Long Huyền muốn tới chùa Hộ Quốc, không ai có thể, cũng không ai dám ngăn cản hắn. Tạ Ngữ và các đại thần vốn định tiễn bước Long Huyền, bọn họ hôm nay cũng muốn về phủ sớm.
“Các ngươi ở đây chờ trẫm.” Long Huyền không để ai đi cả, nói với chúng thần trong điện Trường Minh:“Trẫm đi một lúc rồi sẽ trở về.”
“Thần tuân chỉ.” Tạ Ngữ và chúng thần chỉ có thể tuân chỉ.
Chờ Long Huyền mang người vội vã rời đi, chúng thần mới đến thiên điện Trường Minh nghỉ ngơi.
Bọn thái giám dâng trà bánh, rồi lui xuống hết, đứng chờ ngoài cửa.
Trong điện không còn người ngoài, một đại thần khẽ nói:“Trước kia chưa hề thấy bệ hạ tin Phật, thế này là sao nhỉ? Không bao lâu đã muốn tới chùa Hộ Quốc một chuyến, tới nghe quốc sư Phất Y giảng kinh Phật sao?”
Vấn đề này thì phải hỏi chính Bình Chương đế, chứ những người ở đây chẳng ai có thể trả lời.
Tạ Ngữ đột nhiên thầm nghĩ tới một ý niệm vô cùng bất kính, chẳng lẽ bệ hạ vì ngôi vị hoàng đế, mà bày nhiều mưu mô, làm nhiều chuyện xấu, cho nên mới cảm thấy không yên?
“Tạ đại nhân.” Có đại thần thấy Tạ Ngữ cúi đầu không nói, liền hỏi Tạ Ngữ:“Ngài nói xem, bệ hạ tới chùa Hộ Quốc chỉ để bái Phật thôi sao?”
Tạ Ngữ cười, nói:“Tới chùa Hộ Quốc, ngoài việc bái Phật thì ta không nghĩ có chuyện gì khác để làm, tâm tư của bệ hạ, chúng ta làm thần tử không nên đoán mò, cứ nghe lệnh mà làm là được.”
“Tạ đại nhân nói đúng.” Nghe Tạ Ngữ nói vậy, vị đại nhân này chỉ có thể sờ sờ mũi, Tạ đại nhân này tuổi còn trẻ đã leo lên chức vị cao, không phải tất cả đều là nhờ phúc của La Tri Thu, mà thủ đoạn của người này, những lão thần tiền triều như bọn họ cũng được thưởng thức rồi.
Bên ngoài chùa Hộ Quốc nghi ngút khói huơng.
Long Huyền không xuống xe, cũng không có tâm trạng ngắm phong cảnh trong chùa, bởi vì Hoàng đế đích thân tới, nên xe tiến thẳng vào cửa chính.
“Bệ hạ.” Phất Y Đại Sư đang ở điện Thiên Vương, dẫn tăng chúng trong chùa ra nghênh đón Long Huyền.
“Không cần đa lễ.” Long Huyền nhìn thấy Phất Y Đại Sư, liền tỏ vẻ nóng lòng, lập tức xuống xe ngựa, nói với Phất Y Đại Sư:“Trẫm tìm Đại Sư có lời muốn nói, chúng ta nói chuyện riêng được không.”
Phất Y Đại Sư quay đầu, phất tay ra hiệu cho tăng chúng:“Các ngươi lui ra đi.”
“Các ngươi cứ chờ ở đây.” Long Huyền cũng quay đầu nói với các thị vệ của mình:“Không được phá hỏng sự thanh tĩnh của cửa Phật, nếu không trẫm sẽ không nương tay đâu.”
Các tùy thị đều vội vàng lĩnh chỉ.
“Bệ hạ, mời.” Phất Y Đại Sư đưa Long Huyền ra phía sau chùa.
“Đây là điện Tứ Đại Thiên Vương?” Long Huyền chỉ chỉ điện Thiên Vương trước mặt, hỏi Phất Y Đại Sư.
“Là Tứ Đại Kim Cương.” Phất Y Đại Sư thấy Long Huyền hỏi, liền dẫn Long Huyền vào tòa Phật điện thờ phụng Tứ Đại Thiên Vương, nói với Long Huyền:“Tương truyền tại Thiên Đình, bọn họ người canh gác bốn cổng trời ở bốn phương, trên đất Phật, họ cũng là thần bảo vệ cửa Phật, cho nên ở bất cứ sân Phật nào, thì điện Thiên Vương cũng là đệ nhất điện.”
Long Huyền đứng trong điện Thiên Vương, nhìn lướt qua bốn bức tượng Thiên Vương giáp vàng, khuôn mặt hung ác, khí thế uy vũ.
“Bệ hạ?” Phất Y Đại Sư hỏi Long Huyền:“Ngài muốn thắp hương không?”
“Kinh Kim Cương là nói về bọn họ sao?” Long Huyền không có ý muốn dâng hương trước Phật, chắp tay sau lưng hỏi Phất Y Đại Sư.
“Phải.” Phất Y Đại Sư nói.
“Hữu dụng sao?” Long Huyền hỏi:“Liệu có thể khiến tâm nguyện của trẫm thành sự thật?”
Phất Y Đại Sư nói:“Cầu Phật phải thành tâm.”
Long Huyền hừ lạnh một tiếng:“Thành tâm? Trẫm tâm không thành tâm sao? Quốc sư, ngươi cho rằng trẫm không hiểu gì về đất Phật? Kim Cương này, không có suy nghĩ, chẳng phân biệt được thiện ác, không phải vậy hay sao?”
Phất Y Đại Sư nghe Long Huyền nói những lời sỉ nhục đức Phật, cũng không có gì phản ứng gì, chỉ nói:“Kim Cương chỉ là thần bảo vệ, khi nào đứng trước Phật tất nhiên có thể phân rõ thiện ác.”
Long Huyền không hài lòng về câu trả lời của Phất Y Đại Sư, bước khỏi điện, không hề liếc nhìn bốn vị Thiên Vương một cái nào.
Phất Y Đại Sư cũng không trách, đi theo phía sau Long Huyền.
Long Huyền bước thật nhanh.
Phất Y Đại Sư hỏi:“Bệ hạ muốn tới tháp Cửu Trọng sao?”
Long Huyền dừng bước, nói:“Trẫm không tới tháp Cửu Trọng, thì đến đây để làm gì?”
“Bệ hạ cần gì phải vào đó?” Phất Y Đại Sư nói:“Bần tăng đã nói rồi, chỗ đó không có thứ bệ hạ muốn tìm đâu.”
“Trẫm không tin trên đời này không có gì mà trẫm không thể tìm thấy!” Long Huyền tức giận nói.
“Bệ hạ, mời.” Phất Y Đại Sư không khuyên nổi Long Huyền, chỉ có thể dẫn đường.
Thế nhân nói trong chùa Hộ Quốc có một tòa tháp chín tầng, nơi xây dựng bảo tháp chính là long mạch của triều đình Đại Chu. Các tăng lữ trong chùa Hộ Quốc mỗi khi bị ai đó hỏi về tòa tháp này, thì đều trăm miệng một lời, rằng họ chưa từng thấy tòa tháp chín tầng nào cả, tháp Phật cao nhất chùa Hộ Quốc tên là tháp Dược Sư cũng chỉ có bảy tầng.
Long Huyền lên cầu thang của bảo tháp Cửu Trọng, nhìn những bậc thang ẩm ướt dưới chân. Long Huyền từng cho rằng, bảo tháp Cửu Trọng căn bản không tồn tại. Mãi cho đến khi trở thành hoàng đế, trở thành chủ nhân thiên hạ, mới biết bảo tháp Cửu Trọng thật sự tồn tại, nhưng không có ai nhìn thấy, bởi vì tháp này không xây dựng trên mặt đất, mà lại ẩn sâu trong chùa Hộ Quốc. Các quốc sư của Đại Chu trong lịch sử thường tu ở Phật đường dưới lòng đất, không phải tháp cao chín tầng, mà là sâu chín tầng.
“Bệ hạ, cẩn thận.” Phất Y Đại Sư vừa đi trước soi đèn cho Long Huyền, vừa quay lại nhắc nhở hắn cẩn thận dưới chân.
Không biết đã bước xuống bao nhiêu bậc thang, một linh đường được xây nên từ xương người xuất hiện trước mắt Long Huyền, Phất Y Đại Sư lúc này mới lui về đứng phía sau Long Huyền.
Long Huyền nhớ rõ khi lần đầu tiên nhìn thấy linh đường bằng xương trắng, lông tóc hắn đã dựng đứng lên như thế nào. Nơi này sao có thể là long mạch? Cái gì mà đất Phật ở? Nơi này chính là một bãi tha ma chất đầy thi thể. Phụ hoàng đã nói, chỉ có đến nơi này, hắn mới biết được tổ tiên Long thị đã làm gì để có được giang sơn. Đến tận khi Long Huyền đứng trong linh đường, hắn mới hiểu những lời dạy của Hưng Võ đế, nói vậy năm đó, khi lần đầu tiên phụ hoàng đứng ở linh đường này, có lẽ cũng có cảm giác giống hắn.
Phất Y Đại Sư thắp đèn trong linh đường lên, khiến nơi này sáng hơn một chút.
Long Huyền nhìn xung quanh xương trắng chất chồng, đây đều là thi hài các quần hùng và các quý tộc chết trong tay Khai Nguyên đại đế – tổ tiên khai quốc của Long thị – khi ngài chinh chiến thiên hạ năm xưa. Trong này thậm chí còn có cả huynh đệ của ngài, tình nhân của ngài, tri kỷ của ngài, cuối cùng khi có được thiên hạ, được Long thị đưa lên làm đại đế, ngài chỉ còn lại một mình lẻ loi. Long Huyền không hiểu, vì sao tổ tiên hắn lại xây dựng một tòa linh đường bằng xương trắng, nếu muốn để con cháu sau này biết giang sơn không dễ có được, thì thủ đoạn này quá mức tàn độc. Hay là, Khai Nguyên đại đế muốn kẻ thù của ngài trọn đời không được siêu sinh, nên mới vĩnh viễn giam cầm cả thi cốt và linh hồn họ ở nơi này, nhìn giang sơn Long thị muôn đời thiên thu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...