Sau khi trên đùi bớt đau đớn, cả người La Duy đã ướt đẫm mồ hôi. Lão Vương thái giám mang nước ấm đến, Sở thái y tự tay lau người cho La Duy. Thân thể vô lực, La Duy không giãy dụa nữa, chỉ ngây ngốc nằm im. Khăn nóng lướt trên người, thực thoải mái, thế nhưng đôi mày La Duy mãi không thể giãn ra.
Sở thái y nhìn thân thể thiếu niên còn mang vẻ ngây ngô này, chỗ nào cũng có vết thương, không khỏi lắc đầu. Chưa nói đến thù giết huynh trưởng, mối hận gãy chân này cũng là một vết sẹo chẳng thể lành, người này sẽ không bao giờ tha thứ. Sở thái y nhẹ giọng nói với La Duy:“Vương gia chớ xem nhẹ mồ hôi, da trên tay phải và trên lưng ngươi đã hỏng, sau này không thể đổ mồ hôi nữa. May mà thời tiết mùa hè Bắc Yến không quá nóng bức, cho nên vương gia cũng sẽ không gặp khó khăn.”
“Chân ta có thể chữa khỏi không?”
Nửa tháng rồi, Sở thái y mới nghe La Duy hỏi về vết thương của mình, lão trở nên vui vẻ. Có tâm trạng để hỏi về vết thương, chứng tỏ người này không hề một lòng muốn chết, mà là đã chấp nhận số mệnh, nên mới chịu nghỉ ngơi?
“Trị không hết cũng phải trị.” Ngay lập tức La Duy lại khiến niềm vui của Sở thái y tan thành mây khói:“Cả đời này ta cứ như vậy, dù không chết cũng chỉ là một nam sủng, có chân hay không cũng thế thôi.”
“Bệ hạ không hề có ý khinh thường vương gia.” Sở thái y nói đỡ cho vạn tuế gia nhà mình.
Khuôn mặt La Duy lại đầy vẻ châm chọc.
Sở thái y buộc lại vạt áo cho La Duy, khi nói ra những lời này, chính lão cũng không thể tin vào mình được.
“Vương gia muốn ăn cái gì?” Lão Vương thái giám thấy Sở thái y đã lau người cho La Duy xong, mới hỏi La Duy.
“Ta không đói bụng.” La Duy đáp.
Lão Vương thái giám nhìn Sở thái y, từ hôm qua tới giờ mới chỉ ép người này ăn được một bát cháo, y lại nôn ra hơn nửa, thế mà đến bây giờ vẫn không đói sao?
Sở thái y thu dọn mấy thứ trên giường, lúc này hơi thở của La Duy còn chưa thoải mái, cho dù ăn nữa cũng sẽ lại nôn ra thôi.“Vương gia.” Sở thái y hỏi La Duy:“Có phải ngài cũng hận tại hạ hay không?”
La Duy nhìn trần nhà, không nói một lời.
Sở thái y ra ngoài, sợ rằng chỉ cần là người Bắc Yến, người này cũng đều hận.
La Duy nằm một lát, miễn cưỡng cử động thân thể, lấy ra một nửa miếng ngọc Uyên Ương từ dưới gối, siết chặt trong tay, có như vậy trái tim y mới không còn cuồng loạn. Không biết Vệ Lam có nghĩ y là kẻ bối tổ vong tông hay không, nếu Vệ Lam cũng tin… Mắt La Duy cay cay, nếu Vệ Lam cũng tin thì biết làm sao bây giờ? Không thể trở về Đại Chu, thì cho dù y có chết, cũng chỉ có thể làm một cô hồn dã quỷ mà thôi.
Lão Vương thái giám canh giữ bên giường La Duy, thấy trong mắt La Duy hình như có lệ, vội hỏi:“Vương gia, có đau lắm hay không?”
“Ngươi ra ngoài đi.” La Duy nói:“Để ta yên tĩnh một mình.”
Lão Vương thái giám không dám đi.
“Ta bây giờ muốn tự sát cũng không có đủ sức.” La Duy nói:“Các ngươi còn không yên tâm cái gì?”
Lão Vương thái giám nói:“Vương gia, lão nô tài ở ngay bên ngoài, ngài muốn gì thì cứ gọi nô tài một tiếng.”
Nghe tiếng bước chân lão Vương thái giám đi xa, La Duy mới thở dài. Giơ ngọc Uyên Ương lên trước mắt, trong đầu vẫn hiện rõ bóng dáng Vệ Lam, chỉ là sau đó khuôn mặt La Khải lại hiện ra trước mắt, khiến La Duy không dám nhớ đến Vệ Lam nữa. Đại ca chết rồi, không biết đại tẩu ra sao, y còn mặt mũi nào để nghĩ đến Vệ Lam, nghĩ đến tương lai của chính mình?
“Vương gia.” Ngoài cửa lại truyền đến tiếng người, La Duy nhận ra giọng người này, là Tôn Ly.
La Duy buồn bực, nay y đã là cá nằm trên thớt, sao những người này vẫn không chịu buông tha?
“Vương gia.” Lại có giọng nữ tử vang lên.
Giọng nói này khiến La Duy quay đầu nhìn người nọ, y thấy Hồ đại nương quỳ trên mặt đất.
“Nương, nương!” Ngoài phòng vang tiếng trẻ con kêu khóc, nhưng lập tức lại không nghe thấy nữa, hẳn là đã bị ai đó che miệng lại.
“Yến Nhi cũng bị bắt?” La Duy hỏi Hồ đại nương.
Trán Hồ đại nương chạm sát đất, không hề lên tiếng.
La Duy nhìn Hồ đại nương, có chịu thụ hình, xem ra Tư Mã Thanh Sa không bỏ qua cho nữ nhân này. Ở trong hoàng cung, che giấu thân phận gián điệp, cho dù gián điệp này chỉ có nhiệm vụ chăm sóc y, nhưng Tư Mã Thanh Sa cũng nhất định sẽ không giữ lại mệnh kẻ này, gian tế bên giường, há có thể ngủ yên?
Tôn Ly nói:“Bệ hạ nói người này tùy vương gia xử trí.”
“Giết là được rồi, cần gì phải hỏi ý ta?” La Duy nói.
Vẻ mặt Hồ đại nương vẫn không có phản ứng.
“Còn đứa con gái?” Tôn Ly lại hỏi.
Lúc này Hồ đại nương mới ngẩng đầu nhìn về phía La Duy.
“Ngươi nói ta nên để Yến Nhi chết theo ngươi, hay là giữ lại mạng sống cho nó, để giải tỏa lúc nổi giận nhỉ?” La Duy lạnh lùng hỏi Hồ đại nương.
“Vương gia.” Hồ đại nương lên tiếng:“Yến Nhi hoàn toàn không biết gì về việc này cả.”
“Đại ca của ta chết rồi.” La Duy nói:“Đứa con thứ hai của huynh ấy và đại tẩu cũng không còn nữa, bọn họ cũng hoàn toàn không biết gì về việc này.”
“Nhưng ngài vẫn rất yêu quý Yến Nhi mà!”
“Ta cũng luôn tin tưởng ngươi!”
Hồ đại nương há miệng, vẻ mặt đau khổ.
“Bản lĩnh của Long Huyền lớn thật đấy, ngay cả chỗ này mà hắn cũng có thể cài người vào.” La Duy nói tới đây, thở hổn hển một lúc rồi mới nói:“Hắn cho ngươi những gì? Ngươi chịu bán mạng vì hắn sao? Có nghĩ rằng sau khi mọi chuyện thành công, thay vì hai mẹ con cùng về Chu, thì hai người sẽ cùng bỏ mạng không?”
“Ta vốn mang họ Liễu.” Hồ đại nương nói với La Duy.
La Duy sửng sốt, muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động, trên đùi lại đau nhức, khiến y bật kêu ra tiếng.
“Hơn nữa, ta còn phải gọi Liễu thừa tướng một tiếng anh họ.” Hồ đại nương nói:“Vương gia, điện hạ giữ cho ta một mạng, tất nhiên ta phải bán mạng cho hắn. Mà vương gia, lại là kẻ thù của Liễu thị, vương gia sẽ không phủ định chứ?”
“Liễu Song Sĩ đáng chết!” La Duy nghiến răng.
“Nhưng chúng ta không ở thượng đô, chưa từng hưởng vinh hoa của tướng phủ thì có tội tình gì? Vương gia, một câu đáng chết của ngươi, đã khiến toàn tộc ta bị diệt trừ, vương gia đang ở địa vị cao, tất nhiên sẽ không để ý trong vụ án kia Liễu thị có bao nhiêu người chết.”
Ánh mắt La Duy vụt sáng, sau đó trở nên tức giận:“Cho nên? Ngươi đang trả thù ta sao?”
“Ta chỉ nghe lệnh mà làm, vương gia thân phận cao quý, ta không dám hận.” Hồ đại nương nói:“Chỉ là Yến Nhi… nó bị ta liên lụy.”
“Ta sẽ thành toàn cho tình cảm sâu đậm của mẹ con ngươi.” La Duy nói:“Cho các ngươi chết cùng một chỗ.”
Hồ đại nương tuyệt vọng nhìn La Duy đang nằm trên giường, bà không hy vọng La Duy tha cho mẹ con bà, chỉ là bà muốn thử một lần, xem có thể giúp Yến Nhi có một con đường sống hay không. Xem ra La Duy không phải kẻ mềm lòng, bà và Yến Nhi nhất định sẽ chết cùng một chỗ.
“Đi thôi.” Tôn Ly thấy La Duy lên tiếng, liền đi lên, nói với Hồ đại nương. Đừng coi thường vì đó chỉ là một phụ nhân, xương cốt bà cứng rắn, thụ hình vài ngày, nhưng vẫn không thể tra ra chút manh mối nào về đồng đảng của bà ta, cuối cùng vạn tuế gia mất kiên nhẫn, lại vừa háo hức muốn cho La Duy biết, nên nữ nhân kia mới bị giải từ thiên lao đến nơi này.
“Vương gia.” Hồ đại nương nghiêng ngả đứng dậy, lớn tiếng nói với La Duy:“Ta không hối hận vì đã hại ngươi, vương gia ngươi cũng nợ ta hơn một trăm mạng người!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...