Trong phòng La Tắc đèn đuốc sáng trưng, Phó Hoa và Hứa Nguyệt Diệu đều ở đó, La Ưu ngồi trong lòng Phó Hoa, nhìn thấy La Duy vào nhà, liền chạy tới bên La Duy. La Duy đón được thân thể nhỏ bé đang liều mạng lao tới của La Ưu, bản thân bổ ngửa về phía sau, được Vệ Lam đỡ.
“Tiểu thúc.” La Ưu nũng nịu với La Duy: “Cha con bị bệnh.”
“Đó là bởi vì phụ thân không ngoan.” La Duy ôm Tiểu La Ưu: “Ưu nhi về sau không được không nghe lời giống cha đấy.”
“Vâng, Ưu nhi biết rồi.” La Ưu gật đầu.
Đứa nhỏ này là La Duy thực sự yêu thương, muốn bế La Ưu, lại không đủ sức.
“Đầu tiểu thúc bị làm sao vậy?” Bàn tay nhỏ bé của La Ưu sờ sờ đống vải băng trên đầu La Duy.
“Tiểu thúc không sao.” La Duy nhẹ giọng nói.
“Ưu nhi.” Hứa Nguyệt Diệu đi tới: “Cùng nương đi ra ngoài, tiểu thúc có chuyện cần nói với phụ thân.”
“Nhị tẩu.” La Duy thấy Hứa Nguyệt Diệu, vẻ mặt hối lỗi: “Thực xin lỗi, đệ vẫn khiến nhị ca phải chịu khổ.”
“Tiểu đệ.” Hứa Nguyệt Diệu nói chuyện mang theo giọng mũi dày đặc, có lẽ đã khóc rống hồi lâu: “Nhị tẩu phải cám ơn ngươi mới đúng.” Hứa Nguyệt Diệu nhìn La Duy nói: “ Nhị ca ngươi nói với ta, không có tiểu đệ, hôm nay chàng không thể về nhà.”
“Đệ cũng không làm gì to tát cả.” La Duy nhìn thấy Phó Hoa lúc này cũng đi tới, liền nói với hai nữ chủ nhân của tướng phủ: “Mẫu thân và nhị tẩu yên tâm, không có việc gì, không phải lỗi ở nhị ca.”
“Nhị ca ngươi có thể trở về là tốt rồi.” Phó Hoa cũng đã khóc một hồi, ánh mắt nhìn La Duy lại rất ôn hòa: “Tiểu Duy trò chuyện với nhị ca đi, chúng ta đưa Ưu nhi ra ngoài trước.”
“Tiểu thúc!” La Ưu giương đôi tay nhỏ bé muốn La Duy bế.
“Không còn sớm nữa, Ưu nhi phải đi ngủ chứ.” La Duy xoa đâu Tiểu La Ưu: “Ngày mai tiểu thúc lại đến chơi với Ưu nhi được không?”
“Đi thôi.” Hứa Nguyệt Diệu ôm lấy La Ưu.
La Duy đi vào trong, La Tắc nằm ở trên giường, bên cạnh còn có hai đại phu.
“Tam công tử.” Đại phu thấy La Duy vào, vội hành lễ với y.
“Hai vị vất vả rồi.” La Duy nói: “Chân nhị ca ta bị thương nặng lắm không?”
Đại phu nói: “Đại tướng quân tổn thương đến gân cốt, nhưng không nghiêm trọng, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, tạm thời không thể đi lại.”
“Có thể khôi phục như ban đầu không?” La Duy hỏi.
La Tắc nằm ở trên giường, nghe La Duy tỉ mỉ hỏi đại phu về tình hình của mình, cảm thấy vừa cảm động vừa khổ sở. Đại ca ở Vân Quan xa xôi, không thể về nhà, phụ thân tâm tại triều đình, mình lại biến thành như vậy, cái nhà này đúng là phải nhờ tiểu đệ La Duy lo lắng. Bản thân La Duy còn mang bệnh, cứ như vậy thân thể La Duy có thể chịu được sao?
“Nhị ca?” Sau khi hỏi đại phu, La Duy mời đại phu ra gian ngoài dùng chút trà bánh, ngồi xuống bên giường, gọi La Tắc một tiếng.
“Lưng ngươi thế nào rồi?” Câu đầu tiên của La Tắc là hỏi về vết thương của La Duy: “Ngươi thay ta cản vài trượng, đã để đại phu xem qua chưa?”
“Không có việc gì ạ.” La Duy nói: “Bốn người kia sao dám dùng hết sức đánh đệ? Nhị ca đừng lo lắng, chân có đau lắm không?”
“Đã đắp thuốc rồi, chỉ đau một chút không đáng kể.”
La Duy xốc chăn trên người La Tắc lên, hai chân La Tắc bọc một tầng vài trắng thật dày, nồng đậm vị thuốc: “Bốn người kia cố ý.” La Duy mang theo tia ác độc nói: “Đệ sẽ không bỏ qua cho bọn họ!”
“Họ đều là người của nhị điện hạ.” La Tắc nói: “Cũng chỉ là nghe lệnh mà làm, ngươi trách bọn họ là không có đạo lý.”
“Vậy hãy trách sai lầm của chủ tử chúng.” Sự tàn ác trong giọng nói La Duy càng trở nên rõ ràng.
“Đau không?” Tay La Tắc đặt trên đầu La Duy.
“Không đau.”
“Chảy máu nhiều như vậy, sao lại không đau?” La Tắc nhẹ nhàng sờ đầu La Duy, vải trắng dưới bàn tay có chút thô ráp: “Là nhị ca vô dụng.” La Tắc như tự thì thầm: “Là nhị ca liên lụy đến ngươi.”
“Nhị ca không có việc gì là tốt rồi.” La Duy đắp lại chăn cho La Tắc: “Nhị ca có thể nào vô dụng? Chúng ta phòng được quân tử, nhưng sao phòng được tiểu nhân? Chúng ta là huynh đệ, nói gì mà liên lụy? Sau này nếu Tiểu Duy lại gây ra tai họa gì, chẳng lẽ Nhị ca sẽ mặc kệ đệ sao?”
“Sẽ không.” La Tắc nói.
Yết hầu La Duy lại nổi lên vị tanh ngọt, y quay đầu, cố gắng tự nuốt xuống.
“Ngươi nói tiểu nhân, ai là tiểu nhân?” La Tắc hỏi: “Trắc phu nhân kia sao lại chạy tới sơn cốc?”
“Một nữ tử hậu cung cậy sủng mà kiêu thôi.” La Duy nói: “Muốn gặp phu quân, lại tự gây ra chuyện.”
“Như vậy sao?” La Tắc không tin, bản thân suýt nữa mất mạng, La Duy thiếu chút nữa tự tử, chỉ bởi vì tâm tư của một phu nhân?
“Chúng ta gặp phải kẻ ngu dốt, cho nên bất lợi.” La Duy che miệng ho hai tiếng.
“Phòng ta không ấm áp như phòng ngươi.” La Tắc lúc này mới nhớ phòng ngủ mình không được ấm như phòng ngủ của La Duy, hắn sợ nóng, La Duy lại sợ lạnh: “Lam!” La Tắc gọi Vệ Lam ở gian ngoài.
“Nhị ca nghỉ ngơi đi.” La Duy nói: “Chuyện bên ngoài đã có cha lo, huynh đừng lo lắng, hãy chú ý dưỡng thương, ngày mai đệ lại đến thăm huynh.”
“Trên lưng ngươi không bị thương chứ?” La Tắc ngoắc Vệ Lam lại gần, để hắn đỡ La Duy đứng lên.
“Không bị thương, chỉ có vết thương trên đầu này thôi.” La Duy cười: “Đệ đi đây, nhị ca nghỉ ngơi đi.”
Vệ Lam đỡ La Duy ra khỏi phòng La Tắc. Phó Hoa và Hứa Nguyệt Diệu đang chờ ở gian ngoài cũng đều đi tới.
“Con nói chuyện với nhị ca xong rồi.” La Duy nói với Phó Hoa: “Mẫu thân hôm nay ở lại với nhị ca sao?”
“Ta không yên lòng về nó.” Phó Hoa nói: “Phụ thân ngươi đâu?”
“Phụ thân sẽ về cùng bệ hạ, mẫu thân đừng lo lắng.”
“Vậy ngươi mau trở về phòng đi thôi, chỗ này của nhị ca ngươi không có lò sưởi.”
La Duy lại cười cười với Hứa Nguyệt Diệu, rồi mới để Vệ Lam đỡ ra ngoài.
“Nương.” Hứa Nguyệt Diệu nói với Phó Hoa: “Đầu tiểu thúc cũng bị thương, không biết có nặng lắm không.”
“Nếu không ổn, nó sẽ nói: “Phó Hoa đi về phía phòng ngủ của La Tắc. Bà cũng muốn hỏi về vết thương của La Duy, nhưng khi đối mặt với La Duy, bà lại không thể mở miệng, đứa bé này luôn cách xa bà một quãng, không thể gần gũi hơn.
La Duy ra khỏi sân chỗ La Tắc, nói với vài hạ nhân và quản gia đi theo phía sau: “Các ngươi hãy đi đi, không cần theo ta nữa.”
Vệ Lam một tay đốt đèn lồng, một tay đỡ La Duy, hắn muốn nhanh chóng đưa La Duy trở về phòng. La Duy chịu không nổi đông lạnh, vết thương trên lưng còn không biết thế nào, Vệ Lam nghĩ tới liền nóng vội.“Hay là bảo người mang kiệu đến.” Vệ Lam nói với La Duy: “Công tử có phải không đi được nữa hay không?”
La Duy bám vào cây cột ở hành lang, trong lòng bị đè nén thật sự khó chịu.
“Công tử?”
La Duy há miệng, phun một búng máu vào hồ nước ngoài hành lang.
“Người đâu, đến…” Vệ Lam nhìn thấy đống máu kia, định gọi người tới.
“Đừng.” La Duy che miệng Vệ Lam: “Không, đừng gọi, đừng để ai biết, chuyện trong phủ đã quá nhiều rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...