“Mau đỡ Thái Hậu!” Long Huyền thấy Liễu thị Thái Hậu định bám mãi không dứt, trầm mặt,“Mẫu phi, người tới hồ Ngự Tâm làm gì? Không phải trẫm đã nói, nếu người trong cung không có việc gì thì không được đến hồ Ngự Tâm sao?”
Thấy Long Huyền không làm chủ cho mình, lại hỏi ngược lại là tại sao đến hồ Ngự Tâm, Liễu thị Thái Hậu thật sự đau lòng, đây là con đẻ của bà mà!
“Thái Hậu nương nương!” Mọi người thấy Liễu thị Thái Hậu sắp ngã xuống đất, đều sợ hãi kêu lên.
Đương nhiên La Duy không sợ, y đã nhìn Liễu thị Thái Hậu ngất một lần rồi, chỉ nói với Ngụy thái y bên cạnh: “Ngươi khám cho Thái Hậu nương nương đi.”
Ngụy thái y vội chạy tới gần Liễu thị Thái Hậu, ông thừa biết là do Thái Hậu quá tức giận, nhưng vẫn giả vờ bắt mạch, sau đó bẩm với Long Huyền: “Bệ hạ, Thái Hậu nương nương quá kích động, không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn thôi.”
Long Huyền nói: “Thật sự không có việc gì chứ?”
“Hạ quan lấy đầu ra đảm bảo.” Ngụy thái y lấy tính mạng ra đảm bảo, nếu bây giờ ông châm cứu cho Liễu thị Thái Hậu thì bà có thể tỉnh lại ngay.
“Đưa Thái Hậu trở về.” Long Huyền vung tay lên.
Các cung nhân không dám nhiều lời, bước lên đỡ Liễu thị Thái Hậu.
“Đưa lên kiệu mà khiêng đi.” Ngụy thái y mắng các cung nhân: “Các ngươi định dìu Thái Hậu nương nương đi đấy à?”
“Ngươi không sao chứ?” Long Huyền không đợi Liễu thị Thái Hậu về đã quay sang hỏi La Duy.
La Duy sửng sốt, chẳng lẽ người này thực sự cho rằng y bị bắt nạt?
“Bệ hạ.” Lúc này Ngụy thái y mới chạy tới, đứng cạnh Long Huyền thì thầm: “Hạ quan nghe thấy hết.”
“Ngươi nghe thấy cái gì?” Long Huyền lần này không hiểu ý Ngụy thái y, sốt ruột hỏi: “Sao ngươi còn ở đây? Ngươi không đi theo về diện Hưởng Niên à?”
“Hạ quan đi ngay đây!” Ngụy thái y nói rồi lại tới gần Long Huyền thêm vài bước, giọng nói còn nhỏ hơn ban nãy: “Thái Hậu nương nương mắng vương gia một trận, chuyện này hẳn vương gia sẽ không kể với bệ hạ.”
“Ngươi đi đi!” Lúc này La Duy thấy Ngụy thái y thật phiền, cứ như người này sợ thiên hạ không loạn vậy.
Ngụy thái y trợn mắt nhìn La Duy, y đúng là không hiểu lòng tốt của người ta, không phải ông đang nói giúp cho y sao? “Bệ hạ.” Ngụy thái y không để ý tới La Duy, nói tiếp với Long Huyền: “Vừa rồi Thái Hậu nương nương mắng vương gia…” Ngụy thái y đột nhiên nhớ lại, bản thân mình đã từng nói La Duy là tiện nhân một lần, liệu có bị Long Huyền xử tử không? Nhi tử không thể giết mẫu thân, cho nên thái y như ông chắc không giữ được mạng rồi.
“Nói gì?” Long Huyền thấy Ngụy thái y dài giọng, không đợi nổi: “Ngươi không biết nói gì sao?”
“Tiện nhân.” Ngụy thái y khẽ nói.
“Cái gì?” Long Huyền không nghe rõ.
“Tiện nhân!” Ngụy thái y lớn tiếng hơn một chút.
“Làm càn!” Quả không ngoài dự đoán của Ngụy thái y, Long Huyền trở mặt.
“Không phải hạ quan nói, là Thái Hậu nương nương!” Ngụy thái y vội vã thanh minh.
“Ngươi tới xem bệnh cho Thái Hậu nương nương đi.” La Duy đuổi Ngụy thái y: “Lát nữa hãy tới khám cho ta.”
Ngụy thái y nhìn Long Huyền.
“Ngươi đi đi.” Long Huyền nói.
Ngụy thái y cúi người lui xuống, cách được một quãng thì co giò chạy, đất này là đất thị phi, ông cứ chạy xa cho an toàn. Thế nhưng, Ngụy thái y vừa chạy vừa nghĩ, xét tình cảnh này, La Duy ở trong cung hẳn là có thể xưng vương xưng bá, nếu vừa rồi mình không giữ La Duy, mặc y đánh Thái Hậu, chắc cũng không liên lụy nhiều lắm đâu. Hoàng đế thật sự thích La Duy sao? Ngụy thái y miên man suy nghĩ, tổn thương người ta như vậy, là thích ư? Người bình thường không thể làm như thế được.
“Ngươi không sao chứ?” Ngụy thái y chạy đi rồi, Long Huyền liền hỏi La Duy.
“Không phải ngươi đang thượng triều sao, đến đây làm gì?” La Duy hỏi lại Long Huyền.
“Nghe nói ở đây xảy ra chuyện, nên ta đến xem sao.” Long Huyền nhớ lại lời Liễu thị Thái Hậu mắng La Duy, vô cùng áy náy: “Lời mẫu phi nói, ngươi đừng để trong lòng.”
“Ngươi thực sự gọi bà ta là mẫu phi?” La Duy tỏ vẻ khó tin, nói: “Không phải trước kia ngươi vẫn gọi bà là nương, còn nói ngày nào đó, nhất định phải quang minh chính đại gọi bà một tiếng mẫu hậu sao? Sao bây giờ lại không làm thế?”
Long Huyền ấn mạnh lên vai La Duy: “La Duy, ngươi vẫn nhớ những lời chúng ta từng nói trước kia?”
La Duy nghẹn một chút: “Chuyện trước kia, ta chỉ còn nhớ một chút thôi.”
Long Huyền mừng rỡ, ngơ ngẩn cười.
La Duy gỡ tay Long Huyền ra: “Ngươi không tới thăm Thái Hậu nương nương à?”
“Không bị đánh chứ?” Long Huyền nhẹ giọng hỏi La Duy.
“Không đâu.” La Duy nói: “Đám thị vệ kia không phải người chết, ta cũng không động đến một đầu ngón tay của Thái Hậu nương nương.”
“Ngươi không sao là tốt rồi.” Long Huyền nói.
Các cung nhân ở đây đều nghĩ, thế này nghĩa là Liễu thị Thái Hậu có chuyện gì thì cũng chẳng sao?
“Nơi này không có việc gì nữa, ngươi có thể vào triều, hoặc là tới thăm Thái Hậu nương nương.” La Duy không hiểu, y nhớ mấy lời trước kia y và Long Huyền nói với nhau thì có gì để hắn vui mừng chứ? Y nói với theo Long Huyền: “Ta cũng phải về nghỉ ngơi một lát.”
Long Huyền định nói ta biết ngươi đã không ngủ cả đêm qua, nhưng lập tức lại nghĩ, nếu nói như vậy La Duy sẽ cho rằng mình đang giám thị y, liền nói với La Duy: “Được, ta vào triều, ngươi về nghỉ ngơi đi.”
La Duy xoay người định đi.
“Bệ hạ.” Mộc Cận bị ép quỳ dưới đất thấy hai người mải mê nói chuyện mà quên sạch sự tồn tại của mình, đành mở miệng gọi Long Huyền.
La Duy thấy Mộc Cận kêu, lúc này mới nhớ ra ở đây còn có thêm một việc nữa.
“Sao ngươi lại ở đây?!” Long Huyền vừa rồi còn tươi cười, sau khi nhìn thấy Mộc Cận, vẻ tươi cười biến mất không tung tích.
“Ta đang định hỏi về y đây.” La Duy xoay người lại nói: “Nhưng chưa nói được mấy câu thì Thái Hậu nương nương đã đến.”
“Nô tài…” Mộc Cận giọng như muỗi kêu: “Nô tài chỉ đi ngang qua nơi này.”
Lời Mộc Cận nói, Long Huyền vừa nghe đã biết là nói dối, “Ngươi tới đây tìm Cẩm vương?” Hắn hỏi Mộc Cận.
“Không phải!” Mộc Cận vội lắc đầu: “Nô tài không dám.”
“Người của ngươi, ngươi quản cho chặt vào.” La Duy lạnh lùng liếc nhìn Mộc Cận, nhỏ giọng nói với Long Huyền: “Người hại đại ca ta ở Thiên Thủy Nguyên chính là y? Ngươi tìm được vật nhỏ này ở đâu thế?”
Mặt Long Huyền xanh mét.
Mộc Cận quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu.
“Các ngươi nói chuyện đi.” La Duy thấy Mộc Cận run rẩy như động vật nhỏ trên mặt đất, dáng vẻ bất lực đáng thương, đột nhiên mất đi hứng thú. Đại ca y bại dưới tay một người như thế, ngẫm lại thật không đáng giá. Vì thanh danh của đại ca La Khải, La Duy thấy tốt nhất là không nên để chuyện ở Thiên Thủy Nguyên đồn ra ngoài, có dịp y sẽ tìm cách tính sổ Mộc Cận sau.
“Ngươi về ăn uống nghỉ ngơi đi.” Long Huyền thấy La Duy định đi, liền dặn La Duy: “Đừng để bụng đói mà đi ngủ.”
La Duy không để ý đến Long Huyền, xoay người mang theo thị vệ bước lên cầu.
Long Huyền vẫn nhìn theo La Duy bước về phía Thúy Đảo, rồi mới lên kiệu, chỉ vào Mộc Cận nói: “Đưa y đi theo trẫm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...