Khi La Duy đi trở về viện, Vệ Lam đã đứng trước cửa: “Sao không vào nhà?” La Duy liền nói: “Ở đây lạnh lắm đấy.”
Vệ Lam nói: “Ta không lạnh.”
“Công tử.” Lúc này Lâm thái y cũng đến, thấy La Duy đứng trước cửa viện, vội vàng hành lễ.
“Lâm thái y, mời vào.” La Duy mời thái y vào.
Trong thư phòng, Tiểu Tiểu đã đặt vài cái lò sưởi, toàn bộ thư phòng ấm áp như xuân
Vệ Lam đứng canh bên ngoài.
“Ngồi đi.” La Duy mời Lâm thái y ngồi xuống, tự tay rót một chén trà nóng cho Lâm thái y.
Lâm thái y liên thanh nói không dám, nâng chung trà lên uống một ngụm.
“Từ trắc phu nhân bệnh thế nào?” La Duy lúc này mới hỏi.
“Hạ quan đã hỏi thăm qua.” Lâm thái y nói: “Cái thai của Từ trắc phu nhân hẳn là giữ lại được rồi.”
“Hẳn là?” La Duy nói: “Tức là chưa đảm bảo?”
“Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, cái thai của Từ trắc phu nhân sẽ bình an vô sự.” Lâm thái y vội đáp.
“Ngươi không có cơ hội tự mình xem xét sao?” La Duy hỏi.
“Hạ quan không được hoàng hậu nương nương sai khiến, cho nên không thể tới điện Khuynh Văn.”
“Chuyện này không khó.” La Duy nói: “Ngày mai ta sẽ tới chỗ nương nương xin ý chỉ, ngươi tự tới điện Khuynh Văn một chuyến, ta muốn xác định chuyện Từ trắc phu nhân vô sự.”
“Vâng, hạ quan rõ rồi.”
“Ta làm chuyện này không phải vì chính mình.” La Duy biết Lâm thái y sẽ nghi ngờ, vì sao y lại quan tâm đến trắc thất của một hoàng tử, liền giải thích với Lâm thái y: “Ta cũng là vì hoàng hậu nương nương mà suy nghĩ, ngày ấy khi Thập hoàng tử sinh ra, Từ trắc phu nhân phát bệnh, không có thái y đến đúng lúc, nếu Từ trắc phu nhân gặp chuyện không may, nương nương sẽ bị chỉ trích.”
“Vâng, vâng.” Lâm thái y vội đáp lời. Ông là do La Tri Thu tiến cử vào cung, lại được La Tri Thu phân phó, thường xuyên đến điện Trường Minh xem xét tình hình của La Duy, chính bản thân Lâm thái y cũng chưa nghĩ đến, ông lại trở thành con mắt của La Duy trong hoàng cung. Sau khi giúp La Duy làm một chuyện, cầm phần thưởng đầu tiên của La Duy, Lâm thái y liền biết, bản thân từ này về sau sẽ cột chặt với La Duy.
“Lý quý phi sinh hoàng tử, vị này vẫn là phi tử tổng quản hậu cung.” La Duy nói: “Ngươi cũng biết, nương nương hiện nay càng không thể để người khác bắt được một chút sai lầm nào.”
“Hạ quan biết ý định của công tử.” Lâm thái y nói, ông không toàn tin lời La Duy, nhưng Lâm thái y là người thông minh, đối với lời nói của La Duy, ông cũng không suy nghĩ nhiều. La Tri Thu bảo ông giúp đỡ La Duy, nghĩa là tả tướng đã có ý để đứa con trai này kế thừa mình, La Duy từ hiện tại cho đến rất nhiều năm sau này, sẽ là chủ tử của ông, ông không cần đắn đo chọn chủ tử nữa, chỉ cần nghe lệnh mà làm. Như vậy chủ tử mới có thể tin dùng ông, ông cũng sẽ được bình an vô sự cho đến ngày cáo lão hồi hương.
La Duy như thường lệ cho Lâm thái y tiền thưởng, để Lâm thái y hồi cung.
“Vậy hạ quan cáo lui.” Lâm thái y nói.
“Hôm nay ngươi hãy chép lại đơn thuốc của Từ trắc phu nhân.” La Duy suy nghĩ một hồi, vẫn nói: “Ta sẽ tìm người quan sát.”
“Vâng.” Lâm thái y lĩnh mệnh, tam công tử này làm việc quá mức cẩn thận, nhưng đồng thời cũng dám nhúng tay vào chuyện trong cung, trước mặt loại người này, Lâm thái y không dám có sai lầm.
La Duy sai Thất Tử đưa Lâm thái y ra khỏi phủ. Y thật sự lo lắng cho hài tử trong bụng Từ thị, không phải vì hoàng hậu, cũng tuyệt đối không phải do thông cảm với Long Huyền.
Long thị hoàng tộc từ trước luôn coi trọng con nối dòng, nếu xảy ra chuyện sinh non hoặc sảy thai, thành viên hoàng tộc đều sẽ tới chùa Nguyệt Châu ở phía đông tu một thời gian, gọi là tẩy hối. Khi La Duy nghe nói thai nhi trong bụng Từ thị khó giữ, phản ứng đầu tiên là, nếu thai nhi này không thể giữ được, Long Huyền có thể lấy danh nghĩa tẩy hối mà ra khỏi hoàng cung, rời khỏi thượng đô. Nguyệt Châu cách kinh đô không xa, nhưng Long Huyền rời thượng đô, thoát khỏi tầm nhìn của y, La Duy biết y không thể dõi theo Long Huyền. Từ thị không thể xảy ra chuyện gì, mặc kệ như thế nào, cũng phải bảo vệ hài tử của nàng bình an, La Duy hiện tại chỉ có ý tưởng này. Kiếp trước, con trai trưởng của Long Huyền trưởng thành, cùng Trữ Phi học võ, là một tướng soái tài năng, kiếp này tuy còn chưa sinh ra nhưng đã rơi vào hung hiểm.
“Công tử.” Vệ Lam mang thuốc vào, thấy La Duy nhìn bàn nhỏ ngẩn người, liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì.” La Duy phục hồi tinh thần, nhìn bát thuốc trong tay Vệ Lam: “Lại phải thuốc uống à?”
Vệ Lam gật đầu: “Thừa dịp còn nóng, mau uống đi.”
La Duy không sợ đắng, cầm lấy bát thuốc, ngửa cổ, chỉ mấy ngụm đã uống hết thứ nước màu nâu này.
Vệ Lam đưa hộp mứt quả tới, nói: “Hôm nay Thất Tử hỏi Ngụy thái y có thể bốc thuốc bớt đắng cho công tử được hay không.”
La Duy miệng ngậm mứt hoa quả hỏi: “Ngụy thái y nói sao?”
Vệ Lam lắc đầu.
“Trên đời này có loại thuốc nào không đắng?” La Duy nói: “Thất Tử này lúc nào cũng có những suy nghĩ kỳ lạ, Lam, về sau ngươi đừng đi với nó nhiều, sẽ thành ngốc đấy.”
“Thất Tử rất thông minh.” Vệ Lam thì thầm.
“Đúng vậy.” La Duy cười: “Trong mắt ngươi còn có kẻ ngốc nghếch sao?”
“Đầu còn đau không?” Vệ Lam cất bàn nhỏ, đi đến bên cạnh La Duy: “Ta lại xoa bóp cho ngươi nhé?”
“Thôi.” La Duy nói: “Chỉ bầm một chút, các ngươi cứ rối lên như thế để làm gì? Có lẽ ngày mai là khỏi, tuy rượu thuốc này mùi hơi khó chịu.”
“Chịu khó đi.” Vệ Lam nói: “Không phải trước khi ngủ còn phải bôi thuốc lần nữa sao?”
“Đúng vậy, lại còn một bát thuốc nữa đang chờ ta trước khi ngủ cơ.” La Duy vỗ nhè nhẹ lên bàn: “Thật đáng ghét.”
“Nếu thấy phiền, ngươi hãy nhanh chóng điều dưỡng cho thân thể khỏe lên!” La Tắc nói rồi bước vào.
“Nhị công tử.” Vệ Lam vội hành lễ với La Tắc.
“Được rồi, Lam.” La Tắc vung tay lên, nhìn Vệ Lam nói: “Nhìn thấy ta không cần đa lễ như vậy, ta không chú trọng việc đó. Ta còn phải nhờ ngươi chăm sóc Tiểu Duy mà.”
“Lam vẫn luôn chăm sóc đệ.” La Duy nói: “Sao nhị ca lại không biết?”
“Ta còn chưa nói cái gì…” La Tắc nói: “Ngươi đã ngay lập tức bênh vực hắn như vậy. Lam à, về sau ta ít nói chuyện với ngươi thì hơn, chứ lỡ ta nói gì sai, Tiểu Duy sẽ không bỏ qua cho ta mất.”
Vệ Lam không quen đùa vui cùng người khác, bị câu nói đùa của La Tắc làm cho cứng đờ, không biết phải nói gì.
“Lam.” La Duy giải vây giúp Vệ Lam: “Ngươi đi xem súp của ta nấu xong chưa đi.”
La Tắc nhìn Vệ Lam ra ngoài, lắc đầu cười cười, nói với La Duy: “Ảnh vệ Kỳ Lân ở dược trang Hiểu Nghĩa ta đều đã xem qua, đều là người không nói nhiều, thế nhưng người không biết đùa như Lam, thì ngoài hắn ra không còn ai khác.”
“Nhị ca sao lại nói vậy?” La Duy thu lại ý cười trên mặt: “Ảnh vệ Kỳ Lân đã không còn tồn tại, Vệ Lam không quen nói đùa, từ nay về sau huynh đừng đùa giỡn với hắn nữa, hắn sẽ tưởng thật.”
“Ta sai rồi.” La Tắc nhận lỗi, nói: “Ta quên là Lam được Tam đệ của ta che chở, về sau sẽ không quên nữa.” Hiện tại khi đã trở nên thân thiết với La Duy, La Tắc rốt cuộc không nghiêm mặt với La Duy nữa, mà lộ ra chút tính cách lưu manh càn quấy.
“Nhị ca tìm đệ có việc gì ạ?” Đối với phát hiện này, La Duy thấy thật buồn cười, lại cao hứng, y thích Nhị ca như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...