Điện Phượng Nghi, đế hậu hai người nhìn Thập hoàng tử, đầy mặt tươi cười.
Các phi tần và các hoàng tử đứng đó, trong lòng vô vàn suy nghĩ, nhưng trên mặt cũng đều mang theo nét cười.
Lý phi vừa sinh hoàng tử lúc này ngồi bên phải hoàng hậu, nàng dựa trên ghế nằm, có thể nửa nằm nửa ngồi, đối với sản phụ vừa sinh một ngày mà nói, tư thế như vậy là tốt nhất. Lý phi nhìn chằm chằm hoàng hậu ôm Thập hoàng tử, đây rõ ràng là con nàng sinh ra, nhưng đến bây giờ nàng vẫn chưa được tự tay bế nó. Đó cũng là nguyên do Lý phi hôm nay liều mạng tới điện Phượng Nghi, nàng nghe ma ma bên người nói hoàng hậu thực thích Thập hoàng tử, vô cùng hoảng hốt, nếu hoàng hậu mở miệng nói muốn nuôi dạy Thập hoàng tử, mẹ đẻ là nàng không có quyền cự tuyệt, nhi tử kia còn có thể là của nàng sao? Kinh hồn táng đảm, Lý phi quyết định phải tới điện Phượng Nghi quan sát, không thể để hoàng hậu nói những lời đó ra khỏi miệng.
Đối với tâm tư của Lý phi, các phi tần nếu có chút thông minh đều hiểu rõ, đều chờ xem trò vui Lý phi cùng hoàng hậu tranh giành nhi tử. Một là hoàng hậu, một là phi tử tổng quản hậu cung, màn kịch này quả thật rất đáng xem.
La Duy tới điện Phượng Nghi, sau khi nghe nói các phi tần phần lớn đều ở trong điện, theo lễ nghi thì y nên tránh mặt, cho nên La Duy định về điện Trường Minh.
“Công tử.” Triệu Phúc chạy theo La Duy, nói: “Bệ hạ bảo ngài vào.” Đại thái giám này thấy La Duy từ phía xa, cũng đã vào điện thông báo giúp La Duy. Cũng do Hưng Võ đế hôm nay đã lải nhải nhắc đến La Duy vài lần, Triệu Phúc mới chịu khó như vậy.
La Duy do dự nói: “Các nương nương đều ở đây, ta vào liệu có tiện không?”
“Công tử yên tâm.” Triệu Phúc cười nói: “Các chủ tử cũng sắp về điện, mời ngài cứ vào.”
La Duy đi vào sảnh chính, ánh mắt đảo qua, thì ra các hoàng tử tính cả bát, cửu hoàng tử đều ở đây, các phi tần như Lý phi, Khâu phi, Tiêu phi, Trịnh Phi, địa vị gần với hoàng hậu cũng đang ở chỗ này.
Hưng Võ đế nhìn La Duy hành đại lễ quân thần, lại chờ La Duy hành đại lế với La Tri Ý xong, mới cười nói với La Duy: “Duy nhi cũng đến thăm Thập hoàng tử sao?”
La Duy cúi đầu nói: “Tiểu thần tới để chúc mừng bệ hạ.”
“Vậy ngươi lên đây xem đi.” Hưng Võ đế ngoắc La Duy tới gần.
La Duy đi đến bên cạnh đế hậu.
“Đây là Thập hoàng tử.” Hưng Võ đế chỉ đứa bé trong lòng La Tri Ý.
La Duy nhìn về phía Thập hoàng tử, tiểu hoàng tử lúc này còn đang ngủ, trẻ con mới sinh một ngày, còn chưa nẩy nở, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhăn nheo, nhưng lại trắng trắng mập mạp, thực khiến người yêu thương.
“Duy nhi, khi sinh ra nó cũng cười đấy.” La Tri Ý nói cho La Duy biết: “Hệt như lúc ngươi sinh ra.”
“Thập hoàng tử là long tử, tiểu thần sao có thể so sánh với Thập hoàng tử” La Duy vội nói, Lý phi an vị ở bên dưới, một câu ngắn ngủi của La Tri Ý cũng đã đắc tội Lý phi.
Hưng Võ đế nghe La Duy nói lời này lại mất hứng, thân phận La Duy mãi mãi là nỗi lo của ngài: “Ngươi cũng không kém.” Hưng Võ đế nói: “Công tử nhà Tả tướng, thân phận cũng hơn hẳn người thường.”
La Duy vội nhìn Hưng Võ đế, là thừa tướng thì sao, nếu khiến đế vương giận dữ, chẳng phải vẫn không thoát khỏi tội chết? Trên đời này, người chân chính đứng trên tất cả, chỉ có vua của một nước mà thôi.
Thập hoàng tử lúc này tỉnh lại, chu cái miệng nhỏ, lại phát ra âm thanh “y a nha”.
La Duy nhìn qua Thập hoàng tử, nói mấy câu chúc mừng Hưng Võ đế, đã rất muốn đi, lúc này gia đình đế vương tụ hội, y là người ngoài, thực làm hỏng không khí. “Chỉ mong ngươi có thể bình an lớn lên.” Trước khi La Duy mở miệng cáo lui, nhìn Thập hoàng tử, trong lòng mặc niệm một câu.
La Tri Ý thấy La Duy nhìn Thập hoàng tử, hiểu lầm tâm tư của La Duy, nói với La Duy: “Tiểu Duy muốn bế nó một chút phải không?”
La Duy đau đầu, cô cô lúc nào cũng vậy, là người không rành thế sự. Các quý phi, hoàng tử đều ở trong này, y là người ngoài sao có thể bế hoàng tử được? Cho dù y là cháu ruột hoàng hậu, nhưng vẫn phải có lễ nghĩa quân thần chứ! “Tiểu thần không dám.” La Duy vội lui về phía sau vài bước, cúi đầu khom người nói.
Hưng Võ đế nhìn La Duy mang bộ dáng cẩn thận, cảm thấy khổ sở: “Duy nhi cứ tới bế nó đi.”
“Tiểu thần không dám.” La Duy vội trả lời
Hưng Võ đế cười lắc đầu: “Sau này ngươi thành thân, chẳng lẽ ngay cả con mình cũng không dám bế sao? Bế hài tử có gì khó? Ngươi có cần phải sợ đến thế không?”
La Duy đưa lưng về phía Lý phi, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt như ngàn mũi kim của nàng.
“Lại đây.” Hưng Võ đế hiện tại tâm tư đặt tất cả trên người La Duy, không để ý phản ứng của mọi người.
La Duy buộc phải đi lên, khó xử nhìn Thập hoàng tử, đứa bé nhỏ như vậy, y phải bế thế nào đây?
“Để nó bế.” Hưng Võ đế nói với hoàng hậu.
“Phải cẩn thận một chút nha.” La Tri Ý một bên dặn dò La Duy, một bên đưa Thập hoàng tử đặt lên tay La Duy.
“Tập đi.” Hưng Võ đế nhìn bộ dáng cứng còng của La Duy, bật cười, vẫn tưởng rằng đứa nhỏ này trưởng thành sớm, không ngờ vẫn còn có lúc sợ hãi.
Lý phi ở một bên suýt nữa ngất đi, Hoàng đế và hoàng hậu có ý gì? Mang con trai của nàng ra để một thần tử như La Duy luyện tập bế tiểu hài tử sao? La Duy có thân phận gì? Một người ngoài thôi mà! Còn con trai của nàng là long tử đấy!
Lại nói đến La Duy hiện tại bế Thập hoàng tử, thà nói y đưa hai tay cầm Thập hoàng tử thì đúng hơn. La Duy khó chịu, Thập hoàng tử bị y nâng lên cũng khó chịu, tiểu anh nhi phản ứng ngay lập tức, Thập hoàng tử khóc thành tiếng, tay chân cũng bắt đầu lộn xộn.
“Không!” Lý phi nghe thấy Thập hoàng tử khóc, chân tay phản ứng nhanh hơn đầu óc, nàng lập tức nhảy dựng lên.
La Duy đang ôm Thập hoàng tử quay đầu nhìn về phía Lý phi, không riêng gì La Duy, tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Lý phi.
Lý phi lúc này bất chấp mọi chuyện, nàng chỉ nhìn thấy Thập hoàng tử trong tay La Duy, thân mình nhỏ bé lộn xộn, mà tay La Duy cũng dường như không chịu được sức quẫy đạp.“Con của ta!” Lý phi sợ La Duy đánh rơi Thập hoàng tử, theo bản năng chạy tới, giật lấy Thập hoàng tử ôm vào lòng, còn tiện tay đẩy La Duy ngã xuống.
Sự tình xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người trong điện đều không kịp phản ứng, chờ khi mọi người có thể phản ứng, Thập hoàng tử đã oa oa khóc lớn trong lòng Lý phi, mà La Duy đã quỳ trên mặt đất.
“Ngươi muốn làm ngã hoàng tử sao?!” Lý phi ôm hoàng nhi chính mình mang thai mười tháng trong lòng, thế này mới thở phào một hơi, bừng bừng lửa giận: “Nếu Thập hoàng tử gặp chuyện không may, ngươi gánh vác nổi sao?! Bệ hạ bảo ngươi bế, ngươi phải bế cẩn thận chứ, sao có thể khiến hoàng tử khóc?!”
“Quý phi nương nương thứ tội!” La Duy dập đầu nhận tội, tiểu hoàng tử đúng là khóc thành tiếng trên tay y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...