La Khải và Long Huyền đứng cạnh nhau, trước mặt bọn họ là Tư Mã Tru Tà bị Long Huyền sai người trói trong bãi đất trống giữa doanh trại. La Khải không phải lần đầu tiên nhìn thấy Tư Mã Tru Tà nửa điên nửa tỉnh, hai mắt mù hẳn, nhưng vẫn không đành lòng.“Điện hạ.” Anh nói với Long Huyền: “Thời tiết lạnh như vậy, người chỉ cho hắn mặc áo mỏng, mạt tướng sợ hắn sẽ chết rét mất.”
Long Huyền nhìn Tư Mã Tru Tà lạnh run ngồi trên bùn đất, ôm cánh tay cuộn mình lại, nói: “Ta không để hắn chết rét thì làm sao Mạc Hoàn Tang tới cứu hắn được?”
“Mạc Hoàn Tang nhất định sẽ đến?”
“Gã vào Thiên Thủy Nguyên vì người này, sao lại không đến chứ?” Long Huyền đá một cái bánh bao bẩn đến bên cạnh Tư Mã Tru Tà: “Tên điên này sống có ích lợi gì?” Hắn hỏi La Khải.
La Khải nhìn Tư Mã Tru Tà cầm chiếc bánh bao dính bùn đưa lên miệng nhai ngấu nghiến. La Khải chỉ liếc mắt một cái, nhưng cũng không dám nhìn, quay mặt đi.
Long Huyền thấy La Khải như vậy, liền nói: “Trước nay cứ nghĩ người chinh chiến sa trường đều có trái tim sắt đá, Thế Nghi huynh xem ra là một ngoại lệ.”
“Người này đã điên.” La Khải nói: “Chúng ta còn làm nhục y như vậy, không cần thiết.”
“Long Huyền nói:” Bức điên y là dòng tộc của y, không phải chúng ta. Thế Nghi huynh, người này từng ra sa trường tranh chấp với ngươi, trên tay dính bao nhiêu máu của tướng sĩ Đại Chu rồi? Ngươi thông cảm cho y?”
La Khải không thể nói đạo lý với Long Huyền, Tư Mã Tru Tà nay chỉ là tù nhân, có huyết hải thâm thù gì thì cứ giết, làm nhục như vậy, La Khải thấy hoàn toàn không cần thiết, không giống cách làm của đại trượng phu.
“Ta không thực lòng muốn làm nhục y.” Long Huyền lúc này còn nói thêm: “Nhưng không như vậy, sao có thể bức Mạc Hoàn Tang tới cứu y chứ? Ta đã nghĩ đến mặt mũi của Bắc Yến, không treo thái tử của họ lên cột cờ rồi đấy.”
Tư Mã Tru Tà ăn xong cái bánh bao bẩn kia, hai tay lại sờ loạn trên mặt đất. Y đã một ngày không ăn gì, chỉ một cái bánh, sao có thể ăn no?
La Khải thật sự nhìn không nổi, nói với thân binh phía sau: “Đi lấy chút đồ ăn đến.” Sau đó lại nhìn Long Huyền giải thích: “Điện hạ, muốn dẫn Mạc Hoàn Tang đến, thì một Tư Mã Tru Tà còn sống sẽ hữu dụng hơn, còn nếu cứ như vậy, mạt tướng sợ hắn không thể chờ đến khi được Mạc Hoàn Tang cứu.”
Long Huyền không có phản đối, chỉ nhìn thân binh của La Khải mà vung tay lên.
Một ngày trước, Long Huyền đem Tư Mã Tru Tà tới, hầu hạ Tư Mã Tru Tà là một tiểu thái giám cùng bị giam giữ ở đây, sau nửa ngày chịu lạnh, lại cố ý lơ là, để cho tiểu thái giám trốn được, chính người này đã nói cho Mạc Hoàn Tang biết Tư Mã Tru Tà đang chịu khổ.
“Thái giám kia hẳn là đã gặp được Mạc Hoàn Tang.” Long Huyền nhìn La Khải nói: “Khi Mạc Hoàn Tang đến, chúng ta có thể hao tổn chút binh mã, nhưng trăm ngàn lần đừng lấy tính mạng hai người này.”
“Điện hạ muốn cho Mạc Hoàn Tang một con đường sống?” La Khải hoài nghi liệu có phải mình nghe lầm hay không. Bọn họ tới nơi này để tiêu diệt Mạc Hoàn Tang và Ô Sương thiết kỵ, bọn họ hiện tại tổn binh hao tướng, đến cả La Duy cũng đang làm con tin trong quân Bắc Yến, thế mà Long Huyền lại nói rằng muốn cho Mạc Hoàn Tang một con đường sống?
“Chuyện này ta đã suy nghĩ thật lâu.” Long Huyền nói: “Khi ta ở trong quân Ô Sương, phát hiện Mạc Hoàn Tang cùng Mạc thị quan hệ không tốt, Mạc Hoàn Tang theo họ mẹ, gã đối với Mạc thị mà nói, là người ngoại tộc mới đúng.”
“Chuyện này có liên quan gì đến việc cho gã một con đường sống?” La Khải hỏi.
“Cái này cho thấy, dù chúng ta giết sạch Mạc thị, cũng không sợ Mạc Hoàn Tang trả thù.”
“Tang!” Tư Mã Tru Tà nghe được Long Huyền nhắc đến tên Mạc Hoàn Tang, ngẩng đầu nhìn về phía Long Huyền kêu một tiếng.
“Thế Nghi huynh.” Long Huyền hỏi La Khải: “Ngươi nói chúng ta vì cái gì mà phải giết Mạc Hoàn Tang?”
La Khải nói: “Cái này còn phải hỏi sao?”
“Đã không có Ô Sương thiết kỵ, chúng ta sẽ không phải lo lắng chuyện thành Ô Sương mất đi lần nữa.” Long Huyền nói: “Tư Mã Trường Thiên đế bệnh nặng, ngồi lên đế vị Bắc Yến nhất định là Tư Mã Thanh Sa, Mạc Hoàn Tang không tìm chúng ta báo thù, nhưng gã sẽ tìm Tư Mã Thanh Sa.”
“Điện hạ muốn để gã đảo loạn giang sơn Bắc Yến?” La Khải lúc này mới hiểu rõ dụng ý của Long Huyền.
“Có lẽ Mạc Hoàn Tang không muốn làm chuyện sự này, nhưng ta hy vọng là gã sẽ làm.”
La Khải lại liếc mắt nhìn người ngồi dưới đất, trong miệng đọc tên Mạc Hoàn Tang và Tư Mã Tru Tà, chắp tay nói với Long Huyền: “Mạt tướng tuân mệnh.”
“Ngươi là chủ soái ba quân.” Long Huyền cười một thoáng, nói: “Đã nói tuân mệnh thì đừng nói suông.”
Thân binh mang một bát mì nóng đến.
“Cho y ăn no đi.” Long Huyền lên tiếng.
La Khải cùng Long Huyền đi về soái trướng. La Khải luôn ở Vân Quan, không tiếp xúc nhiều với Long Huyền. Sau khi ở cùng Long Huyền qua trận đánh Thiên Thủy Nguyên, La Khải quyết định, anh nên tránh Long Huyền càng xa càng tốt. Luận tâm tư, anh không phải đối thủ của Long Huyền, ở La gia, chắc chỉ có La Duy có thể chống lại Long Huyền. Nghĩ đến bộ dáng của La Duy khi ở cạnh Long Huyền, La Khải thấy La gia thật sự may mắn khi có một La Duy.
“Giữ lại Mạc Hoàn Tang, nhưng Mạc thị một người cũng không thể giữ.” Long Huyền vừa đi vừa nói với La Khải: “Thế Nghi huynh nghe rõ lời ta nói chứ?”
La Khải nói: “Vâng, mạt tướng nhớ rồi.”
“Một người cũng không giữ lại, kể cả già trẻ lớn bé.” Long Huyền nhìn La Khải: “Thế Nghi huynh nếu không làm được, thì ta sẽ làm.”
“Mạt tướng biết.” La Khải nói: “Sẽ không để xảy ra sai lầm.”
“Hay là, cứ để ta đi đi.” Long Huyền ngẫm lại: “Hài tử đầu tiên của Thế Nghi huynh sắp đến nhân thế, lúc này giết người thật không thích hợp, hay là để ta đi đi.”
La Khải không biết nên cảm tạ Long Huyền vì lo nghĩ cho mình, hay là nên căm phẫn Long Huyền vì muốn diệt toàn bộ Mạc thị, không chút nào để tâm, tựa như xem một màn kịch lớn.
“Khi Mạc Hoàn Tang tới cứu Tư Mã Tru Tà, Bắc Yến và Đông Thương nghe được tin tức cũng sẽ xuất binh, ta đã đã phái người đi thông báo với La Duy, thừa dịp đó mà trở về.” Long Huyền nói tiếp: “Chúng ta vẫn nên an bài một đội nhân mã tiếp ứng cho y.”
“Mạt tướng tạ ơn điện hạ.” La Khải hướng Long Huyền nói lời cảm tạ,
“Sao lại làm vậy?” Long Huyền không cần lời tạ ơn của La Khải, tựa như hắn tuyệt đối không để ý La Khải thấy hắn là người thế nào. Người nọ là người cầm binh nhiều nhất trong La gia, cho dù La Khải có kính trọng hắn, thì bọn họ cũng chỉ có thể là địch nhân.
La Khải nói: “Điện hạ suy nghĩ vì Vân Khởi, mạt tướng tạ ơn điện hạ là điều nên làm.”
“Mạc Hoàn Tang có lẽ đêm nay sẽ đến, Thế Nghi huynh chuẩn bị sẵn sàng đi.” Long Huyền đến trước soái trướng, nói với La Khải một câu cuối cùng.
Đêm nay, hồi lâu không thấy sao, có lẽ là những cơn mưa dai dẳng đã phủ lấp bầu trời, bầu trời đêm nay mang một sắc đen thuần huyền ảo, khiến cho khi người ta vừa vô tình liếc mắt, sẽ sinh ra vô hạn mơ màng.
La Duy trong soái trướng của Tư Mã Thanh Sa nghe được tin Mạc Hoàn Tang biến mất.
“Tin tức này đáng tin cậy chứ?” Trừ La Duy đã biết rõ sự tình, những người khác trong trướng đều không tin, Tư Mã Thanh Sa hỏi trinh sát: “Ngươi đã dọ thám như thế nào?”
Đã trải qua nhiều trận chiến tranh ác liệt, các tướng quân đều biết sự lợi hại của Mạc Hoàn Tang. Dũng mãnh hung ác như Mạc Hoàn Tang, sao có thể tiêu thất tựa hư không? Các tướng quân đều nghĩ gã là người bất tử, ai có bản lĩnh lớn đến thế, có thể khiến Mạc Hoàn Tang biến mất không tung tích?
Trinh sát nói rằng chỉ nghe nói như vậy thôi, chứ chưa chứng kiến tận mắt.
“Vậy đại hoàng tử đâu?” Tư Mã Thanh Sa hỏi.
Trinh sát vẫn chỉ nói hai chữ, không biết.
“Chuyện gì cũng có rủi ro.” La Duy nói: “Điện hạ và vương gia cứ xuất binh chuẩn bị, nếu Mạc Hoàn Tang thật sự mất tích, như vậy tối nay liền thừa dịp Ô Sương thiết kỵ như rắn mất đầu, làm nên một trận chiến thành công chẳng phải càng tốt hay sao?”
“Vậy còn Vân Khởi ngươi?” Tư Mã Thanh Sa hỏi.
“Ta sẽ ở trong trướng của mình.” La Duy nhìn Tư Mã Thanh Sa cười nói: “Ngồi chờ tin lành toàn thắng của điện hạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...