Đối với vết thương trên người mình, ngoài việc sợ bị Vệ Lam nhìn thấy thì không có cảm giác gì cả, sau khi vết thương lành, thì không đau không ngứa. Sở thái y nói rồi, thân thể này về sau sẽ ít đổ mồ hôi hơn người thường, nhưng La Duy là người sợ lạnh không sợ nóng, việc đổ mồ hôi cũng không mấy ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của y.
Vệ Lam nhìn thân thể trước mắt, ngây dại.
La Duy nhìn vẻ mặt Vệ Lam, hoảng hốt:“Thật sự thực dọa người sao? Ngươi từng nói sẹo gì cũng không dọa được ngươi mà.”
Vệ Lam nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay phải La Duy, hỏi:“Bị bỏng à?”
La Duy nói:“Một tiểu thái giám đi đường không cẩn thận đụng vào ta, nước nóng trong tay hất hết lên người ta.”
Vệ Lam lại nhìn lưng La Duy, run giọng hỏi:“Còn chỗ này thì sao?”
“Ngã xuống đất, không ai nhìn thấy, nên bị kéo lê một chút.”
“Vậy ở chân?”
La Duy thế này mới buồn bực nói:“Ta tưởng rằng đại ca chết, muốn liều mạng với Tư Mã Thanh Sa, ai ngờ liều mạng vẫn không đánh lại hắn, còn để bị đánh gãy chân.”
“Tư Mã Thanh Sa đánh gãy chân ngươi?!” Sát khí trên người Vệ Lam lập tức bốc lên:“Công tử, cẩu hoàng đế kia còn làm gì ngươi nữa?”
Nhớ tới bộ dáng mình từng bị đặt dưới thân Tư Mã Thanh Sa, những thứ La Duy vừa nuốt xuống dạ dày lại lập tức trào lên.
“Không thoải mái chỗ nào?” Vệ Lam vội hỏi.
“Không… không có gì…” La Duy cười với Vệ Lam:“Hắn không làm gì ta cả.”
“Ta không tin!” Vệ Lam chém đinh chặt sắt nói.
“Hắn… hắn mắng ta vài câu.” La Duy liền nói:“Dù sao ta cũng hại chết phụ hoàng hắn. Lam, thật sự không có gì đâu.”
Vệ Lam sợ làm đau La Duy, khẽ chạm vào vết thương trên lưng y:“Sẹo này không phải bị kéo trên mặt đất.”
La Duy né tránh ánh mắt Vệ Lam.
“Có người lóc da ngươi?!” Vệ Lam đột nhiên lớn tiếng nói:“Súc sinh này là ai?! Là Tư Mã Thanh Sa?!”
La Duy nhớ lại một màn trong hồ nước nóng Sùng cốc, không thể nhịn được nữa, rốt cục nôn hết chỗ cháo và trứng gà vừa ăn.
Vệ Lam càng hoảng sợ, giúp La Duy tựa trên đùi mình, để y nôn xuống dưới giường.“Ngươi làm sao thế? Dạ dày cũng không tốt?” Vệ Lam hỏi liên tục.
Cuối cùng La Duy chỉ nôn ra được nước vàng.
Vệ Lam sợ La Duy nôn ra cả mật, hết hồn đợi đến khi La Duy không nôn nữa, mới vội vàng đặt y nằm xuống, đổi lại đệm chăn dính bẩn:“Ta đi tìm đại phu đến.”
“Chỗ này có đại phu sao?” La Duy hữu khí vô lực nói.
“Ta lại đi một chuyến đến thành Hạ Phương.” Vệ Lam tàn nhẫn nói:“Có ép buộc ta cũng phải đưa được đại phu về!”
Vừa nghe Vệ Lam nói sẽ quay lại thành Hạ Phương, La Duy bị dọa sợ, thấy Vệ Lam đi ra ngoài, vội hô to:“Đừng, Lam!”
Vệ Lam nghe giọng La Duy run rẩy, hoảng sợ, vội vàng xoay người lại.
“Đừng đi!” La Duy nói:“Ngươi đừng đi đâu hết.” Nói rồi, La Duy không khống chế được bản thân nữa, nước mắt tràn mi.
“Không đi, ta không đi.” Vệ Lam ôm La Duy vào lòng, liên thanh nói:“Ta ở đây, không đi đâu hết.”
“Giống nằm mơ quá.” La Duy nói.
“Cái gì?” Vệ Lam hỏi.
“Ta tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi.” La Duy trả lời.
“Công tử.” Vệ Lam nâng đầu La Duy lên một chút, lau nước mắt trên mặt y:“Ngươi không tin thì sờ thử xem, xem có phải Vệ Lam đang ở trước mặt hay không.”
La Duy chỉ nhìn Vệ Lam, trong mắt vẫn lóe lệ quang, nhưng không dám đưa tay chạm vào hắn,“Nếu vẫn là mơ thì sao? Tỉnh mộng ta vẫn còn ở điện Ngưng Lộ, khi đó ta phải làm sao bây giờ?”
Vệ Lam cầm lấy tay La Duy, dán trên mặt mình:“Không phải mộng, sao có thể là mộng chứ? Ngươi xem, là ta, là Vệ Lam đây.”
Bàn tay La Duy vuốt ve khuôn mặt Vệ Lam.
“Là ta phải không nào?” Vệ Lam hỏi La Duy.
La Duy tựa đầu lại vùi vào lòng Vệ Lam, nức nở:“Đừng đi tìm Tư Mã Thanh Sa, đó là người điên, chúng ta đi thôi, đi thật xa, để hắn đừng tìm thấy.”
“Được.” Vệ Lam nói:“Ngày mai chúng ta sẽ đi, ta đưa công tử đi, để tất cả mọi người không tìm thấy chúng ta.”
La Duy vùi trong lòng Vệ Lam hồi lâu, mới dần dần an tĩnh lại.
Vệ Lam lại mang nước ấm vào, cẩn thận giúp La Duy lau người, vừa lau vừa hỏi y:“Muốn ăn gì đó không?”
“Ta không đói bụng.” La Duy nhỏ giọng nói.
Vệ Lam lại bỏ bột linh chi vào một bát nước, giúp La Duy uống từng ngụm, sau đó hỏi y:“Trên đùi còn đau không?”
“Hôm nay đã thay thuốc rồi.” La Duy lắc đầu, tâm tư trải qua dao động, lúc này thể lực y có phần không chống đỡ nổi, mí mắt nặng trĩu, càng muốn mở thì càng không mở mắt ra được.
“Ngủ đi.” Vệ Lam hôn lên trán La Duy,“Ta canh giữ ở nơi đây, ngày mai trời vừa sáng chúng ta sẽ đi ngay.”
“Chúng ta đi đâu?” La Duy hỏi.
“Đi Tuyên Châu đi.” Vệ Lam nói:“Không phải công tử vẫn nói muốn tới Tuyên Châu sao.”
“Được.” La Duy nửa tỉnh nửa mê đáp lời:“Tới Tuyên Châu đi, chỉ là ta không biết đường đi lối lại ở Tuyên Châu.”
“Ta biết là được.” Vệ Lam vỗ nhẹ lưng La Duy:“Ngủ đi, sẽ không có chuyện gì nữa, ngươi cũng không phải lo lắng cho ai nữa cả, về sau chúng ta chỉ cần nghĩ tới bản thân thôi.”
“Ừ.” La Duy đáp ứng Vệ Lam, cọ cọ đầu trong lòng hắn.
Vệ Lam nằm xuống bên cạnh La Duy, tối nay hắn không thể ngủ, nơi này vẫn là đất kinh đô Bắc Yến, khó đảm bảo không có truy binh. Hai người cùng đắp chăn trên giường, Vệ Lam dùng thân thể của chính mình che chở La Duy, nhìn y ngủ yên trong lòng mình, không hiểu sao Vệ Lam lại chợt thấy xót xa.
Trong lúc ngủ La Duy bỗng thấy trên người ngưa ngứa, cả kinh mở mắt nhìn, lại phát hiện Vệ Lam đang hôn lên người y, dường như muốn hôn đến khi từng vết sẹo biến mất không còn dấu vết.“Đồ ngốc.” La Duy cười mắng.
Vệ Lam không nói gì, một nụ hôn lại rơi xuống.
Khi Vệ Lam hôn môi y, y đã ngủ thật say, khi ấy, đôi mày xinh đẹp không còn nhăn lại nữa.
Vệ Lam ôm La Duy một đêm không ngủ.
Khi ánh mặt trời sáng rực, ngoài sân truyền đến tiếng đập cửa.
Vệ Lam che mặt La Duy lại, tay giữ chuôi kiếm đi ra phía ngoài, đi đến trước cửa.
“Đại ca sai ta tới nói với ngươi…” Người ngoài cửa không cần Vệ Lam mở cửa, chỉ nói:“Đêm qua điện Ngưng Lộ cháy to, Cẩm vương Duy táng thân biển lửa. Xe ngựa ta để ở bên ngoài, các ngươi mau chóng khởi hành đi, nơi này không thể ở lâu.”
Vệ Lam đứng ở sau cánh cửa nói:“Đa tạ huynh đài. Mạc đại ca không sao chứ?”
“Không có việc gì, ngày hôm qua Hoàng đế nghe tin điện Ngưng Lộ cháy, thì không để ý đến đại ca ta nữa, phát điên chạy về cung.” Người kia bật cười nói:“Nghe nói Cẩm vương Duy là nam sủng được sủng ái nhất trong cung, xem ra đúng là như vậy.”
Vệ Lam nghiến răng, dùng lực quá lớn, đến nỗi khớp hàm cũng rỉ máu. Hắn nghe người bên ngoài đi xa, mới mở cửa, thấy bên ngoài có một chiếc xe ngựa. Vệ Lam nhổ máu trong miệng xuống đất, hiện tại cái gì hắn cũng không nghĩ nổi, hắn nghĩ về La Duy, người này, Vệ Lam thề nhất định phải nâng niu trong lòng bàn tay, hắn không thể để y chịu thêm đau khổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...