Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Đối mặt với ánh mắt của Long Huyền, La Duy trốn tránh nói:“Ta chỉ là một người chưa có công danh, điện hạ đã quá xem trọng La Duy rồi, La Duy cho dù có muốn phò tá điện hạ, thì cũng chỉ lực bất tòng tâm.”

“Ngươi là con trai Tả tướng, là môn sinh của phụ hoàng ta,” Ý cười trên miệng Long Huyền cũng nhạt đi, nhưng ngữ khí lại dường như vui đùa, hắn nhìn La Duy nói:“Ngươi còn sợ sau này không có công danh?”

“Gia thế có thể đổi lấy công danh sao?” La Duy cũng như đang vui đùa, nói:“Sớm biết như vậy, ta cần gì phải đọc sách cơ chứ? Những ngày ở Thượng thư phòng, ký ức ấy La Duy chưa bao giờ quên.”

La Khải thấy hai người này lại nói những lời khiến người khác không thể phân rõ thật giả, vừa cảm giác da đầu run lên, giương mắt đã thấy Trữ Phi đứng ngoài cửa, La Khải như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng mở miệng nói:“Tử Chu sao lại đến đây?”

Trữ Phi vừa tới cửa chính, định bẩm báo, nghe La Khải mở miệng hỏi, liền đi vào nhà, nói với ba người trong phòng:“Phất Y Đại Sư mang theo các tăng lữ đến đây.”

“Ông ta nhanh thật,” Long Huyền nói.

“Đại Sư tới triệu linh hồn về đất mẹ,” La Khải nói cho La Duy biết:“Đại Chu bao năm qua có vô số tướng sĩ chết trận tại Ô Sương thành, giờ đây họ có thể trở về nhà rồi.”

“Thì ra là như vậy,” La Duy nói:“Phất Y Đại Sư là cao tăng đắc đạo, để ông ta đến triệu linh, không còn gì tốt hơn.”

“Chúng ta ra đón ông ấy thôi,” Long Huyền đứng dậy nói.

Đoàn người ra khỏi thành nghênh đón Phất Y Đại Sư.


Phất Y Đại Sư vẫn một thân tăng bào cũ kỹ, khuôn mặt trầm tĩnh, thấy Long Huyền, La Khải, La Duy đi tới, liền niệm một tiếng Phật hiệu, sau đó ánh mắt đảo qua từng người. Cuối cùng, ánh mắt Phất Y Đại Sư dừng trên người Long Huyền, nói:“Điện hạ lần này sát nghiệt lại nặng thêm không ít.”

Long Huyền không thèm để ý nói:“Qua trận chiến này, trong số chúng ta, ai mà không có sát nghiệt cơ chứ?”

Phất Y Đại Sư khẽ lắc đầu, nói:“Bần tăng chỉ muốn nói, có một vài người không cần phải chết.”

Long Huyền bật cười:“Đại Sư là người xuất gia từ bi, vậy trong mắt Đại Sư, ai mới đáng chết?”

Phất Y Đại Sư chỉ cười, rồi niệm một tiếng Phật hiệu.

“Đại Sư, mời vào thành,” La Khải nói.

Phất Y Đại Sư cùng các tăng chúng đều là đi bộ đến, cho nên Long Huyền cũng chỉ có thể bỏ lại xe ngựa, cùng Phất Y Đại Sư đi bộ vào thành. Phất Y Đại Sư nhìn La Duy ở phía sau La Khải, đột nhiên hỏi La Duy:“Tam công tử, Phật châu bần tăng tặng ngươi có còn không?”

La Duy sờ sờ cổ tay, nào có còn bóng dáng chiếc vòng Mặc Ngọc Lưu Ly nữa, Phất Y Đại Sư không hỏi, y cũng quên mất rằng mình đã từng có nó.“Mất rồi,” La Duy cũng không thấy đáng tiếc, nói với Phất Y Đại Sư:“Cả quãng đường này ta đều đi vội vàng, không biết đã để ở nơi nào.”

“Ngươi làm mất Phật châu hộ thân Đại Sư cho ngươi?” La Khải xem qua thư nhà, cũng biết đến chiếc vòng Mặc Ngọc Lưu Ly này, theo lời mẫu thân Phó Hoa, thì mệnh của La Duy giữ được chính là nhờ chiếc vòng này. La Khải có chút nóng nảy, người tòng quân ít khi tin quỷ thần, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng La Duy, La Khải thà rằng tin tưởng, liên tục hỏi La Duy:“Ngươi nghĩ kỹ lại xem, mất ở chỗ nào? Sao lại không cẩn thận như thế, thứ gì ngươi cũng có thể để mất được hay sao?”

La Duy lại bị La Khải coi như trẻ con, mắng trước mặt mọi người, vẻ mặt xấu hổ, môi giật giật, không nói nên lời.

La Khải lại nhìn về phía Vệ Lam bên cạnh La Duy, nói:“Lam thì sao? Cũng không nhìn thấy Phật châu của Tiểu Duy?”

Vệ Lam dọc theo đường đi tâm sự tầng tầng, hắn cũng quên mất La Duy còn mang theo Phật châu, lúc này nghĩ tới, Vệ Lam cũng thật gấp gáp:“Có lẽ ở trong tay nải hành lý, lát nữa ta sẽ trở về tìm.”

“Một chuỗi phật châu thôi mà,” La Duy sợ La Khải mắng Vệ Lam, vội nói:“Mất cũng mất rồi, làm một chuỗi khác không được sao?”

“Trước mặt Đại Sư, sao ngươi lại không hiểu chuyện như thế!” La Khải cốc đầu La Duy.

Long Huyền ở một bên hỏi Phất Y Đại Sư:“Phật châu Vân Khởi làm mất rất quan trọng hay sao?”

“Người có duyên ắt sẽ tìm thấy,” Phất Y Đại Sư nói:“Thế sự không thể cưỡng cầu.”

Phất Y Đại Sư nói lời này, lọt vào tai mấy người ở đây, cũng giống như không nói lời nào.

La Duy không ngờ La Khải và Vệ Lam lại phiền lòng về mấy chuyện hư vô mờ mịt này, vội lảng sang chuyện khác:“Đại Sư chuẩn bị lúc nào làm phật sự?”


“Khi mặt trời mọc,” Phất Y Đại Sư nói.

“Bình minh ngày mai?” Long Huyền hỏi.

Phất Y Đại Sư nói:“Phải.”

La Khải nói:“Không phải chuẩn bị cái gì à? Ngần này thời gian có kịp không?”

“Không cần chuẩn bị gì cả,” Phất Y Đại Sư chỉ các tăng chúng phía sau:“Tự bọn họ biết nên làm như thế nào.”

Vì thế, Long Huyền và La Khải, mang theo các tướng quân cùng Phất Y Đại Sư ra khỏi thành, Vệ Lam kéo La Duy trở về bọn họ chỗ ở.

Sau khi Vệ Lam trở về, liền mở hành lý của hai người ra, lục tung mọi thứ lên tìm.

“Tìm không thấy thì thôi,” La Duy thấy Vệ Lam gấp quá, nhưng y lại không vội, còn khuyên Vệ Lam:“Nếu ngươi không yên lòng, sau khi ta về thượng đô,ta lại đi tìm quốc sư xin một chuỗi.”

“Phu nhân nói rồi, Phật châu không thể mất!” Vệ Lam bắt đầu lục tung đống quần áo, ảo não nói:“Vật quan trọng như thế, sao lại để mất cơ chứ?”

“Cái này không mất là tốt rồi.” La Duy đi tới, đưa một nửa miếng ngọc Uyên Ương cho Vệ Lam xem, nói:“Ngươi xem, thứ này chưa từng rời khỏi người ta.”

Vệ Lam dừng tay lại, nhưng sau đó lại cúi đầu lục tung quần áo.

“Của ngươi đâu? Cho ta xem,” La Duy cướp quần áo trong tay Vệ Lam, tiện tay ném đi.


Vệ Lam tháo nửa miếng Uyên Ương trên người mình xuống, đặt vào tay La Duy.

La Duy đem hai nửa ngọc Uyên Ương ghép lại với nhau, đặt dưới ánh đèn, để Vệ Lam nhìn dáng vẻ ngọc Uyên Ương trên mặt đất. Vệ Lam lại nhìn tay La Duy, ngón tay thon dài trắng nõn, hệt như bạch ngọc, hai miếng ngọc Uyên Ương y cầm trong tay, quang hoa lưu chuyển, như một thứ trân bảo vô giá.“Mất Phật châu, thật sự không có việc gì sao?” Vệ Lam cầm tay La Duy hỏi.

“Mất phật châu, chúng ta vẫn sống sót trở về,” La Duy nhìn Vệ Lam cười nói:“Chúng ta như vậy là may mắn rồi, ngươi còn lo lắng cái gì? Yên tâm đi, quốc sư chuyên nói mấy lời chẳng ai hiểu được, đừng tự dọa chính mình. Chỉ cần ngọc Uyên Ương này không mất đi là được, những cái khác ta đều không để ý,” La Duy đem ngọc Uyên Ương giơ lên trước mắt Vệ Lam.

“Ngươi không có việc gì là tốt rồi, những cái khác ta cũng không cần,” Vệ Lam hôn lên tay La Duy.

Hai người ôm nhau ngã xuống giường, nhưng chỉ là hôn nhau, không tiến thêm một bước.

“Thân thể ngươi không tốt,” Vệ Lam thì thầm bên tai La Duy:“Phải điều dưỡng thêm mới được.”

La Duy nằm ở trong lòng Vệ Lam, ngắm nhìn ngọc Uyên Ương trong tay mình, mặt có chút đỏ lên. Vệ Lam đưa tay lại gần, cùng La Duy cầm ngọc Uyên Ương, lướt qua từng đường hoa văn trên miếng ngọc.“Mất cái gì cũng được, nhưng ta không thể để mất nó,” La Duy nhỏ giọng nói với Vệ Lam.

“Ừ,” Vệ Lam nói:“Ta cũng vậy.”

“Còn cả ngươi nữa,” La Duy đặt một nụ hôn lên khuôn mặt Vệ Lam,“Ta cũng không thể đánh mất.”

Vệ Lam kéo chăn che kín La Duy và chính hắn, nụ hôn của La Duy nhẹ nhàng như lông vũ, khiến trái tim Vệ Lam xao động,“Ngủ đi,” Vệ Lam cũng hôn lại La Duy:“Mặt trời mọc ta sẽ gọi ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui