Sau khi La Duy hạ kiệu trước cửa tướng phủ, một nam tử dáng người trung bình đi tới từ phía sau họ.
“Ngươi là ai?” Lập tức có thị vệ quát hỏi.
Vệ Lam đứng chắn trước La Duy.
“Tam công tử.” Người kia đứng ở xa xa, chắp tay thi lễ với La Duy: “Tiểu nhân phụng mệnh lệnh chủ nhân đến bái kiến công tử.”
La Duy nhìn người này, không quen, liền hỏi: “Chủ nhân ngươi là ai?”
Người kia đưa ra một bộ quần áo mùa đông, nói: “Chủ nhân nói, công tử chỉ cần nhìn thấy bộ quần áo mùa đông này, là có thể biết hắn là ai.”
La Duy chọc chọc Thất Tử.
Thất Tử chạy tới, đem bộ quần áo mùa đông đến trước mặt La Duy.
“Công tử.” Vệ Lam thấy La Duy định chạm tay vào bộ quần áo, vội ngăn cản La Duy.
La Duy thu tay, định thần nhìn bộ quần áo.
Vệ Lam cũng nhìn bộ quần áo, hắn thấy nó vô cùng quen mắt.
La Duy nhận ra, đây chính là áo choàng mùa đông y đưa cho tam hoàng tử Bắc Yến, Tư Mã Thanh Sa khi ở thành Nghiệp Già.“Thì ra là quý chủ nhân.” Nhận ra bộ quần áo mùa đông, La Duy liền cười nói: “Ngươi theo ta vào phủ đi.”
Đại nha hoàn hầu hạ Phó Hoa đã đứng ở cửa nhìn La Duy hồi lâu, thấy La Duy có khách, không dám nói gì với La Duy. Thấy La Duy mang theo người kia đi vào sân viện của mình, đại nha hoàn liền chạy đi báo cho Phó Hoa.
La Duy cùng người kia vào thư phòng, chỉ cho Vệ Lam canh giữ ở bên ngoài.
“Tiểu nhân Tôn Ly kiến quá công tử.” Người kia sau khi vào phòng, lập tức quỳ xuống hành lễ với La Duy, tự giới thiệu: “Tiểu nhân là thống lĩnh thị vệ trong phủ thái tử Bắc Yến.”
“Hãy đứng lên.” La Duy cười mời Tôn Ly ngồi, mới nói: “Không ngờ Thanh Sa hoàng tử, không, hiện tại hẳn nên gọi là Thanh Sa thái tử, còn giữ bộ quần áo mùa đông này. Tôn thống lĩnh, Thanh Sa thái tử vẫn khỏe chứ?”
Tôn Ly chắp tay nói: “Chủ nhân ta vẫn khỏe, chỉ là ở Bắc Yến nghe nói công tử thân thể không tốt, chủ nhân ta rất lo lắng.”
“Cơ thể ta bây giờ đã khỏe hơn nhiều.” La Duy nói: “Đa tạ Thanh Sa thái tử đã lo nghĩ. Vậy Tôn thống lĩnh lần này đến, là thay Thanh Sa thái tử thăm bệnh?”
Tôn Ly đứng dậy đi đến trước mặt La Duy, đưa một phong thư cho La Duy: “Đây là thư chủ nhân ta tự tay viết, mời công tử đọc qua.”
La Duy trong lòng hồ nghi, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ thanh thản mở phong thư của Tư Mã Thanh Sa, còn không quên nói với Tôn Ly một tiếng: “Tôn thống lĩnh ngồi đi, không cần đứng.”
Chữ Tư Mã Thanh Sa cứng cáp hữu lực, nhưng La Duy không có tâm trạng thưởng thức thư pháp của hắn. Nội dung thư khiến La Duy kinh hãi, sắc mặt cũng trở nên trầm trọng.
Tôn Ly rời chỗ ngồi đối diện La Duy. Gã đến thượng đô đã mấy ngày, nhưng khi tới cửa cầu kiến La Duy, đều được báo lại là La Duy bệnh nặng. Lần này không dễ dàng nhìn thấy La Duy ra khỏi tướng phủ, gã theo suốt dọc đường, từ tướng phủ tới chỗ Trữ Phi, rồi lại từ chỗ Trữ Phi trở lại tướng phủ, thế này mới có cơ hội nói chuyện với La Duy. Tôn Ly ruột nóng như lửa đốt, nhưng cũng chỉ có thể chờ La Duy đọc xong thư, đưa ra câu trả lời.
La Duy đọc thư của Tư Mã Thanh Sa xong, mới biết Bắc Yến hai tháng nay phát sinh nội loạn. Chu Tước tướng quân Mạc Hoàn Tang cứu phế thái tử Tư Mã Tru Tà ra khỏi lãnh cung, chạy tới Hạ Phương thành của kinh đô Bắc Yến. Nay Bắc Yến quốc khói lửa nổi lên bốn phía, Ô Sương thiết kỵ của Mạc Hoàn Tang ở phía bắc thành Ô Sương nhắm thẳng vào Hạ Phương thành. Trong thư Tư Mã Thanh Sa cũng không viết rõ hiện tại nội tình Bắc Yến như thế nào, nhưng người này giờ đây viết thư xin giúp đỡ, mượn binh Đại Chu, bởi hắn cũng biết Ô Sương thiết kỵ của Mạc Đại tướng quân ở phương Bắc đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
“Tam công tử.” Tôn Ly thấy La Duy đọc thư rồi trầm mặc hồi lâu không nói, mở miệng hỏi: “Ngài có điều gì muốn nói với chủ nhân ta không?”
La Duy nói: “Tôn thống lĩnh, hai ta ngồi ở chỗ này nói chuyện, ngươi hãy kể sơ qua tình hình Bắc Yến gần đây. Đại Chu bây giờ phái binh hộ trợ, có còn kịp không?”
Tôn Ly nghĩ ngợi trong chốc lát, mới hiểu La Duy đang hỏi gã cái gì, lập tức đứng lên: “Công tử yên tâm, chủ nhân ta tất sẽ tử thủ Hạ Phương thành!”
“Ngồi đi.” La Duy nâng tay: “Theo ý Tôn thống lĩnh, đại quân của Mạc Hoàn Tang đã tới gần Hạ Phương thành?”
Tôn Ly lập tức phản ứng lại, La Duy đang khiến gã lung lạc, trong lòng hối hận vô cùng vì đã để lộ chuyện vừa rồi cho La Duy. Trước khi đi, Tư Mã Thanh Sa đã dặn dò gã, La Duy tuy là thiếu niên, nhưng tâm cơ thâm trầm, làm người giả dối, khi hắn nói chuyện với La Duy cũng phải vạn phần cẩn thận. Tôn Ly lúc trước thấy La Duy là một thiếu niên ốm yếu, làm người ôn hòa, nghĩ Tư Mã Thanh Sa quá mức cẩn thận, hiện tại bị La Duy dồn ép, không dám xem nhẹ La Duy nữa.
“Tôn thống lĩnh không nói gì, tức là đúng rồi?” La Duy không đợi Tôn Ly đáp lời, khuôn mặt u sầu nói: “Thật phiền toái. Thanh Sa thái tử sao lại để Tru Tà hoàng tử chạy tới Hạ Phương thành? Không nên.”
Tôn Ly cẩn thận nói: “Ngày ấy là sinh nhật bệ hạ, phản tướng Mạc Hoàn Tang thừa dịp vào cung chúc thọ, đưa Tru Tà đi.”
“Gọi thẳng tên Tru Tà?” La Duy nói: “Mạc Hoàn Tang muốn đưa Tru Tà lên làm hoàng đế?”
Tôn Ly không ngờ mình đã cố cẩn thận, nhưng vẫn bị La Duy bắt thóp, bất an lung lay thân thể trên ghế.
“Thanh Sa thái tử quá mức cẩn thận rồi.” La Duy ném thư của Tư Mã Thanh Sa vào lò than dưới chân: “Hai mắt của Tru Tà là do ta làm hại, ta sao có thể để y trở thành hoàng đế để báo thù ta? Tôn thống lĩnh sau khi trở về, hãy nói Thanh Sa thái tử yên tâm, lời La Vân Khởi thề với hắn trên thành Nghiệp Già, La Vân Khởi vẫn nhớ kỹ trong lòng.”
Tâm trạng bối rối của Tôn Ly lúc này mới ổn định, vội đứng dậy đa tạ La Duy.
“Không cần đa lễ.” La Duy phất tay: “Chỉ là Bắc Yến xảy ra chuyện lớn như vậy, Đại Chu chúng ta lại mảy may không hay biết, điều này khiến ta không thể hiểu rõ.”
Tôn Ly nói: “Mạc Hoàn Tang phong tỏa bốn cửa thành Ô Sương, tin tức của Bắc Yến không thể đến Đại Chu.”
“Vậy ngươi làm cách nào ra khỏi thành?”
“Tiểu nhân cũng phải hao tổn tâm trí mới ra được khỏi thành Ô Sương, đi thẳng đến phía nam.” Tôn Ly cũng không nghĩ sẽ nói với La Duy hắn dùng số tiền lớn mua chuộc sĩ quan thủ thành ra sao, nằm cùng một thi thể thối rữa để ra khỏi thành Ô Sương như thế nào.“Công tử, sáng nay ta nhìn thấy người đưa tìn từ Vân Quan phi ngựa vào thượng đô, nói vậy lệnh huynh trưởng đã biết chuyện Bắc Yến nội loạn.”
La Duy “Ừm” một tiếng, xem ra đây chính là nguyên nhân Hưng Võ đế triệu phụ thân vào cung gấp.
“Tiểu nhân cả gan khẩn cầu công tử mau chóng chu toàn.”
“Ngươi nay đang ở nơi nào?”
Tôn Ly nói tên một khách điếm.
La Duy không có ấn tượng, xem ra chỉ là một khách điếm nhỏ vô danh: “Được, ta sẽ mau chóng vào cung diện thánh, ngươi hãy về khách điếm chờ tin tức của ta.” Y nói với Tôn Ly: “Không quá hai ngày, ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục.”
Tôn Ly vội quỳ xuống cảm tạ La Duy.
“Trên người còn đủ ngân lượng không?” La Duy lại hỏi Tôn Ly, tỏ vẻ rất quan tâm.
Tôn Ly lại vội vàng lấy ra mười tấm ngân phiếu, đưa tới trước mặt La Duy, một tờ là một vạn lượng, tổng cộng mười vạn lượng bạc trắng.
La Duy nói: “Đây là ý gì?” Y nhìn con dấu trên ngân phiếu, đều là ngân phiếu của tiễn trang (1 dạng ngân hàng tư nhân thời xưa) ở Đại Chu, mỗi tờ là của một tiễn trang, Tư Mã Thanh Sa đưa gã số tiền này, cũng rất hao phí tâm tư.
Tôn Ly nói: “Chủ nhân ta nói rõ, chỉ cần công tử giúp người vượt qua khó khăn này, người ắt hậu tạ.”
“Được.” La Duy cũng không chối từ, cười nói: “Tôn thống lĩnh hãy về khách điếm chờ tin lành của ta đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...