Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Mộc Cận nhìn La Duy bỏ đi, vốn định mau chóng về điện Trường Minh, nhưng lại bị thị vệ ngăn cản.

“Ta… ta chưa thể đi sao?” Mộc Cận hỏi những thị vệ giữ mình lại.

“Vương gia đã nói để cho ngươi đi chưa?” Thị vệ hỏi Mộc Cận.

“Vậy ngươi định chạy đi đâu?” Thị vệ lại nói.

Mộc Cận nhìn hai tiểu thái giám hầu hạ mình đang quỳ trên mặt đất chưa dám đứng dậy, “Vậy… vậy vương gia bao giờ mới về?” Y hỏi, nếu Cẩm vương Duy không trở lại, thì y cứ phải đứng ở bên hồ mãi hay sao?

Thị vệ nói: “Chuyện của vương gia không phải là chuyện ngươi có thể hỏi.”

“Thế… thế người vừa rồi là ai?” Mộc Cận lại hỏi.

“Ngươi hỏi người nào?” Thị vệ hỏi.

“Cái người vừa đ cùng vương gia ấy.”

“Đó là La soái.”

“La soái?”


“Là đại công tử nhà La Tướng gia, đại soái Vân Quan La Khải La Thế Nghi.” Thị vệ nói: “Công tử còn muốn hỏi gì nữa không?”

Mộc Cận ngây ra như phỗng, người kia là đại soái Vân Quan La Khải? Y làm La Khải bị thương, liệu rằng Cẩm vương Duy có thể bỏ qua cho y không? Mộc Cận hối hận vì đã đến nhìn La Duy, thầm nghĩ, tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi chỗ này, trở về điện Trường Minh, ít nhất Cẩm vương Duy sẽ không tới điện Trường Minh giết mình. Nghĩ đến đây, Mộc Cận không thèm để tâm đến hai tiểu thái giám đi theo mình, vội vã quay đầu bỏ chạy. Sau tất cả, người có thể che chở cho y cũng chỉ có bệ hạ Long Huyền mà thôi.

Bọn thị vệ thấy Mộc Cận chạy, vội vã đuổi theo sau. La Duy chưa nói để cho kẻ này đi, nếu họ để y chạy thoát, khi Cẩm vương trở về không thấy người, kẻ chịu tội sẽ là bọn họ.

“Các ngươi buông ta ra!” Mộc Cận bị hai thị vệ khóa chặt cánh tay, giãy dụa nói: “Ta muốn gặp bệ hạ, các ngươi thật to gan! Buông ta ra!”

“Mộc công tử.” Thủ lĩnh thị vệ thấy Mộc Cận bị giữ lại, mới từ phía sau đi lên, nói với Mộc Cận:“Xin thứ cho chúng thuộc hạ vô lễ, có cái gì thì chờ lát nữa vương gia về, ngài có thể nói với vương gia.”

“Ta không muốn nói gì với vương gia cả!” Mộc Cận hét lớn:“Ta muốn về điện Trường Minh, các ngươi dám ngăn cản ta sao?!”

Thủ lĩnh thị vệ thấy Mộc Cận gào lên như vậy, trộm nghĩ liệu có nên bịt miệng kẻ này lại không.

Khi Liễu thị Thái Hậu ngồi kiệu đuổi tới nơi, liền nhìn thấy đám người túm năm tụm ba ở chỗ này. “Các ngươi làm cái gì vậy?” Liễu thị Thái Hậu kêu lên.

Thái Hậu đến, Mộc Cận hay bọn thị vệ cũng thế, không ai dám nhúc nhích hay nói thêm lời nào.

“Các ngươi cho rằng đây là đâu hả?” Liễu thị Thái Hậu quát hỏi đám người quỳ trên mặt đất.

“Hồi bẩm Thái Hậu nương nương.” Mộc Cận giành nói trước: “Nô tài muốn về điện Trường Minh, bọn họ lại ngăn cản nô tài, nhất định muốn nô tài phải ở đây chờ Cẩm vương gia trở về.”

“Ngươi chạy đến đây làm gì?” Liễu thị Thái Hậu nhìn thấy Mộc Cận đã ghét cay ghét đắng, một kẻ thấp hèn như thế này, cứ ở lại điện Trường Minh đi, còn chạy đến đây cho mất mặt làm gì!

Mộc Cận không dám nói mình đến nhìn La Duy, chỉ trả lời: “Nô tài đi ngang qua nơi này.”

“Các ngươi không biết y là ai à?” Liễu thị Thái Hậu hỏi bọn thị vệ: “Trong mắt các ngươi còn có bệ hạ không?!”

“Nô tài đáng chết!” Bọn thị vệ vội vàng nhận tội.

“Đánh hết cho ai gia!” Liễu thị Thái Hậu hạ lệnh, La Duy vào cung khiến bà chẳng được một đêm ngon giấc, ngay cả đám nô tài này cũng dám qua mặt bà, đây là hậu cung của đế vương sao?

Mấy tùy thị ở điện Hưởng Niên bước lên định hành hình.


La Duy được Ngụy thái y đỡ, ngồi trên kiệu, ngay lúc người hành hình vừa giơ gậy lên thì kịp lúc tới hồ Ngự Tâm. “Đây là tra tấn à?” La Duy ngồi trên kiệu, nhìn thấy cảnh này liền hỏi.

Mấy người hành hình nhìn thấy La Duy, cây gậy giơ lên cao kia không dám hạ xuống nữa.

“Đứng lên hết đi.” La Duy liếc nhìn bọn thị vệ đang quỳ chờ phạt.

Bọn thị vệ vội vã đứng lên, đứng phía sau La Duy.

Liễu thị Thái Hậu nhìn La Duy, bà đã không gặp y từ thời y còn niên thiếu, nay gặp lại, dung mạo một chút cũng không đổi, vẫn là cái dáng vẻ câu nhân này!

La Duy xuống kiệu, không thèm nhìn Liễu thị Thái Hậu, chỉ nhìn Mộc Cận quỳ trên mặt đất: “Hôm nay ngươi tới nơi này, là đi ngang qua, hay là muốn nhìn thấy ta một lần?”

Mộc Cận vội đáp: “Nô tài đi ngang qua ạ.”

La Duy đạp Mộc Cận ngã lăn trên mặt đất: “Lặp lại lần nữa, là đi ngang qua, hay là tới để tìm ta?”

Mộc Cận sợ tới mức khóc òa: “Nô tài thật sự đi ngang qua mà.”

“Đi ngang qua?” La Duy nói: “Ngươi ở điện Trường Minh, định đi đâu mà lại phải qua chỗ này của ta chứ?”

Mộc Cận bị La Duy làm cứng họng, trong cung này, trừ điện Trường Minh, y chẳng có nơi nào để đi cả.

“Miệng toàn lời nói dối.” La Duy cúi đầu nhìn Mộc Cận: “Là tới để xem ta trông như thế nào đúng không? Mộc công tử, diện mạo của ta có khiến ngươi vừa lòng không?”

“La Duy!” Liễu thị Thái Hậu bị La Duy làm ngơ, tức giận nói: “Ngươi không nhìn thấy ai gia ở trong này sao?!”


La Duy lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Liễu thị Thái Hậu, y nhìn cung nhân bên cạnh bà: “Điện Hưởng Niên… sao bệ hạ lại để Thái Hậu nương nương ở nơi đó nhỉ? Không phải trước nay chỗ đó luôn là nơi Thái phi ở hay sao?”

Liễu thị Thái Hậu bị La Duy chọc đúng chỗ đau, thế nhưng bà đã hao tổn cả một đời ở chốn thâm cung, sẽ không vì một câu nói của La Duy mà ngã quỵ, “Cẩm vương.” Liễu thị Thái Hậu nói với La Duy: “Ngươi cảm thấy ai gia nên ở cung nào?”

“Thái Hậu nương nương và tiên hoàng tình cảm sâu đậm…” La Duy lập tức nói: “Nơi muốn đi nhất, tất nhiên là chỗ của tiên hoàng rồi, con nói có sai không ạ?”

Liễu thị Thái Hậu nén giận:“Ngươi thật hiểu tâm tư của ai gia.”

“Không dám.” La Duy nói: “Con không phải con đẻ của Thái Hậu nương nương, sao có thể hiểu rõ tâm tư người? Chỉ cảm thấy phu thê trên thế gian vốn là như thế, nên con mới nói vậy thôi. Nếu Thái Hậu nương nương không thích, thì mong người đừng so đo với con cháu làm gì.”

“Ai gia lại cảm thấy ngươi đang so đo với ai gia đấy.” Liễu thị Thái Hậu nói: “Cẩm vương, theo như ngươi nói, phải chăng tất cả các phi tần trong cung đều phải đi theo tiên hoàng? Hoàng thái hậu có phải ngươi cần đi nhất hay không?”

“Ngài hỏi con?” La Duy nói: “Cái này phải hỏi bệ hạ chứ, ngài ấy là vua của một nước, cũng là chủ gia tộc, con chỉ cần nghe bệ hạ dặn dò là được. Kỳ thật con thấy bệ hạ đối đãi với Hoàng thái hậu nương nương như mẹ đẻ, hẳn là bệ hạ muốn hiếu thuận với Hoàng thái hậu nương nương nhiều hơn, không thì tại sao ngay cả Thái Hậu nương nương ngài cũng có phần thua thiệt chứ?”

Liễu thị Thái Hậu dù có muốn nhịn, nhưng bị La Duy hạ nhục trước mặt đám nô tài thì cũng không nhịn nổi nữa. Nói thế nào thì La Duy cũng là hàng con cháu, quan trọng hơn, La Duy là hung thủ giết cả Liễu thị của bà. “La Duy!” Liễu thị Thái Hậu xuống kiệu, “Cho dù ai gia chỉ là một Thái phi, nhưng cũng là trường bối của ngươi, ngươi là người đọc sách, chẳng lẽ không biết chữ ‘Lễ’ viết như thế nào sao?”

“Chữ ‘Lễ’?” La Duy đứng chắp tay sau lưng, cười với Liễu thị Thái Hậu, “Con biết chứ, Thái Hậu nghĩ con không biết chữ hay sao?”

“Ai gia thấy ngươi chính là kẻ không biết lễ nghĩa!” Liễu thị Thái Hậu đột nhiên tức giận quát La Duy: “Ngươi tưởng ai gia không dám động vào ngươi sao?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui