La Duy cuộn mình trên giường, bụng dưới từng đợt co rút đau đớn, giống như ruột gan bị nát nhừ. Loại đau đớn này La Duy rất quen thuộc, chỉ là hôm nay nếm lại một lần nữa, y phải dùng tới khí lực toàn thân mới có thể chịu đựng cơn đau này. Điều này cũng khiến cho La Duy không còn tâm trạng nào nghĩ đến sự khác thường của Vệ Lam, y cho tới bây giờ luôn tin tưởng Vệ Lam, chỉ cho rằng Vệ Lam đúng như y nghĩ, tại vì hắn lo y tới Bắc Yến sẽ đổ bệnh, hắn bởi vì y không nghe lời khuyên bảo mà tức giận, không nghĩ nhiều thêm nữa. Bụng dưới nóng lên, La Duy hơi nghiêng mình, Vệ Lam ngồi ở bên cạnh giường, đặt một lò sưởi nhỏ trên bụng y.
“Một chút nữa sẽ thoải mái hơn.” Vệ Lam nói, đôi mắt đỏ hồng.
“Khóc?” La Duy hỏi.
“Không có.” Vệ Lam nói: “Lúc lấy than, bị bụi than bay vào trong mắt thôi.”
La Duy còn muốn nói cái gì nữa, nhưng lại khẽ hừ một tiếng, cuộn người lại.
Vệ Lam giúp La Duy xoa bụng, cảm giác La Duy chậm rãi thả lỏng thân thể dưới tay hắn, trong nội tâm lúc này mới dễ chịu hơn một chút. Hắn không nói thật với La Duy, bởi vì thật khó để mở miệng. Thế nhân đều cho rằng ảnh vệ Kỳ Lân dơ bẩn, người trong thiên hạ không nhìn lầm, bọn họ thật sự dơ bẩn, chỉ là Vệ Lam không muốn La Duy nhìn thấy hắn như thế. Tại Kỳ Lân sơn trang, khi hai người gặp mặt, đó vẫn chưa phải là lúc Vệ Lam không chịu nổi nhất, khi hắn không chịu nổi nhất là lúc hắn khao khát bí dược Kỳ Lân kia, Vệ Lam hy vọng La Duy vĩnh viễn đừng nhìn thấy.
Hôm nay lâm triều, Hưng Võ đế quyết định xuất binh Bắc Yến.
La Duy giao bức thư tự tay viết cho Tôn Ly, cùng Long Huyền không mưu mà hợp (không bàn bạc mà trùng ý), y cũng phái sáu ảnh vệ từ Hiểu Nghĩa dược trang tới, trên danh nghĩa bảo vệ, kì thực là giám thị, để Tôn Ly đưa sáu người này về Bắc Yến.
Tôn Ly vừa đi, Hưng Võ đế đã tuyên La Duy vào cung.
“Công tử bây giờ còn có thể đi sao?” Vệ Lam hỏi, hắn lúc này trở nên đần độn.
“Có thể đi.” La Duy bám vào cánh tay Vệ Lam để đứng lên, hai chân mềm nhũn, chân chạm đất mà như giẫm trên bông, hạ thân vẫn rất đau.
“Ta cõng ngươi xuất môn nhé?” Vệ Lam vừa áy náy, vừa đau lòng nói.
“Hôm nay không được.” La Duy nói, nếu để cho Hưng Võ đế biết y không có cả sức để ra khỏi cửa, sao y còn có thể đi Bắc Yến?
“Đều tại ta.” Ngồi trên xe ngựa, Vệ Lam nói với La Duy một câu.
“Lam.” La Duy nằm nghiêng trên tấm đệm trong xe, kéo tay Vệ Lam, nói: “Ngươi cho ta thêm một chút thời gian, chờ ta làm xong tất cả những chuyện cần làm, chúng ta sẽ đi, tới Tuyên Châu, không bao giờ… trở lại nữa.”
Vệ Lam gật đầu, nếu như hắn còn mạng sống để ở bên cạnh y, thì La Duy đi tới chỗ nào, hắn cũng đều đi theo.
“Cho nên không cần phải lo lắng cho ta.” La Duy nói: “Ta sẽ không để mình gặp chuyện không may, Lam cũng phải như vậy nhé. Tuyên Châu là quê cũ của Lam, nếu như nơi đó tốt, chúng ta sẽ sống quãng đời còn lại ở đó, cũng không tồi.”
Vệ Lam miễn cưỡng cười: “Công tử là người kế thừa vị trí của Tướng gia, làm sao có thể cùng ta tới Tuyên Châu sống quãng đời còn lại?”
“Lời này ai nói với ngươi?” La Duy xoay người ghé vào trên đùi Vệ Lam: “Quốc gia thiên hạ, ta sao có thể có dã tâm lớn như vậy?”
“Vậy sau này công tử muốn làm gì?” Vệ Lam giúp La Duy xoa bụng, một bên hỏi.
“Cùng Lam về ngoại ô.” La Duy nói: “Chỉ có hai chúng ta thôi. Đúng rồi, Lam, ngươi có muốn có một đứa con không?” Nói đến tương lai, La Duy đột nhiên hỏi Vệ Lam.
“Không.” Vệ Lam nói: “Ta có công tử là đủ rồi.”
“Được, vậy chỉ có hai người chúng ta thôi.” La Duy nói: “Khi tới Tuyên Châu rồi sẽ tìm một chỗ ở lại.”
Vệ Lam trong lòng chua xót, nói với La Duy: “Tuyên Châu không phải là nơi tốt, chỉ là một thị trấn biên thành, cảnh sắc cũng không tươi đẹp, ngoại trừ sa mạc chính là sa mạc.”
“Vậy có yên tĩnh không?” La Duy hỏi.
“Không nhớ rõ.” Vệ Lam nói: “Ta chỉ nhớ khi đi trên đường, thì không có nhiều người cho lắm.”
“Đây không phải là một tòa cô thành chứ?”
“Đại khái là vậy.” Vệ Lam nói: “Như vậy công tử còn muốn tới nữa không?”
“Có chứ.” La Duy nói: “Nơi đó là quên nhà của Lam, ta muốn tới nhìn xem. Mẹ Lam không phải cũng chôn cất tại đó sao? Tới đó đốt cho bà chút tiền giấy cũng tốt mà.”
“Được.” Vệ Lam cúi đầu, nói: “Chờ công tử làm xong hết mọi chuyện, chúng ta tới Tuyên Châu.”
La Duy gối đầu lên đùi Vệ Lam, nhắm mắt lại.
“Công tử cứ ngủ đi.” Vệ Lam nói khẽ: “Đến cửa cung, ta sẽ gọi ngươi.”
La Duy hừ hừ một tiếng, không nói gì thêm, chỉ chốc lát sau đã ngủ.
“Thất Tử.” Vệ Lam xốc mành che cửa sổ xe, gọi Thất Tử ở bên ngoài.
“Vệ đại ca.” Thất Tử đi phía trước dẫn đường chạy tới.
“Công tử đang ngủ.” Vệ Lam nhỏ giọng nói: “Các ngươi đi chậm một chút.”
Thất Tử đáp ứng rồi lại chạy về phía trước, đi chậm một chút là chuyện quá dễ dàng.
Vệ Lam ôm La Duy, một tay thay La Duy sửa lại những sợi tóc tán loạn, ánh mắt không rời khỏi La Duy một khắc, rồi ôm người trong ngực chặt hơn. Nếu như xe ngựa này chính là xe chở họ tới Tuyên Châu thì tốt biết bao, Vệ Lam thầm nghĩ.
Xe ngựa của La Duy đi chậm lại, cuối cùng cũng đến trước cửa hoàng cung,
“Công tử.” Ra hầu La Duy, là hai tiểu thái giám chuyên khiêng kiệu cho y, sau khi hành lễ vấn an, nói với La Duy: “Bệ hạ nói công tử cần người hầu hạ, đặc biệt cho phép Vệ thị vệ cũng tiến cung.”
La Duy miệng nói tạ ơn, một bên nhìn qua Vệ Lam cười, nói: “ Lam, ngươi theo ta vào đi.”
Vệ Lam đi theo kiệu của La Duy, đi vào hoàng cung. Đây là lần thứ hai Vệ Lam vào hoàng cung đại nội, nơi đã từng cao không thể leo tới, giờ đây nhìn thấy tận mắt, Vệ Lam cũng không còn bận tâm về tiên cảnh nhân gian nơi này nữa. Theo sát La Duy một bước không rời, Vệ Lam nhìn về phía trước không chớp mắt, cung thất rực rỡ, cảnh trí thật đẹp, Vệ Lam đều không quan tâm, trong mắt hắn chỉ có một La Duy mà thôi.
Khi La Duy đi vào điện Trường Minh, dáng đi của y khiến mọi người trong cung đều trố mắt nhìn theo.
“Ngươi làm sao vậy?” Hưng Võ đế nhìn Triệu Phúc đỡ La Duy ngồi xuống, hỏi La Duy.
La Duy không để ý nói: “Tiểu thần ngày hôm qua cảm thấy ngủ không ngon, nên thử bẻ thắt lưng một cái.”
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà dám bẻ thắt lưng?” Hưng Võ đế vừa định mở miệng mắng, nhưng thấy La Duy định quỳ xuống nhận tội, nên dù có nhiều lời hơn nữa cũng đành nuốt trở về, ôn hòa nói: “Duy nhi, trẫm đã quyết định xuất binh Bắc Yến.”
La Duy nói: “Bệ hạ anh minh.”
“Chỉ là trẫm lo lắng cho ngươi.” Hưng Võ đế ra lệnh cho La Duy ngồi xuống, nhìn La Duy nặng nề ngồi xuống rồi mới nói: “Ngươi vào trong quân Tư Mã Thanh Sa, đến tột cùng có nhiều cơ may an toàn mà trở về không?”
La Duy cười, chỉ nói: “Tiểu thần tất nhiên sẽ cố hết sức tự bảo vệ mình, xin bệ hạ đừng lo lắng cho tiểu thần.”
Hưng Võ đế tối hôm qua lại ngồi dưới bức tranh vẽ La Tri Cẩm cả một đêm suy nghĩ, cuối cùng thấy giang sơn vẫn là trọng yếu nhất. Biết rõ để La Duy đi, y có thể bỏ mạng tại Bắc Yến, nhưng ngài vẫn quyết định để La Duy mạo hiểm.
Long Huyền và La Duy cùng ở bên Hưng Võ đế, cùng xem bản đồ Bắc Yến một lần nữa, thương lượng về trận đại chiến sắp xảy ra. Long Huyền có chút không yên lòng, những gì nên nghĩ đến hắn đều đã nghĩ đến, không cần phải nghĩ thêm nữa, hắn mặt lạnh nhìn Hưng Võ đế nhỏ nhẹ dặn dò La Duy, Long Huyền chỉ cảm thấy buồn cười. Yêu thương thêm lần nữa thì thế nào? Cuối cùng không phải chỉ có giang sơn tổ tông để lại mới là quan trọng nhất hay sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...