Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

La Duy hiển nhiên không ngờ Vệ Lam sẽ đề nghị quay về thượng đô, nhất thời y nhìn Vệ Lam sững sờ.

“Ta đi xem đồ ăn của chúng ta chuẩn bị xong chưa.” Vệ Lam đứng dậy đi ra ngoài.

La Duy ngồi ở trên giường, nhìn Vệ Lam ra ngoài, định kêu Vệ Lam chờ một chút, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Vệ Lam tìm đến phòng bếp của khách điếm này, cháo của La Duy đang đặt trên bếp lò.

“Khách quan?” Tiểu nhị ở phòng bếp thấy Vệ Lam tiến vào, liền nghênh đón, hỏi Vệ Lam có gì sai bảo.

“Không có việc gì.” Vệ Lam chỉ vào nồi cháo trên bếp lò:“Đây là cháo ta đặt à, ta đến xem sao thôi.”

Tiểu nhị cảm thấy Vệ Lam không yên lòng về bọn họ, nhưng thấy Vệ Lam chăm chú nhìn nồi cháo nhỏ kia, liền không nói cái gì nữa. Bọn họ đều đã nghe nói, một đôi phu phu dung mạo thượng đẳng vào nghỉ lại trong khách điếm này, xem ra đây là một trong hai người.

Vệ Lam cẩn thận nhìn nồi cháo, thỉnh thoảng dùng chiếc đũa quấy một lượt. Đưa La Duy về thượng đô, Vệ Lam nghĩ thôi đã thấy lòng nặng trĩu. Long Ngọc đã chết, chờ khi bọn họ trở lại thượng đô, thì tòa đô thành kia nhất định đã nằm trong tay Long Huyền, hắn và La Duy phải làm cách nào để vào được thượng đô, rồi sau này có thể trở ra toàn thây không? Vệ Lam hoàn toàn không biết chắc chắn. Nếu khi đến đó tình hình La gia không được tốt, thì La Duy nhất định phải cùng tồn vong với La gia. Vệ Lam thở dài, âm thầm hạ quyết định, dù có chết hắn cũng phải bảo vệ La Duy bình an.

Tiểu nhị phòng bếp để đồ ăn chuẩn bị cho Vệ Lam vào thực hạp (giống cặp lồng cơm, nhưng bự hơn), gọi Vệ Lam:“Đồ ăn này có cần tiểu nhân đưa lên ngay không ạ?”

Vệ Lam thấy cháo cũng đã nấu xong, nhân tiện nói:“Ta tự mang lên là được, không phiền ngươi nữa.”


Tiểu nhị liền cất cả cháo vào thực hạp đưa Vệ Lam.

Vệ Lam ra khỏi phòng bếp, bên ngoài tuyết rơi càng dày, gió bắc cũng rít lên, thổi buốt cả khuôn mặt. Vệ Lam sợ đồ ăn lạnh, bước nhanh về phòng của hắn và La Duy.

Tiểu nhị đứng ở cửa bếp chỉ mới chớp mắt, người cầm thực hạp đã không thấy tăm hơi. Tiểu nhị xoa xoa mắt, tưởng rằng mình đã hoa mắt rồi, khi mở mắt nhìn lại, mới phát hiện trên nền tuyết không hề để lại dấu chân. Cao thủ? Tiểu nhị đột nhiên nổi lên giấc mộng giang hồ, hắn vừa tận mắt nhìn thấy hiệp khách giang hồ sao?

Vệ Lam đẩy cửa vào nhà, đặt thực hạp ở trên bàn, nói với La Duy:“Đói bụng rồi hả?”

La Duy ngồi ở trên giường, đáp:“Ta không đói bụng.”

Vệ Lam mang cháo ra, theo thường lệ bỏ thêm bột cỏ linh chi:“Từ sang sớm đến giờ chưa ăn gì rồi, sao có thể không đói bụng? Chúng ta phải về thượng đô, đường đi rất xa, công tử nên điều dưỡng thân thể thật tốt. Khi đến nơi, tướng gia thấy công tử không khỏe mạnh, thì ta biết ăn nói thế nào.”

“Chúng ta không trở về thượng đô nữa.” La Duy lại nói.

“Cái gì?” Lúc này lại đến lượt Vệ Lam ngây người, y mặc kệ sự sống chết của người nhà sao?

“Ta nghĩ kỹ rồi.” La Duy đầy nghiêm túc nói với Vệ Lam:“Không quay về, nói đi Tuyên Châu thì cứ đi Tuyên Châu thôi.”


Vệ Lam mang cháo đến trước giường, nói:“Công tử nghĩ kỹ rồi chứ? Không muốn biết tướng gia như thế nào?”

La Duy ăn một miếng cháo Vệ Lam đút cho:“Nếu Long Huyền động đến người nhà của ta, thì không thể không truyền ra tin tức La gia sụp đổ, bọn họ hẳn là không có việc gì.”

Vệ Lam nói:“Công tử khẳng định?”

“Ừ, khẳng định,” La Duy nói:“Hiện tại trong quân đội, trừ Thường Lăng, Long Huyền cũng không có ai dùng được.”

Vệ Lam nói:“Khi ta rời khỏi thượng đô, tam hoàng tử Long Tường cũng đã có binh quyền.”

“Long Tường giữ binh quyền?”

“Ừ.”

“Lam, cuối cùng thì có bao nhiêu chuyện ngươi chưa nói với ta đây?” La Duy hỏi Vệ Lam.

“Mấy chuyện này quan trọng lắm sao?” Vệ Lam nói:“Ta đã cho rằng chúng ta cả đời không về thượng đô nữa, việc này kỳ thật cũng không liên quan nhiều đến chúng ta.”


“Không quay về.” La Duy nói:“Đời này ta nhất định không trở về thượng đô.”

“Vậy tướng gia và mọi người thì sao?”

“Long Tường giữ binh quyền thì sao chứ?” La Duy nói:“Nhiều nhất là hắn giúp đại ca mình khống chế thượng đô, những vùng đất lân cận kinh đô không thể trông vào hắn. Kẻ chưa từng đánh giặc trận nào, có thể khiến bao nhiêu người chịu phục? Lam, ngươi cũng từng tòng quân, trong quân coi trọng nhất là cái gì, hẳn ngươi cũng biết?”

Trong quân nhìn công trạng và bản lĩnh, gia thế chỉ là dệt hoa trên gấm, Vệ Lam từng cùng La Tắc đánh trận Đông Nam, biết rất rõ điều này, hắn nhìn La Duy gật gật đầu.

Hơn nữa, La Duy không tiện nói với Vệ Lam, rằng dù sao kiếp này cũng khác kiếp trước, ít nhất kiếp này Trữ Phi, Triệu thị, Phó thị, các nhà tướng quân khác không ở phe Long Huyền, Long Huyền kiếp trước vững vàng đăng cơ đế vị, sau đó làm một cuộc thanh tẩy lớn đối với các đại thần tiền triều, nhưng kiếp này thì không thể.

“Nghĩa là tướng gia và mọi người sẽ không sao cả?” Vệ Lam hỏi La Duy, rồi đứng dậy mang thực hạp lại gần, nghe La Duy nói không trở về thượng đô, lòng hắn trở nên nhẹ bẫng.

“Không có việc gì.” La Duy nói:“Long Huyền không dám làm gì họ đâu, hắn biết nhìn người, cha ta xưa nay luôn luôn có danh hiền tướng, thanh liêm, Long Huyền dám động đến cha ta, chính là tự bêu danh rồi.”

Vệ Lam lắc đầu nói:“Long Huyền còn sợ người ta mắng hắn sao?”

“Sợ, sao hắn lại không sợ chứ?” La Duy nói:“Hắn muốn làm một đế vương đệ nhất thiên cổ, thanh sử lưu danh.”

“Đáng tiếc công tử bị hắn hại đến Bắc Yến…” Vệ Lam ngẫm lại lại thấy khó chịu,“Không thì có công tử ở thượng đô, Long Huyền chắc chắn không thể thành công! Loại người như hắn sao có thể là một Hoàng đế tốt? Ta không tin, hắn nhất định không phải là người tốt!”

“Ta cảm thấy ta như bây giờ cũng rất tốt.” La Duy nhìn Vệ Lam cười trong veo,“Được ở bên Lam, ta đi tới đâu cũng có thể.”


Ngón tay Vệ Lam lướt qua khóe miệng La Duy,“Chúng ta vẫn sẽ đi Tuyên Châu, dọc đường hỏi thăm tin tức về tướng gia và mọi người, có được không?”

“Chờ mọi người về quê hương U Yến…” La Duy nói:“Chúng ta có thể tới U Yến thăm mọi người, ta tuyệt đối không lo đời này không gặp được bọn họ. Về phần Long Huyền, tốt nhất là cả đời đừng gặp.”

“Công tử nghĩ thông suốt là được rồi.” Vệ Lam thở dài nhẹ nhõm nói:“Nhìn đồ ăn đi này, ngươi muốn ăn món nào?”

“Ta không thích đồ ăn Bắc Yến.” Sau khi La Duy suy nghĩ cẩn thận, thấy Long Huyền không có khả năng xuống tay đối phó La gia, tâm tình cũng tốt lên, cố ý làm khó Vệ Lam:“Ta muốn ăn món Giang Nam của Đại Chu.”

“Nơi này sao có mấy món ấy được?” Vệ Lam gắp một miếng thịt nhét vào miệng La Duy:“Công tử, Vệ Lam cũng không biết bay, nơi này xa Giang Nam lắm đó.”

La Duy cũng cầm đũa, gắp một miếng cá đưa đến bên miệng Vệ Lam:“Ngươi cũng ăn đi, chờ chúng ta trở lại Đại Chu rồi, ta nhất định phải ăn một bữa cơm Giang Nam no đủ.”

Vệ Lam vừa ăn đồ ăn La Duy gắp cho, vừa hỏi La Duy:“ Không phải công tử không thích ăn ngọt sao? Sao lại muốn ăn đồ ăn Giang Nam? Đồ ăn Giang Nam món nào cũng có vị ngọt hết.”

“Không biết.” La Duy nghiêng đầu ngẫm nghĩ,“Chỉ là đột nhiên nghĩ tới thôi.”

“Chúng ta không trở về thượng đô, cũng sẽ không là một quyết định đột ngột của ngươi chứ?” Vệ Lam lại không yên lòng, chủ ý của La Duy một ngày thay đổi ba lần là chuyện quá bình thường.

“Không đâu, trở về thượng đô, ta không biết chúng ta còn có thể ra ngoài hay không, tốt nhất đừng đánh cược mạng sống.” La Duy lại gắp một miếng cá đưa đến bên miệng Vệ Lam:“Ta vẫn muốn cùng Lam sống những ngày bình yên.”

Cá hấp cực thanh đạm, nhưng vào miệng Vệ Lam, lại trở nên ngon vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui