khi đó y chỉ là một tội nô, không thể biết bí ẩn trong cung được. Đối với một hoàng tử đoản mệnh của kiếp trước, y lợi dụng nó, cũng là cách giải thoát sớm cho nó nhỉ?


“Lục hoàng thúc, con muốn đi gặp mẫu hậu.” Long Tiêu nói chuyện với La Duy một hồi, bỗng dưng nhớ đến mẫu hậu, nó muốn kể cho mẫu hậu những chuyện nó và La Duy nói với nhau hôm nay.

“Con định kể hết mấy lời của ta cho mẫu hậu đấy à?” La Duy chẳng cần đoán cũng biết tỏng tâm tư của trẻ con.

“Cả mẫu hậu con cũng không được kể sao?” Long Tiêu hỏi La Duy.

“Nếu mẫu hậu biết, nhất định sẽ nói cho phụ hoàng.” La Duy cười nói: “Tiểu nam tử hán, không được bán đứng lục hoàng thúc nha.”

“Vâng.” Long Tiêu đành gật đầu: “Con sẽ không kể cho mẫu hậu đâu.”

“Con có thể nói rằng con cảm thấy cữu cữu rất lợi hại.” La Duy dặn dò Long Tiêu: “Như vậy mẫu hậu cũng sẽ vui.”

“Vâng ạ.” Long Tiêu gật đầu, chuyện có thể khiến mẫu hậu vui, đương nhiên là nó sẽ làm.

“Bụng lép kẹp rồi!” La Duy cảm thấy mọi chuyện nguy hiểm, liền ấn bụng Long Tiêu cười nói: “Có phải Tiêu nhi muốn ăn gì hay không?”

La Tri Ý nghe La Duy nói vậy, vội lên tiếng: “Tiêu nhi, để Thượng Hỉ đưa ngươi đi gặp mẫu hậu, rồi ăn chút điểm tâm, được không nào?”

La Duy lập tức nói: “Hoàng hậu nương nương vẫn còn ở điện Duyên Niên ạ? Con vừa thấy phượng giá rời khỏi mà.”

Thường thị hoàng hậu rõ ràng đang ở điện Duyên Niên, La Duy lại cố tình nói hoàng hậu đã đi, La Tri Ý nhất thời thất thần.

“Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu đã đi rồi sao?” Long Tiêu vừa nghe nói mẫu hậu đã đi, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xịu xuống.

“Đúng vậy.” La Tri Ý thấy La Duy gật đầu ra hiệu với mình, đành nói với Long Tiêu: “Hoàng tổ mẫu già rồi, trí nhớ cũng kém, quên rằng mẫu hậu ngươi đã về đi trước, hôm nay mẫu hậu ngươi còn nhiều việc phải làm lắm.”

“Người đâu.” La Duy hướng ra ngoài điện hô một tiếng.

Thượng Hỉ luôn canh giữ bên ngoài vội vàng tiến đến.

“Đưa đại điện hạ vào trong dùng chút điểm tâm.” La Duy lệnh cho Thượng Hỉ: “Ta thấy đại điện hạ cũng mệt rồi, ngươi hầu hạ cẩn thận vào đấy, đừng để ai quấy rầy đại điện hạ.”

“Nô tài tuân lệnh.” Thượng Hỉ đáp.

“Tiêu nhi ngoan.” La Duy dỗ dành Long Tiêu: “Con vào trong nghỉ ngơi đi, để lục hoàng thúc nói chuyện với hoàng tổ mẫu, được không nào?”

Trẻ con thích người lớn nói giọng thương lượng với mình, Long Tiêu gật đầu, hiện tại ấn tượng của nó về La Duy vô cùng tốt.


“Đại điện hạ, mời.” Thượng Hỉ đưa Long Tiêu vào trong phòng.

Hai người đi rồi, La Tri Ý mới hỏi La Duy: “Duy nhi, ngươi định làm gì thế?”

La Duy đứng dậy, đi tới trước mặt La Tri Ý, có chút khổ sở hỏi bà: “Cô cô, mấy năm nay người có phải chịu khổ không?”

La Tri Ý lắc đầu, nói: “Ta là Thái Hậu, làm sao phải chịu khổ chứ?”

“Con cái của thái tử, ý con là thái tử trước kia, hiện đang ở nơi nào?” La Duy nhỏ giọng hỏi.

“Đang ở trong cung.” Khuôn mặt La Tri Ý lúc này mới lộ vẻ khổ sở: “Cha mẹ không còn, để tổ mẫu như ta nuôi cũng được mà, chúng ta là hoàng gia, dù sao cũng không sợ miệng lưỡi ai.”

“Thái tử thật sự là do bệ hạ ra lệnh xử tử?” La Duy hỏi.

La Tri Ý kinh ngạc một chút, rồi lập tức lắc đầu: “Sao ta biết được, mấy ngày ấy ta không nhìn thấy bệ hạ, cũng chính là phụ hoàng ngươi ấy!”

“Con là con cháu La gia.” La Duy nói.

La Tri Ý im lặng hồi lâu, cuối cùng nặng nề mà thở dài một hơi, nói với La Duy: “Duy nhi, ngài đã đi rồi, ngươi còn hận nữa sao? Ngươi là hoàng tử, nhưng lại không muốn nhận, máu chảy trong cơ thể ngươi là dòng máu Long thị, cả đời này ngươi cũng không thể trốn thoát đâu.”

“Vậy ư? Thà rằng năm đó mẫu thân không sinh ra con…” La Duy nhìn La Tri Ý nói: “Nếu mẫu thân làm thế, con sẽ càng cảm kích bà.”

“Duy nhi, mẫu thân ngươi…”

“Cô cô.” La Duy lắc đầu với La Tri Ý, để La Tri Ý đừng nói thêm gì nữa, “Con…  con chưa từng nhìn thấy mẫu thân, ơn sinh thành không thể so với ơn dưỡng dục, đối với con, mẫu thân Phó thị càng quan trọng hơn nhiều.”

La Tri Ý kéo La Duy ngồi xuống, trong lời La Duy có hận ý, nhưng bà không có cách nào hóa giải.


“Cô cô, thái tử nhất định không phải do bệ hạ hạ lệnh xử tử.” Sau khi ngồi xuống cạnh La Tri Ý, La Duy liền nói: “Cho nên cô cô đừng trách trách bệ hạ.”

“Là Long Huyền?” La Tri Ý kêu lên, bà đã sớm hoài nghi về cái chết của thái tử, là Long Huyền một tay làm hại, nhưng hiện tại bà phải sống dựa vào Long Huyền, chuyện này bà không dám nghĩ nhiều nữa.

“Kẻ này không phải người tốt.” La Duy nói: “Cô cô hãy nhớ kỹ điều này là được.”

“Thật sự là Long Huyền sao?” La Tri Ý vội hỏi, hung thủ giết hại con bà chính là Long Huyền?

“Đôi khi, chúng ta không có chứng cớ, nhưng người đã chết, chúng ta hãy xem ai là người thu được lợi ích lớn nhất, như vậy có thể biết hung thủ là ai.” La Duy nói: “Cô cô cảm thấy sau cái chết của thái tử, ai là người được lợi nhất?”

La Tri Ý nói: “Tất nhiên là bệ hạ bây giờ.”

“Chúng ta đều bị kẻ này hại thật thảm…” La Duy cười khổ: “Cô cô ở trong điện Duyên Niên này có thoải mái không?”

“Sống quay ngày mà thôi.” La Tri Ý toàn thân vô lực nói, thái tử đã mất vài năm, nay nhớ đến Long Ngọc, bà đã không còn cái nỗi đau như xé nát tâm can nữa, chỉ còn lại cảm giác vô lực mà thôi, “Duy nhi.” Bà nói: “Bây giờ, ngay cả đám Long Hành cũng không thể nhìn thấy ta, bệ hạ không đồng ý cho chúng nó tiến cung.”

“Bọn họ đều là hoàng tử, bệ hạ sẽ không để họ đi lại tự do đâu.”

“Kỳ thật cũng là giam giữ, phải không?” La Tri Ý vô lực hỏi La Duy.

La Duy gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui