Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chuyện Phó Kính Tông, La Duy không để ở trong lòng, có thể làm chủ Phó gia, là Phó gia tam lão gia khôn khéo nhất, Phó Kính Tông này không đáng để y suy nghĩ nhiều. Ngồi ở trong xe, uống chén thuốc Vệ Lam đưa qua, La Duy liền hỏi Vệ Lam: “Lam, ngươi từng nghe nói đến thành Ô Sương chưa?”

Vệ Lam trả lời: “Ta từng nghe nhị công tử nói.”

La Duy hỏi: “ Nhị ca ta nói như thế nào?”

Vệ Lam nhớ lại lời La Tắc, nói lại với La Duy: “Nhị công tử nói thành Ô Sương là nơi giáp giới của Bắc Yến và Đại Chu. Trước kia là thành trì của Đại Chu chúng ta, bị Bắc Yến đoạt đi.”

“Ừ, huynh ấy nói không sai, chuyện đúng là như vậy.”

“Nhị công tử còn nói nếu khi còn sống có thể thu phục thành Ô Sương, thì cả đời này mới đáng giá.”

La Duy thoáng nhướn mày: “Huynh ấy muốn đi đánh thành Ô Sương?”

“Nhị công tử nói sông đào bảo vệ thành Ô Sương quá sâu, tường thành quá cao, cửa thành cũng là sắt trăm năm, dễ thủ khó công, Đại Chu chúng ta bây giờ không thể đánh hạ thành Ô Sương.”

“Nói không sai.” La Duy thầm nghĩ phải làm như thế nào mới không để Hưng Võ đế biết mình cùng Tư Mã Thanh Sa có lui tới, khiến Hưng Võ đế tin tưởng bản thân được Tư Mã Thanh Sa tín nhiệm lúc này, liền hỏi Vệ Lam: “Lam cũng hứng thú với sa trường?”


Vệ Lam nói: “Nhị công tử nói sao ta biết vậy thôi.”

Thất Tử ở ngoài cửa sổ xe nói vọng vào: “Công tử, khách nhân vừa rồi của công tử vẫn theo sau chúng ta.”

“Không có chuyện gì.” La Duy nói, Tôn Ly này xem ra là người cẩn thận, muốn tận mắt thấy La Duy vào cung mới an tâm: “Cứ để hắn đi theo, chúng ta coi như không biết.”

“Thật sự không có việc gì?” Vệ Lam không yên lòng hỏi, vị khách này nhìn thế nào cũng thấy thật kỳ quái.

“Không có việc gì.” La Duy nói: “Hắn có chuyện cầu xin ta, có thể nào hại ta được?”

Vệ Lam lúc này mới thả lỏng tâm tình.

Tôn Ly vẫn đi theo sau xe ngựa La Duy, từ xa xa nhìn La Duy vào cửa cung, rồi sẽ theo La Duy hồi phủ. Chủ nhân nếu không phải đã đến bước sơn cùng thủy tận, cũng sẽ không mượn binh Đại Chu. Bắc Yến cùng Đại Chu có thể nói là kẻ địch, nếu như bị Đại Chu cắn ngược lại một cái, giang sơn Bắc Yến của Tư Mã thị càng không bảo đảm. Nếu để Tư Mã Tru Tà chiếm được Hạ Phương thành, giang sơn vẫn là của họ Tư Mã, nhưng người trong hoàng tộc Tư Mã sẽ có mấy ai còn sống?

“Vậy đánh cược một lần đi.” Tư Mã Thanh Sa viết xong phong thư cứu trợ, đối mặt với Tôn Ly đang tỏ vẻ nghi ngờ, Tư Mã Thanh Sa thở dài: “Cứ xem tấm lòng La Vân Khởi rộng lớn đến cỡ nào.”

Lời này cho tới hôm nay Tôn Ly cũng không hiểu, tấm lòng La Duy rộng lớn bao nhiêu, là có ý gì? Mặc cho số phận, Tôn Ly không hiểu rõ lời Tư Mã Thanh Sa, nhưng có cảm giác như họ đều là dân cờ bạc, đang đặt một ván cược đánh đổi cả giang sơn.

Khi La Duy đi vào điện Trường Minh, mới phát hiện chẳng những là phụ thân La Tri Thu bị Hưng Võ đế triệu vào cung gấp, mà các đại tướng quân ở thượng đô đều đến. Trên ngự án thư ở điện Trường Minh, trải rộng một tấm bản đồ vẽ bốn mặt một tòa điện. Khi La Duy hành lễ với Hưng Võ đế, liếc mắt nhìn lén bản đồ kia, chính là bản đồ sông núi Bắc Yến.

“Duy nhi sao lại đến? Mau bình thân.” Hưng Võ đế nhìn bộ dáng La Duy đi vào điện, bước chân coi như trầm ổn, trên mặt cũng có một ít huyết sắc, lúc này mới bớt lo lắng, xem ra bệnh tình La Duy đã có khởi sắc, trong lòng liền ghi nhận công lao Long Huyền đã tặng nhân sâm Tuyết Sơn cho y.

“Thần hôm nay ra ngoài thăm bạn bè, sau khi về nhà nghe gia mẫu nói gia phụ được bệ hạ triệu gấp vào cung, cho nên thần cũng tiến cung.”

“Ngươi không yên lòng khi phụ thân ngươi ở chỗ trẫm?” Hưng Võ đế hỏi.

La Duy vội đáp: “Không phải, thần chỉ muốn tới chúc mừng năm mới bệ hạ.”


“Được rồi.” Hưng Võ đế nở nụ cười: “Ngươi không yên lòng về cha ngươi, không cần tìm cớ khác, nói dối là không tốt!”

La Duy làm bộ kinh hoảng, định quỳ xuống thỉnh tội.

“Vừa qua năm mới, trẫm tạm tha cho ngươi lần này.” Hưng Võ đế nhìn thấu trò này của La Duy, cảm thấy buồn cười, thần thái trên mặt cũng hòa ái hơn.

La Duy chỉ vào bản đồ Bắc Yến nói: “Thần không biết bệ hạ đang bàn quốc sự, tiểu thần xin cáo lui.”

“Mấy thứ này ngươi cũng nên biết.” Hưng Võ đế nói: “Cứ ở lại.” Đang định để La Duy đứng bên cạnh La Tri Thu, Hưng Võ đế lại lo cho thân thể y, liền nhìn thoáng qua Triệu Phúc.

Triệu Phúc vội chạy đi, mang tới cho La Duy một chiếc ghế tròn bằng gỗ lim.

“Cứ an vị ở chỗ thường ngày ngươi vẫn ngồi đi.” Hưng Võ đế nói với La Duy, thấy La Duy muốn đáp lời, lại nói: “Thân thể ngưoi không tốt, sẽ mệt, ngươi để trẫm bàn quốc sự, hay là phải để ý đến ngươi? Nghe lời, ngồi xuống nào.”

Các tướng quân đều cúi đầu đứng thẳng, việc này không liên quan đến mình, La Duy được nhận ân sủng, bọn họ hâm mộ cũng chẳng kịp.

Lời hoàng đế nói ai dám không nghe, La Duy chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, mới nhìn thấy thái tử Long Ngọc ngồi đối diện, mà người đứng cạnh Long Ngọc làm La Duy chấn kinh, thiếu chút nữa đứng bật dậy. Long Huyền sao lại ở đây?

Long Ngọc nhìn La Duy cười gật đầu.


La Duy kinh ngạc như vậy một lát, cúi người với Long Ngọc, mỉm cười gật đầu.

Hưng Võ đế tiếp tục cùng các tướng quân bàn chuyện Bắc Yến nội loạn.

La Duy nhìn về phía Long Huyền, Long Huyền cũng đang nhìn y. Ánh mắt hai người gặp nhau, trong băng lãnh lại mang theo chút né tránh, đột nhiên cả hai người đều hiểu rõ vì sao đối phương lại ở chỗ này.

Long Huyền nhìn bản đồ, lại nhìn về phía La Duy, rồi cười.

Ánh mắt La Duy lảng tránh nụ cười của Long Huyền. Tư Mã Thanh Sa có thể tìm đến mình, Tư Mã Tru Tà cũng có thể đi tìm Long Huyền. Y vừa nhận được tin tức, Long Huyền đã về tới thượng đô, xem ra người của Tư Mã Tru Tà hành động nhanh hơn Tôn Ly. Kéo nhiều vây cánh cũng không bằng đạt được sự tín nhiệm của Hưng Võ đế, cho nên Long Huyền mới có thể bỏ lại tất cả ở Nguyệt Châu, trở lại thượng đô. Cơ hội vừa dùng tính mạng của nữ nhân và nhi tử mình để đổi lấy, liền bị người này quẳng sang một bên.

Long Ngọc nhìn Long Huyền, lại nhìn La Duy, trong mắt Long Ngọc, hai người đều đang chuyên tâm nghe các tướng quân nói chuyện. Bất quá cũng có vẻ là như thế, là nghe, hay là diễn trò, cũng chỉ có hai người này biết rõ.

Các tướng quân Đại Chu tranh luận một hồi lâu, đều nói về thành Ô Sương, đều muốn đánh trận này, nhưng phải đánh như thế nào, thảo luận tìm biện pháp, rồi cuối cùng vẫn không thể làm. Ô Sương thiết kỵ nổi tiếng thiên hạ hơn phân nửa ở xa thành Ô Sương, nhưng tường thành cao ba trượng, thêm con sông đào sâu ba trượng bảo vệ thành, dù đầu thành chỉ có lão già phụ nữ cánh gác, thì bọn họ phải làm sao mới có thể công phá sông đào và tường thành Ô Sương?

Hưng Võ đế mở bản đồ Bắc Yến, khiến La Duy lần đầu tiên thấy được toàn cảnh thành Ô Sương. Nghe Tôn Ly nói, Mạc Hoàn Tang phong tỏa bốn cửa, La Duy còn tưởng rằng thành trì này cũng giống như tất cả các thành trì trên thế gian, có bốn cổng thành bốn phương. Không ngờ vừa thấy, La Duy mới biết thành Ô Sương lại là một tòa thành cheo leo trên vách đá. Chỉ hai cửa nam bắc mới có thể cho xe qua lại. Hai cửa kia mặt hướng sơn cốc sâu thẳm, trừ chim ra, vạn thú tuyệt tích. Tấn công thành thường dùng cách vây thành, còn ở Ô Sương sẽ trở nên vô dụng. Có binh hùng tướng mạnh, buông tay mạnh mẽ tấn công, tại tòa thành trước mặt, cùng nhau tới Hoàng Tuyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui