Lần này cứu người không làm phí nhiều sức lực của đám Long Thập. Mấy kẻ người không giống người, quỷ không giống quỷ lao ra, cũng đã đủ dọa mấy người mạc thị, cứ giơ tay nhấc chân là sâu bọ rơi xuống, khiến cho người ta phát buồn nôn, hơn nữa trên người mấy kẻ này còn phát ra mùi xác thối, người Mạc thị cho dù võ công không kém Long kỵ vệ là bao, nhưng chưa kịp đối đầu đã sợ chết khiếp.
La Duy cởi hết quần áo ngoài ném đi, vải bao trên đầu cũng bị y giật xuống, rồi mới đi đến trước mặt Tư Mã Tru Tà. Thấy Tư Mã Tru Tà hai mắt vô thần, mới nhớ mình hoàn toàn không cần phải dọa một người mù như Tư Mã Tru Tà.
Vệ Lam đột nhiên kéo La Duy lại, bảo vệ y ở sau lưng.
Mạc Hoàn Tang lúc này vọt tới trước mặt Tư Mã Tru Tà, cũng bảo hộ Tư Mã Tru Tà ở phía sau, nhìn La Duy và Vệ Lam, nói: “Các ngươi là ai?”
“Tại hạ họ La.” La Duy đáp, một bên quan sát Mạc Hoàn Tang.
“La Duy?” Mạc Hoàn Tang nghe La Duy nói mình họ La: “Ngươi là La Vân Khởi?”
La Duy gật đầu, nói: “Tại hạ chính là La Duy, Mạc đại tướng quân, chúng ta rốt cục cũng gặp mặt.”
Mạc Hoàn Tang đem Tư Mã Tru Tà phía sau lùi xa một chút, nhìn La Duy nói: “Các ngươi giết ta là được rồi, hãy buông tha cho Tru Tà, hắn bây giờ chỉ là một phế nhân, không thể uy hiếp các ngươi.”
Mạc Hoàn Tang tướng mạo bình thường, La Duy không nghĩ “Chiến thần” Mạc Hoàn Tang lại là một người trông vô cùng bình thường như vậy, cái gì anh minh thần võ, độc nhất vô nhị, những từ ngữ ấy chẳng có tí nào liên quan đến gã.
Mạc Hoàn Tang thấy La Duy chậm chạp không đáp lại, liền nói: “Ta cầu xin ngươi.”
“Ngươi yêu y?” La Duy vừa rồi đã nhìn ra sự khác lạ của hai người, lúc này càng thêm khẳng định.
Mạc Hoàn Tang không nói gì, chỉ gật đầu một cái.
Thì ra lần này Bắc Yến đại loạn, không phải vì quyền lực, mà là vì tình yêu, La Duy trong phút chốc sinh ra cảm giác hoang đường.
“Nghiệp chướng.” Ngụy thái y nói, rồi tránh sang một bên.
Đám Long Thập thuần thục giải quyết xong chín người Mạc thị, lúc này cũng đã đi tới, ngón tay Long Thập chỉ Mạc Hoàn Tang cùng Tư Mã Tru Tà đang ngồi trên mặt đất, hỏi La Duy: “Công tử, hai người này tính sao đây?”
Tư Mã Tru Tà mò tới bên cạnh Mạc Hoàn Tang, ôm lấy Mạc Hoàn Tang, đem cái cằm đặt trên vai gã.
“Ta tha cho các ngươi.” La Duy lúc này hạ quyết định.
“Công tử?” Vệ Lam cùng Long Thập đồng thời kinh hô.
“Việc này ngươi phải nghĩ lại cho kỹ.” Ngụy thái y nói với La Duy: “Ngươi không thể thấy bọn họ đáng thương mà tha mạng được, công tử sẽ ăn nói thế nào với bệ hạ đây?”
“Đừng nói gì cả, ý ta đã quyết.” La Duy nói rồi nhìn về phía Ngụy thái y: “Trên người ngươi còn thuốc chứ? Hãy trị thương cho bọn họ một chút.”
“Còn trị thương cho họ sao?” Ngụy thái y càng phát ngốc, là La Duy đầu óc trời sinh khác bọn họ, cho nên chẳng ai hiểu được chuyện y làm?
“Nhanh lên.” La Duy thúc giục: “Chúng ta phải sớm trở về.”
“Đây là vì cái gì?” Ngụy thái y hỏi.
“Tru Tà Thái Tử giờ phút này đã là một phế nhân.” La Duy nói ra: “Hơn nữa Mạc đại tướng quân bây giờ đối với Đại Chu cũng không còn uy hiếp, vì sao ta phải ra tay với họ? Mạc đại tướng quân, sau khi ngươi trốn thoát, sẽ không tới tìm La Duy gây phiền phức chứ?”
“Ngươi thả ta đi, thì chính là ân nhân của ta.” Mạc Hoàn Tang đáp.
“Ân nhân?” La Duy cười rộ lên: “Ta là người hại Tru Tà Thái Tử, còn có thể là ân nhân của Mạc đại tướng quân sao?”
“Hai nước tranh chấp là vì quân chủ.” Mạc Hoàn Tang nói năng rất có khí phách: “Tam công tử cùng chúng ta không phải kẻ thù, chỉ là Tư Mã Thanh Sa, hắn cùng với Tru Tà vốn là huynh đệ, mới quả thực đáng hận.”
“Giúp bọn họ xem xem.” La Duy nhìn Ngụy thái y đang đứng bất động: “Còn muốn ta tới mời à?”
Ngụy thái y ngồi xổm xuống.
“Xem cho y trước.” Mạc Hoàn Tang chỉ Tư Mã Tru Tà, nói với Ngụy thái y.
“Ở đây có chút lương khô.” La Duy cởi túi lương khô buộc trên người Long Thập xuống, đưa cho Mạc Hoàn Tang nói: “Chúng ta mới từ trong ao đầm đi ra, cho nên lương khô này hương vị không tốt lắm, nhưng vẫn có thể ăn.”
“Ngươi vì sao phải thả ta?” Mạc Hoàn Tang tiếp nhận túi lương khô trên tay La Duy, thấy La Duy thật sự muốn để gã và Tư Mã Tru Tà đi, cố gắng suy nghĩ: “Không phải Đại Chu một lòng muốn mạng của ta sao?”
“Ngươi coi như ta nhất thời tốt bụng đi.” La Duy nói: “Có lẽ chẳng lâu sau ta sẽ hối hận không biết chừng.”
Mạc Hoàn Tang không nói thêm gì nữa, sợ La Duy sẽ mau chóng hối hận như lời y nói. Ngụy thái y băng bó miệng vết thương cho hai người, lại cho Mạc Hoàn Tang hai lọ thuốc trị thương.
“Ngươi chuẩn bị mang Tru Tà tới nơi nào?” La Duy hỏi: “Rời khỏi Bắc Yến?”
“Trời đất mênh mông, luôn luôn có chỗ cho chúng ta.” Mạc Hoàn Tang nói.
“Ta nghĩ ngươi nên rời khỏi Bắc Yến một thời gian.” La Duy nói: “Tư Mã Thanh Sa sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Đa tạ đã nhắc nhở.” Mạc Hoàn Tang đỡ Tư Mã Tru Tà đứng lên, gã bị trọng thương, nhưng vẫn cõng Tư Mã Tru Tà trên lưng, đi về phía ao đầm.
“Ngươi cứ như vậy đi vào?” Ngụy thái y cũng không muốn chứng kiến người mình vừa cứu lại đi vào chỗ chết.
“Trong này có đường đi.” Mạc Hoàn Tang liếc mắt nhìn bộ dáng chật vật của mấy người La Duy: “Xem ra các ngươi không biết.”
“Hy vọng chúng ta sau này sẽ không gặp lại.” La Duy ôm quyền nói với Mạc Hoàn Tang.
“Tang?” Tư Mã Tru Tà đưa tay đến trước mặt Mạc Hoàn Tang, sờ soạng.
“Chúng ta về nhà nào.” Mạc Hoàn Tang bước chân lảo đảo cõng Tư Mã Tru Tà, đi tới chỗ sâu nhất trong đầm lầy.
“Công tử, ngươi định nói thế nào với bệ hạ?” Long Thập nhìn Mạc Hoàn Tang đi xa, mới hỏi La Duy. Các Long kỵ vệ đều lộ vẻ khó khăn, nếu như trở lại thượng đô, Hưng Vũ đế hỏi tới, bọn họ cũng không dám không bẩm báo chuyện La Duy để cho Tư Mã Tru Tà cùng Mạc Hoàn Tang chạy mất.
“Không có Ô Sương thiết kỵ, một Mạc Hoàn Tang không thể là kẻ địch lớn của Đại Chu ta.” La Duy mở miệng giải thích: “Vừa rồi các ngươi cũng nghe thấy đấy, Mạc Hoàn Tang thậm chí còn không mang họ Mạc, ta không đoán sai, mẹ gã hẳn là bởi vì không tuân thủ nữ tắc, bị người Mạc thị buộc đá ném trôi sông.”
“Vì cái này mà ngươi thả họ?” Vệ Lam hỏi.
“Cho nên gã sẽ không báo thù cho Mạc thị.” La Duy nói: “Chúng ta còn có gì phải sợ? Mạc Hoàn Tang còn sống, Tư Mã Thanh Sa sẽ không yên ổn, ta vì cái gì không tha gã?”
“Ngươi lại tính kế với Thanh Sa Thái Tử?” Ngụy thái y hỏi. Tư Mã Thanh Sa luôn luôn hậu đãi La Duy, sợ khinh mạn, La Duy có được thành Ô Sương rồi mà vẫn tính kế với Tư Mã Thanh Sa?
“Hắn là Thái Tử Bắc Yến, ta chẳng lẽ phải giúp hắn cố thủ giang sơn?” La Duy hỏi lại Ngụy thái y.
“Người này hiện tại mang theo một kẻ điên mù lòa.” Long Thập nói: “Sao còn có thể hô mưa gọi gió?”
“Ngươi không cho gã cơ hội, làm sao biết gã không có bản lĩnh này? Ta sẽ giải thích với bệ hạ, các ngươi đừng lo lắng.” La Duy nói, lại lầm bầm một câu: “Không ngờ… gã yêu y.”
Mấy người Long Thập không kịp phản ứng, La Duy nhìn Vệ Lam đã đi xa vài bước, nói: “Lam, ngươi nhìn trên người ta xem, có phải là còn có sâu không? Ta vẫn cảm thấy có gì bò trên người ta.”
“Ngươi đừng động đậy, ta xem nào.” Vệ Lam phủi mấy con sâu trên lưng La Duy xuống.
Mấy người đằng sau nhìn hai người không coi ai ra gì này, thậm chí muốn hỏi La Duy một câu: “Mạc Hoàn Tang yêu Tư Mã Tru Tà, vậy ngươi cùng Vệ Lam thì sao? Cũng là yêu nhau?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...