La Tri Thu trong thư phòng rốt cuộc ngồi không yên, đứng dậy đi đi lại lại.
Tạ Ngữ ngồi bất động, dù vẫn có thể ngồi được nhưng Tạ Ngữ cũng không dám tự cho là định lực của mình đã thắng lão sư. La Duy dù sao cũng là nhi tử của La Tri Thu, quá lo lắng sẽ rối loạn, những lời này đặt trên người ai cũng đúng.
“Ta sẽ phái người đi tìm hai đứa nó.” La Tri Thu đi lại trong thư phòng hồi lâu, rốt cục mở miệng nói: “Có lẽ Tiểu Duy không cẩn thận để lộ hành tung, khiến người ta phát hiện.”
“Không được!” Tạ Ngữ vội vàng nói: “Nếu đây chỉ là phép thử của bệ hạ? Lão sư phái người đi tìm, không phải càng khiến bệ hạ xác định rằng Vân Khởi chưa chết sao?”
La Tri Thu lại rối loạn, Tạ Ngữ nói có lý, ông không thể phái người đi tìm La Duy và Vệ Lam, sẽ làm hại đến hai đứa nó.
Tạ Ngữ tiến đến đỡ La Tri Thu: “Lão sư, người ngồi xuống đã, người càng sốt ruột lại càng nghĩ không thông đâu.”
“Cũng chẳng biết Tiểu Duy đang ở nơi nào!” La Tri Thu vội la lên: “Nếu hành tung chúng nó bại lộ thì làm sao đây?”
Tạ Ngữ kiên quyết đỡ La Tri Thu ngồi xuống: “Con cảm thấy bệ hạ chỉ đang thử thôi, nếu hắn thật sự biết hành tung của Vân Khởi, thì hắn sẽ trực tiếp bắt người về, cần gì phải đến tướng phủ nữa?”
“Đêm nay…” La Tri Thu nói: “Đêm nay ta có nói sai điều gì không?”
“Lão sư sai người sửa chỗ của Vân Khởi ở, xem ra đã làm đúng.” Tạ Ngữ nói: “Ít nhất khiến bệ hạ không thể khẳng định suy đoán của hắn, cho nên trước khi đi hắn mới dọa lão sư một lần.”
“Vậy hắn cho xây Y Cẩm viên là có ý gì? Cũng để thử ta?”
“Mấy ngày nữa chúng ta sẽ biết thật giả thôi.” Tạ Ngữ nói: “Hiện tại triều đình đang dùng binh, bệ hạ liệu có thể có nhiều tiền để xây dựng cung điện hay không, không biết là tốn bao nhiêu nữa.”
La Tri Thu vỗ vỗ trán,“Ngươi nói đúng.” Ông nhìn Tạ Ngữ nói: “Bây gờ ta không thể làm gì hết, ta không thể hại Tiểu Duy thêm một lần.”
Tạ Ngữ ngồi xuống bên cạnh La Tri Thu: “Vân Khởi có thể đi đâu cơ chứ?”
“Vệ Lam là người giang hồ, tất nhiên sẽ biết chỗ ẩn thân.” La Tri Thu nói: “Ta nhớ Tiểu Duy, nhưng ta thà rằng không biết nó đang ở chỗ nào.”
“Chỉ cần hai người trốn kỹ là được, nhưng con chỉ lo…” Tạ Ngữ nói một nửa rồi lắc đầu im lặng.
La Tri Thu hỏi: “Ngươi lo lắng cái gì?”
“Vì sao bệ hạ muốn tìm Vân Khởi?” Tạ Ngữ nói: “Vân Khởi có sống cũng không có ích lợi gì với hắn, chẳng lẽ hắn còn mong sau khi Vân Khởi trở về sẽ cùng hắn thống trị thiên hạ?”
“Hắn muốn giết người diệt khẩu?” La Tri Thu nói: “Tiểu Duy là một sự uy hiếp, hắn nhất định phải khiến Tiểu Duy chết sao?”
“Nhưng hắn tìm kiếm như vậy, không phải sẽ khiến tất cả mọi người đều biết Vân Khởi còn sống sao?” Tạ Ngữ nói: “Để người trong thiên hạ biết Vân Khởi còn sống, thì sao hắn còn có thể giết Vân Khởi nữa? Như vậy không phải là tự gây rắc rối cho mình à?”
La Tri Thu bị Tạ Ngữ hỏi liên tiếp, ngẫm lại lập trường của Long Huyền, đúng là La Duy chết thì hắn mới được sống yên ổn, Bình Chương đế rốt cuộc muốn gì đây?
Tạ Ngữ nhìn La Tri Thu, lão sư chưa từng thất thố trước mặt hắn như đêm nay. Nghĩ đến những lời định nói, Tạ Ngữ chợt do dự, có nên nói hay không đây?
“Ngươi có gì cứ nói.” La Tri Thu nhìn nhìn Tạ Ngữ: “Hiện tại đầu óc ta hơi rối loạn, không thể suy nghĩ được gì, muốn nghe phân tích của ngươi.”
“Lời con định nói không hay lắm…” Tạ Ngữ để La Tri Thu chuẩn bị tâm lý.
“Nói đi.” La Tri Thu nói: “Ta không tin ngươi sẽ mắng Tiểu Duy trước mặt ta.”
Tạ Ngữ ghé sát vào La Tri Thu, nhỏ giọng nói: “Con cảm thấy tâm tư bệ hạ dành cho Vân Khởi có gì kỳ lạ.”
Tuy La Tri Thu đã chuẩn bị tinh thần như lời Tạ Ngữ dặn, nhưng khi Tạ Ngữ nói ra những lời này, La Tri Thu vẫn cảm thấy như đất bằng dậy sóng, “Ngươi nói cái gì?!” Ông trợn to mắt nhìn Tạ Ngữ, “Ngươi có biết ngươi dang nói gì không?”
Tạ Ngữ đáp: “Con biết chứ, lão sư, người biết con không hay nói đùa, lại càng không đùa gỡn trong những lúc thế này mà.”
“Bọn họ…” Nếu La Tri Thu không biết Tạ Ngữ không phải kẻ hỗn trướng, thì hẳn đã cho hắn một cái tát rồi, “Tiểu Duy đi theo Vệ Lam, là vì hai đứa yêu nhau, còn bệ hạ thì sao? Điều này sao có thể? Hai người là huynh đệ mà!”
“Vân Khởi tất nhiên là hận bệ hạ.” Tạ Ngữ nghiêm trang nói: “Nhưng vì sao bệ hạ nhất định phải tìm Vân Khởi? Vân Khởi sống không có lợi gì cho hắn, điều này hắn không thể không biết. Nếu Vân Khởi còn sống, hắn sẽ không còn dám dùng cả đại ca Thế Nghi và nhị ca Vũ Hiên, vì sao hắn lại tự gây phiền toái cho mình chứ?”
La Tri Thu nghe xong sửng sốt, ông nghĩ mãi không ra, nhưng ông cũng tuyệt đối không dám nghĩ Long Huyền có tâm tư gì khác lạ với La Duy.
Tạ Ngữ xong, biết không thể im lặng, liền liều mạng nói tiếp: “Hắn tìm Vân Khởi vì cái gì? Để người trong thiên hạ biết hắn hết lòng vì huynh đệ mình, để họ không còn nghi ngờ việc hắn giết huynh đệ? Nay còn có bảy vị vương gia, đủ để cho hắn làm một ca ca tốt, vì sao hắn phải bám lấy Vân Khởi không buông? Dụ vương là huynh đệ cùng mẹ của hắn, hắn lại vì Vân Khởi mà đánh người này, liệu có thể thông suốt hay không? Lão sư, đây không phải là con tưởng tượng đâu, con thực sự cảm thấy tâm tư của bệ hạ có gì đó khác lạ.”
“Đủ rồi.” La Tri Thu không nghe nổi nữa, hiện tại đầu óc ông càng rối loạn, tay chân cứng đờ, muốn động đậy cũng không động đậy được.
“Ngay cả cây cối trong sân của Vân Khởi cũng giữ lại…” Tạ Ngữ nói đến nơi đây thì không thể nói hết lời, Long Huyền cố chấp với La Duy, khiến Tạ Ngữ cảm thấy sợ hãi. “Lão sư với Vân Khởi là tình cha con, lão sư có thể làm như bệ hạ sao? Con tin rằng đại ca và nhị ca với Vân Khởi cũng là huynh đệ tình thâm, nhưng liệu bọn họ có thể làm như thế không? Thậm chí con còn hoài nghi, bệ hạ nói muốn đánh trận này với Bắc Yến để lấy tro cốt Vân Khởi, đây không phải chỉ là một cái cớ, có lẽ hắn thật sự muốn mang tro cốt Vân Khởi về.”
La Tri Thu uống hết một ly trà lạnh, mới thở hắt một hơi, “Chờ khi bệ hạ xây cái Y Cẩm viên kia thì ngươi lại nói như vậy đi. Minh Viễn, bọn họ là huynh đệ, có luật trời, ngươi muốn Tiểu Duy trở thành tội nhân thiên cổ của Long thị hay sao?”
“Có liên quan gì đến Vân Khởi ạ?” Tạ Ngữ nói: “Là do bệ hạ có tâm tư khác lạ, người có tội phải là bệ hạ chứ?”
“Minh Viễn!” La Tri Thu cúi đầu quát Tạ Ngữ,“Người ngươi đang nói chính là quân vương ngươi phụ tá đấy!”
Tạ Ngữ kéo kéo áo, khó chịu nhìn vách tường đối diện.
“Ngươi để ta suy nghĩ kỹ lại đã.” La Tri Thu thấy Tạ Ngữ không mở miệng, lúc này mới có thể buông lỏng một chút: “Những lời ngươi vừa nói, ta sẽ coi như chưa từng nghe thấy.”
“Vân Khởi nhất định không thể bị bệ hạ tìm thấy!” Tạ Ngữ cường điệu nói: “Nếu y lại rơi vào tay bệ hạ, lão sư, người xem đi, Đại Chu chúng ta tất lại sinh ra một hồi đại loạn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...