Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Buổi tối hôm nay, La Duy ngồi ở dưới hành lang, nhìn cây du đồng ấy suốt một đêm dài.

La Khải bước vào Y Cẩm viên, nhìn thấy La Duy ngây ngốc ngắm cây du đồng, ngay cả khi hắn vào y cũng không nhìn thấy. “Tiểu Duy.” La Khải dừng bước, đứng ở trong sân gọi La Duy.

“Đại ca?” Nhìn thấy La Khải, La Duy vội vàng đứng dậy, nhưng ngồi suốt một đêm, chân La Duy đã tê dại, vừa cử động đã ngã chúi xuống.

“Cẩn thận!” La Khải chạy tới bên cạnh đỡ La Duy, “Sao tay lại lạnh thế này?” Tay La Duy bị La Khải bao bọc, hệt như một khối băng, La Khải đau lòng nói: “Sao sáng sớm đã ra ngoài ngồi?”

“Tay đệ luôn như vậy mà.” La Duy vội cười với La Khải.

“Khó coi chết đi được!” La Khải nói: “Bây giờ ngươi còn cười được sao?”

La Duy đành miễn cưỡng thu lại nụ cười.

“Vào nhà đã.” La Khải kéo La Duy đứng dậy.

“Long Huyền bắt ngươi vào cung?” La Duy được La Khải đỡ vào phòng ngủ.

“Đây là chỗ nào?” Tuy rằng giờ phút này trong viện không một bóng người, nhưng La Khải vẫn nhỏ giọng hỏi La Duy: “Ngươi gọi ta vào đây có việc gì?”

“Vào trong rồi nói.” La Duy thì thầm.


“Nơi này giống nhà chúng ta quá!” La Khải đỡ La Duy vào phòng ngủ, liền nói: “Ta chưa tới nhưng cũng biết chỗ này là phòng ngủ của ngươi.”

La Duy cũng là lần đầu bước vào phòng ngủ, y liếc nhìn đồ vật trong phòng: “Giống nhau thì sẽ làm đệ thư thái được chắc? Suy nghĩ của người này đúng là kỳ lạ.”

La Khải lúc này mới thấy đệm chăn vẫn gấp gọn gàng, đưa tay sờ, thấy lạnh ngắt, lập tức hỏi La Duy: “Suốt cả đêm qua ngươi không ngủ?”

La Duy lừa La Khải: “Đệ có nằm một lát mà.”

La Khải nhìn quần áo mặc trên người La Duy: “Vẫn là quần áo ngươi mặc về nhà hôm qua, ngươi định lừa đại ca sao?”

“Hôm qua đại ca nhìn thấy đệ?”

“Thấy ngươi chơi với hai đứa trẻ con, nên ta không quấy rầy ngươi nữa.” La Khải ấn La Duy ngồi xuống giường, cầm lấy bàn tay y mà xoa xoa.

“Lần trước đệ tới Vân Quan, đại ca cũng làm ấm tay cho đệ thế này.” La Duy nhìn La Khải đến xuất thần: “Không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại.”

“Đại ca ngươi sao dễ chết thế được?” La Khải sờ trán La Duy, thấy trán y không nóng lên mới nói: “Nhị ca ngươi sớm hôm nay đã về Đông Nam, nói là ngươi bảo nó làm vậy.”

“Chủ soái ba quân, rời khỏi quân đội lâu quá cũng không hay.” La Duy kéo La Khải ngồi xuống cạnh mình: “Đại ca bị thương chỗ nào? Đã gọi thái y tới xem chưa?”

“Đã sơm không sao hết rồi.” La Khải nói: “Ngươi đừng nghĩ tới việc này mãi.”

“Rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có kẻ dễ dàng làm đại ca bị thương?” La Duy hỏi: “Thủ hạ của Long Huyền có sát thủ lợi hại đến vậy sao?”

“Hình như là người trong giang hồ.” La Khải nói.

“Người giang hồ? Đại ca không đánh lại người giang hồ?” La Duy kêu lên.

“Có một kẻ bề ngoài rất giống ngươi.” La Khải bây giờ nghĩ lại chính mình khi ấy cũng phải đỏ mặt, “Ta đang nói đến người này.”

“Người giống đệ?”

La Khải gật đầu, “Bộ dạng có vài phần giống ngươi, còn thân hình thì gần như là giống hệt.”

“Long Huyền sao có thể tìm thấy kẻ đó?” La Duy nghiến răng, “Vậy Thường Lăng đâu?” Y hỏi La Khải: “Thường Lăng không nhúng tay vào việc này?”

“Việc này Tiểu Duy đừng lo lắng, đây là chuyện giữa ta và Thường Lăng.” La Khải nói, với tình cảnh bây giờ của La Duy, chuyện hắn và Thường Lăng cắt đứt tình huynh đệ, tốt hơn là không vội cho La Duy biết.


“Trong chuyện này nhất định là có bàn tay hắn.” La Duy lại khẳng định: “Đại ca không nói, thì đệ cũng có chỗ để hỏi.”

“Ngươi định hỏi ai?”

“Lĩnh Nam Thường thị…” La Duy mang theo hận ý nói: “Tưởng rằng lúc này là hoàng thân quốc thích, không ai dám động vào chúng sao, đệ sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!”

“Ngươi định làm gì?” La Khải vội hỏi La Duy: “Bây giờ ngươi có thể làm gì cơ chứ?”

“Đại ca đừng hỏi nhiều, đệ có cách của đệ.” Khi La Duy nhìn La Khải, vẫn là đầy vẻ ôn hòa, “Đại ca cũng mau đưa đại tẩu và Sương nhi về Vân Quan đi, Vân Quan bây giờ thế nào ạ?”

La Khải nói: “Bệ hạ vẫn muốn đánh Bắc Yến, cho nên mấy năm qua, Vân Quan thiết kỵ đã có năm mươi vạn.”

“Nghĩa là quan tướng dưới trướng đại ca có rất nhiều?” La Duy hỏi.

“Tất nhiên.” La Khải nói: “Còn những người bệ hạ tự tay sắp xếp thì ta chẳng có cách nào.”

“Ngầm giết hết đi.” La Duy nhỏ giọng nói.

“Ta đã giết một ít rồi.” La Khải nói: “Chỉ là với những tướng cấp bậc cao, ta ra tay thì không ổn.”

Người như đại ca, hiện tại cũng sẽ vì củng cố thế lực mà giết người, La Duy tỏ ra kinh ngạc.

“Chuyện Thường Lăng khiến ta hiểu được một đạo lý.” La Khải lúc này mới buông tay La Duy ra: “Ta không giết người, thì người sẽ giết ta. Nếu khi đó Tiểu Duy không lo lắng cho ta, diệt trừ hắn đúng lúc, thì có lẽ ta sẽ không có ngày hôm nay.”

La Duy cười, “Một Thường Lăng làm gì có tác dụng lớn như thế.” Y nhìn La Khải nói: “Chỉ là đại ca không gặp nạn ở Thiên Thủy Nguyên, chứ nếu thật sự như vậy, đệ ắt sẽ báo thù.”

“Được, chỉ cần ngươi không làm mình bị thương.” La Khải nói. Nếu La Duy báo thù mà không tự làm những việc khiến bản thân thương tổn, thì hắn tình nguyện để La Duy đi báo thù.


“Đại ca, những vị tướng cấp bậc cao kia, cứ để họ tự giết lẫn nhau có phải hơn không?” La Duy ghé tai La Khải nói: “Là người ai cũng muốn leo cao, Long Huyền không thể ban phú quý cho tất cả mọi người.”

“Ý ngươi là nâng một người, dìm một người?”

“Đúng, như vậy sao bọn họ còn có thể là bằng hữu?”

La Khải ngẫm nghĩ: “Ta thấy những người đó cũng chia ra làm mấy phe phái.”

“Vậy không phải là ổn rồi sao?” La Duy nói: “Huynh cứ để chúng chó cắn chó là được.”

“Bệ hạ sẽ không quản việc này?” La Khải hỏi.

La Duy nói: “Những người này chịu uất ức tất nhiên sẽ tìm đến Long Huyền, khi đó đại ca cũng phải tranh thủ, nói về sự tình càng nghiêm trọng càng tốt, khi đó Long Huyền sẽ không nghĩ cách dàn hòa cả hai bên, hắn sẽ chỉ giữ lại một bên, khi đó đại ca hãy lôi kéo kẻ bị vứt bỏ, mượn lá gan của hắn, để hắn tự cắn chết những người kia.”

“Như vậy sẽ không khiến trong quân nổi loạn sao?” La Khải lo lắng: “Ta sợ ta không làm nổi.”

“Chuyện này rất đơn giản, đại ca sợ làm không tốt, chỉ là bởi vì đại ca chưa từng làm.” La Duy cười nói với La Khải: “Trong quân có đại ca cai quản, có nhiễu loạn, chẳng lẽ đại ca không thể chỉnh đốn? Vân Quan cách xa thượng đô, tai mắt của Long Huyền gửi tin tức đến cho hắn, hắn lại xuống chỉ, nếu đại ca chỉ làm việc nên làm, thì Long Huyền có thể nói gì đại ca đây? Giam đại ca ở kinh thành? Hắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc đến thế.”

“Tiểu Duy, ngươi xác định như vậy?”

“Gốc rễ của đại ca ở Vân Quan đã rất sâu, chỉ cần đại ca ở Vân Quan, Long Huyền sẽ không chịu để mất tám trăm hay một nghìn người để trừ khử đại ca đâu.” Khi La Duy nói những suy tính sâu xa này với La Khải, y không biết rằng không khí lạnh lẽo toát ra từ y khiến La Khải vô cùng sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui