Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Hôm nay là giao thừa, nhưng đến tận khi Tiểu La Ưu chạy vào đòi La Duy mừng tuổi, y mới nhớ hôm nay là ngày gì. Vội sai Vệ Lam đi lấy chút bạc vụn đến, xem như là tiền mừng tuổi cho chất nhi.

Hứa Nguyệt Diệu sợ La Ưu lại bám dính lấy La Duy, bế La Ưu, không để nó chạy dưới đất.

“Nhị ca đâu ạ?” La Duy hỏi.

Hứa Nguyệt Diệu nói: “Chàng không nghe thái y khuyên, muốn cùng cha mẹ và cữu lão gia đón giao thừa.”

“Như vậy à.” La Duy nhìn La Ưu cười, làm như vô tình hỏi Hứa Nguyệt Diệu: “Các cữu cữu lần này đến đây, không đem theo các phu nhân sao?”

Hứa Nguyệt Diệu nói: “Các mợ còn phải lo việc trong nhà, sao có thể đến? Nhưng đại cữu lão gia đem lục biểu muội đến, nói là muốn dự đợt tuyển khuê nữ trong cung lần này.”

La Duy nghĩ mãi cũng không thể nhớ lục tiểu thư của đại cữu gia này trông như thế nào, ngay cả tên y cũng không nhớ.

“Lục tiểu thư nói là không ở tướng phủ mấy ngày nữa.” Hứa Nguyệt Diệu nhìn La Duy có vẻ vất vả, liền mím môi cười nói: “Khuê danh của nàng có một chữ Vi.”

Phó Vi? La Duy nghe cái tên nhưng cũng chẳng nhớ nổi người, bất quá y nghe Hứa Nguyệt Diệu nói có khuê tuyển trong cung. Phó gia cũng muốn đưa nữ nhi vào cung?

Hứa Nguyệt Diệu thấy đêm giao thừa, mọi người ấm áp quây quần trong tiền viện, chỉ có La Duy và Vệ Lam ở chỗ này, Hứa Nguyệt Diệu liền muốn ở lại nói chuyện thêm với La Duy mấy câu. Hứa Nguyệt Diệu là người biết điều, chỉ cần thật tâm đối xử với nàng, nàng cũng sẽ dùng chân tâm đối đãi lại, đối với La Duy là như thế. Trước đây La Duy thấy nàng chướng mắt, Hứa Nguyệt Diệu thường tránh mặt tiểu gia này, hiện tại La Duy coi nàng như tẩu tử, gọi một tiếng nhị tẩu, cùng La Tắc huynh đệ tình thâm, đối với La Ưu cũng thật lòng yêu thương, Hứa Nguyệt Diệu tự nhiên cũng thật lòng đối xử với La Duy như đệ đệ.


“Tiểu thúc.” La Ưu dựa trong lòng Hứa Nguyệt Diệu, nhìn La Duy khoe: “Bây giờ con vẽ được cây trúc rồi đấy.”

La Duy cười: “Giỏi lắm, ta biết Tiểu Ưu có khả năng mà.”

“Vậy để con vẽ cho tiểu thúc xem.”

“Được.” La Duy miệng đáp ứng, nói với Hứa Nguyệt Diệu: “Nhị tẩu thả Ưu nhi xuống đi, cứ bế như vậy không thấy phiền sao?”

“Không được làm tiểu thúc mệt nghe không? Không nghe lời, nương đưa con về ngay đấy!” Hứa Nguyệt Diệu cốc đầu hù La Ưu, rồi mới thả đứa nhỏ hiếu động này xuống đất.

Tiểu thúc không thể mệt, La Ưu hai chân vừa chạm đất, liền bổ nhào vào người Vệ Lam: “Lam thúc thúc, con muốn bút mực để vẽ cho thúc thúc và tiểu thúc xem.”

Vệ Lam một tay ôm lấy La Ưu, đi lấy giấy và bút mực.

La Duy liền hỏi Hứa Nguyệt Diệu: “Nhị tẩu, Phó gia cô nương kia muốn vào cung?”

“Ta có nghe nương kể vài lần.” Hứa Nguyệt Diệu nói: “Thế nhưng nương nói, vào cung làm nương nương không phải chuyện dễ dàng như vậy.”

La Duy nghe Hứa Nguyệt Diệu nói liền biết, Phó gia hẳn là đã bàn chuyện với Phó Hoa.“Mẫu thân còn nói cái gì không?” La Duy hỏi.

“Nương cảm thấy, nếu vào cung, chi bằng kết hôn với hoàng tử.” Hứa Nguyệt Diệu một chút cũng không thấy cùng La Duy nói chuyện này có gì quái dị, những chuyện thâm trạch nữ tử mới cùng nhau nói, nàng lại kể với La Duy, vô cùng vui vẻ. Chuyện ngoài phủ, Hứa Nguyệt Diệu không hề biết, bảo nàng nói nàng cũng chẳng nói được gì.

“Hoàng tử?” La Duy cười nói: “Hoàng tử nào tốt như vậy, được mẫu thân nhìn trúng?”

“Nương nói tam điện hạ lần này phải cùng nhị điện hạ lập thê.” Hứa Nguyệt Diệu nói.

Tam điện hạ Long Hành, là hoàng hậu La Tri Ý sinh ra, La Duy cúi đầu phủi vạt áo mình, giấu đi khóe miệng cười lạnh. Đại tộc nữ nhi, nhìn như một mảnh sắc màu rực rỡ, kỳ thật đều là công cụ tranh quyền lợi cho gia tộc mà thôi. Long Hành là một người đam mê thơ ca nhạc họa, một nữ tử con nhà tướng quân, hắn có thể yêu không?

Vệ Lam ôm La Ưu cầm giấy và bút mực lại.

“Tiểu thúc, con vẽ cây trúc cho người xem.” La Ưu được Vệ Lam bế ngồi bên cạnh bàn, vẽ lên trên giấy.


La Duy xem tiểu chất nhi không vẽ được cây trúc, lại bôi mực đầy mặt, cũng để mực dây ra đầy quần áo Vệ Lam, đang định giễu cợt Tiểu La Ưu vài câu, liền nghe trong viện náo loạn. Một giọng nói nữ tử thanh thúy vang lên, người trong phòng đều nghe rõ.

“Sao lại thế này?” La Duy nhìn Thất Tử trầm mặt chạy vào nhà: “Trong viện sao lại có nữ tử tranh cãi ầm ĩ?”

Thất Tử nói: “Công tử, là biểu tiểu thư chặn đường Trữ đại ca.”

“Trữ Phi?” La Duy không quá tin tưởng mà hỏi.

“Đúng vậy, chính là Trữ Phi đại ca.” Thất Tử nói: “Công tử mau đi xem một chút đi, biểu tiểu thư một đường đuổi theo Trữ đại ca, nói là muốn cùng Trữ đại ca luận võ!”

Sự tình liên quan đến Trữ Phi, La Duy không thể tiếp tục ngồi trong phòng nữa, vôi khoác áo chạy ra ngoài.

Trong viện, Trữ Phi bất đắc dĩ đứng khoanh tay.

Một thiếu nữ áo quần hồng nhạt chặn ở trước mặt Trữ Phi, trong tay còn cầm một cây kiếm lóe hàn quang chỉ vào Trữ Phi.

“Lục biểu muội!” Hứa Nguyệt Diệu cùng La Duy đi tới, nhìn thấy thiếu nữ này, vội đi ra hành lang, một bước xuống hai bậc thang, vài bước đã chạy tới bên thiếu nữ: “Muội định làm gì vậy?”

La Duy nghe Hứa Nguyệt Diệu gọi thiếu nữ này là lục biểu muội, liền biết đây chính là người sắp bị đưa tới làm chính thê của tam hoàng tử Long Hành – Phó Vi. La Duy nương theo ánh đèn đuốc trong viện, nhìn kỹ lục tiểu thư Phó gia này, tư sắc thượng đẳng, tướng môn chi nữ tất nhiên là khác với khuê phòng tú nữ mảnh mai nhan sắc tựa đóa phù dung, nhìn kỹ, lại có vài phần giống nam nhi, cùng đại tẩu Diệp Tú có điểm tương đồng.

“Nhị biểu tẩu.” Phó Vi không chú ý tới những người trên hành lang hăm chú nhìn nàng, chỉ liếc nhìn Hứa Nguyệt Diệu, rồi lại nhìn Trữ Phi đối diện, nói với Hứa Nguyệt Diệu: “Y có thể tránh khỏi kiếm của muội, muội muốn cùng y tỷ thí một phen.”


“Muội đừng như vậy!” Hứa Nguyệt Diệu nhìn Trữ Phi cười xin lỗi, kéo Phó Vi lại nói: “Đây là khách trong phủ, một cô nương trong nhà như muội sao lại động đao động thương với y?”

“Muội không đao động thương, trên tay muội là kiếm mà.” Phó Vi lắc lắc thanh kiếm trong tay cho Hứa Nguyệt Diệu xem.

La Duy nở nụ cười, thì ra vẫn là một bé gái ngốc nghếch.

La Duy cười, trong viện trừ Trữ Phi thật sự cười không nổi, đều cùng nở nụ cười.

Phó Vi nhìn về phía phát ra tiếng cười, sau khi nhìn thấy La Duy, liền sửng sốt, đây là sân viện của biểu đệ nàng, nhưng người này là ai, nhìn như là chủ nhân viện này. Phó Vi trợn to mắt nhìn La Duy. Người này là tiểu biểu đệ mập mạp của nàng?

“Vi biểu tỷ.” La Duy gọi Phó Vi một tiếng: “Tỷ yêu cầu Trữ tướng quân luận võ như thế, có chút mất mặt đấy.”

“Ngươi là La Duy?!” Phó Vi lúc này đã quên mất Trữ Phi, chạy tới trước mặt La Duy, lớn tiếng hỏi: “Ngươi thật sự là La Duy?”

“Y là tiểu thúc của Ưu nhi.” Hứa Nguyệt Diệu lại cùng quay trở lại hành lang.

“Có câu nữ đại thập bát biến (con gái lớn đến mười tám tuổi sẽ thay đổi)” Phó Vi nhìn La Duy hét lên: “Nam nhân lớn lên cũng thay đổi sao?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui