Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Khi La Duy tỉnh lại, đã là đêm giao thừa. Trong tướng phủ đang tụng kinh cúng bái hành lễ.

“Công tử?” Vệ Lam vẫn canh giữ ở bên giường nhìn thấy La Duy mở mắt, còn tưởng rằng lần này La Duy cũng giống như những lần trước, chỉ vô ý thức mở mắt, sau đó lại mê man.

La Duy nhìn Vệ Lam một hồi lâu: “Lam?” Giọng y nhỏ đến nỗi khó có thể nghe thấy hai tiếng Vệ Lam.

“Công tử?!” Vệ Lam thất thanh kêu lên.

La Duy mặt cau thành một đoàn: “Ngươi làm sao vậy?” Y hỏi Vệ Lam.

“Công tử tỉnh rồi?” Vệ Lam sợ La Duy lại ngất đi, đưa tay vào trong ổ chăn của La Duy, lắc lắc bả vai y: “Có phải đã thật sự tỉnh hay không?”

“Ta chỉ ngủ một giấc thôi mà.” La Duy nhếch miệng muốn cười, thế nhưng lại phát hiện khuôn mặt mình cứng đơ, không động đậy: “Sao ngươi lại như sắp khóc thế?” Y hỏi Vệ Lam.

“Ngụy đại nhân!” Vệ Lam chạy ra cửa gọi đám người Ngụy thái y ở bên ngoài: “Công tử tỉnh, lần này là tỉnh thật!”

Một lát sau, các thái y chạy vào.

Ngụy thái y vừa chạy đến bên giường La Duy, vừa hỏi Vệ Lam: “Công tử không ngất đi nữa sao?”

Vệ Lam đi theo sau Ngụy thái y nói: “Công tử vừa mới nói chuyện với tiểu nhân!”

Ngụy thái y đến trước giường, thăm dò, liền thấy La Duy mở to hai mắt. Lúc này này trong hai mắt rõ ràng có thần thái, nói không dễ nghe, thì là thế này mới giống ánh mắt của một người còn sống.


Tin La Duy tỉnh lại rất nhanh đã truyền khắp toàn phủ. La Tri Thu vừa chạy tới chỗ La Duy, vừa sai người vào cung truyền tin, như vậy Hưng Võ đế cũng có thể qua một năm an ổn.

La Duy không hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì. Ngay lập tức, mọi người đều bước vào, Nhị ca không thể đi lại, được người nâng vào. Còn có Tiểu La Ưu, khi nhìn thấy y đã bật khóc, lại bị Hứa Nguyệt Diệu gắt gao bưng kín miệng, liên thanh nấc lên. Mẫu thân Phó Hoa miệng không ngừng niệm Phật, mà các thái y liền vội vàng chúc mừng phụ thân La Tri Thu. La Duy tự hỏi, niềm vui này từ đâu đến?

“Tiểu Duy.” La Tắc sai người đưa hắn tới bên giường La Duy, nói: “Bây giờ ngươi có chỗ nào không thoải mái không?!”

“Nhị ca.” La Duy nói: “Chân của huynh…?”

“Cứ coi như Nhị ca chân què, cũng không chết được.” La Tắc nói: “Ngươi cũng đừng lo cho ta, ngươi còn có chỗ nào không thoải mái không? Mau nói với thái y.”

“Đệ…” La Duy liếm môi, nói: “Đệ muốn uống nước.”

Vệ Lam vội chạy đi rót nước mang đến, đưa tới bên miệng La Duy, giúp La Duy uống từng ngụm.

La Duy nhìn Vệ Lam trước mặt, ký ức trước khi hôn mê lại ùa về.

“Công tử?” Vệ Lam tay ướt nhẹp mồ hôi, hắn nhìn La Duy, rơi nước mắt, cuống quít hỏi: “Công tử lại không thoải mái sao?”

Vệ Lam hắng giọng, gọi mọi người lại đây.

Ngụy thái y khẩn trương bắt mạch cho La Duy, sợ rằng không lâu sau, bệnh tình La Duy sẽ tái phát.

“Ta không sao.” La Duy vội nói với mọi người: “Chỉ là mắt hơi mờ.”

Không ai để ý La Duy, đều chỉ nhìn Ngụy thái y.

“Ta thực sự không sao cả.” La Duy cường điệu nói, y chỉ cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đè nặng, mỗi lần hô hấp đều phải cố hết sức, đầu hơi choáng, còn những thứ khác, La Duy không cảm nhận được.

“Tam công tử mạch tượng vững vàng.” Ngón tay Ngụy thái y rời khỏi cổ tay La Duy.

“Tiểu Duy.” La Tắc thở phào một hơi nói: “Ngươi đúng là hù chết ta!”

La Duy nói: “Bệnh của đệ nặng lắm sao?”

“Ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?” La Tắc hỏi.

“Tam công tử không thể hao tâm tốn sức.” Ngụy thái y thấy La Duy lại định động não suy nghĩ, vội nói: “Nên tĩnh dưỡng cho tốt.”

“Hôm nay là giao thừa.” Vệ Lam nói với La Duy.


“Giao thừa?” La Duy không thể tin được, y vừa tỉnh lại, đã là giao thừa?

“Ngươi định làm cái gì?” Vệ Lam thấy La Duy muốn đứng dậy, vội La Duy lại hỏi.

“Ta muốn nhìn ngoài trời.” La Duy nói: “Mọi người không đùa ta đấy chứ?”

Thì ra La Duy cũng có lúc ngớ ngẩn, chỉ nhìn sắc trời là biết đang ngày nào hay sao? Trong phòng người đều muốn cười, nhưng lại sợ La Duy nghĩ nhiều, chỉ có thể chịu đựng.

“Vệ Lam còn có thể lừa ngươi hay sao?” La Tri Thu mở miệng nói: “Ngươi ngủ mấy ngày nay, hiện tại trên người có chỗ nào không khỏe, hãy nói với các thái y.”

“Không có gì.” La Duy nói.

“Ngực công tử không đau nữa?” Ngụy thái y hỏi.

“Tàm tạm.”

Tàm tạm tức là vẫn đau? Ngụy thái y cúi đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ.

“Sao lại có người niệm kinh?” La Duy nghiêng tai nghe ngóng, rồi hỏi: “Trong nhà làm Phật sự?”

Đối với loại người trời sinh tính hay bận tâm, mới từ quỷ môn quan trở về, đã có hàng vạn câu hỏi, những người trong phòng đều không biết nên làm thế nào.

“Là nương mời đến.” Phó Hoa nói: “Trong phủ chúng ta cần giải xui, để sang năm ba huynh đệ các ngưoi vô bệnh vô tai.”

“Cám ơn mẫu thân.” La Duy cám ơn Phó Hoa, khó có dịp được mẫu thân nghĩ đến cùng với đại ca nhị ca. Quan hệ với mẫu thân tốt đẹp lên, coi như là một đại sự khi y sống lại đi.

“Đứa nhỏ này!” Phó Hoa lại cảm thấy khó chịu nói: “Ngươi còn khách khí với nương như vậy? Nương là người ngoài sao?”


“Được rồi.” La Tri Thu nghe Phó Hoa nói vậy, sợ nếu nói thêm vài lời, La Duy lại suy nghĩ thêm mấy tầng, vội vàng nói: “Chúng ta để Duy nhi nghỉ ngơi đi, Lam, ngươi hãy trông chừng nó.”

Đám người Ngụy thái y ra gian ngoài kê đơn cho La Duy.

La Tắc và La Ưu lưỡng lự không muốn đi, nhưng Hứa Nguyệt Diệu sợ La Tắc ở trong này, La Duy lại muốn hỏi chuyện bên ngoài, bèn lôi hai cha con ra ngoài.

“Thiếp còn chưa nói cho Tiểu Duy biết các cữu cữu đã đến.” Ra khỏi phòng La Duy, Phó Hoa mới nhớ đến bốn huynh trưởng của mình đã đến thượng đô để cùng đón năm mới với cả nhà, bà chưa kịp nói cho La Duy.

“Nói sau cũng không sao.” La Tri Thu giữ chặt Phó Hoa định quay vào phòng: “Duy nhi mới tỉnh lại, chuyện gì cũng đừng nói với nó.”

Phó Hoa cùng La Tri Thu đi khỏi. Các huynh trưởng của bà lúc này đã đến thượng đô, một là vì Tiết Độ Sứ từ bốn phương cuối năm đều phải vào kinh báo cáo công tác, hai là vì nghe tin La Duy bệnh tình nguy kịch. Phó gia có bốn Tiết Độ Sứ canh giữ biên giới, đều miệt mài đi thẳng, sợ rằng chỉ chậm một bước thôi, sẽ không được nhìn mặt La Duy lần cuối.

“Duy nhi tỉnh rồi?” Quả nhiên khi vợ chồng La Tri Thu về đến chính viện, bốn đại cữu ca của La Tri Thu đã chờ ở đó, nhìn thấy hai vợ chồng tiến vào, đại lão gia Phó gia Phó Kính Tông liền hỏi.

“Tỉnh rồi.” La Tri Thu nói: “Nhưng thân mình vẫn chưa khỏe lại.”

“Tỉnh là tốt rồi!” Tam lão gia Phó gia Phó Kính Tổ liền nói nói: “Ta đã nói rồi, Duy nhi mạng lớn, sao có thể nói mất là mất được?”

Ấn tượng của bốn huynh đệ Phó gia đối với La Duy vẫn dừng lại ở quá khứ, không có nhiều hảo cảm với La Duy, nhưng đây là nhi tử nhỏ nhất của tiểu muội, hơn nữa sau khi tới thượng đô, thấy trong cung không ngừng ban cho La Duy nhiều thứ, bốn huynh đệ Phó gia không hề tỏ ra khinh thường La Duy.

“Hôm nay phải uống một bữa thật say.” Nhị lão gia Phó gia Phó Kính Chỉ nói: “Tiểu Duy qua được cửa này, chúng ta phải ăn mừng một phen.”

La Tri Thu gật đầu, sai quản gia bày tiệc rượu. La Tri Thu không thích nhậu nhẹt, bất quá hôm nay ông phải uống một ly mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui