Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chùa Hộ Quốc không cho khách hành hương vào thắp hương, khách hành hương muốn dâng hương, chỉ có thể quỳ trước cửa lớn của chùa mà dập đầu, cho nên mỗi ngày chùa Hộ Quốc đều có một cảnh, đấy là đám người bái Phật phía bên ngoài.

Khi La Duy đi vào chùa Hộ Quốc, cửa chùa theo thường lệ vẫn đóng chặt.

Vệ Lam tiến lên gõ cửa, một lúc sau, một tiểu sa di mới mở cửa sổ nhỏ, nhìn Vệ Lam, hỏi: “Ngươi tìm ai? Nếu dâng hương thì dâng ở bên ngoài.”

“Ta là La Duy, La Vân Khởi.” La Duy đi tới phía sau Vệ Lam, nói với tiểu sa di: “Muốn cầu kiến quốc sư Phất Y, xin tiểu sư phó đi bẩm báo một tiếng.”

Tiểu sa di nhìn nhìn La Duy: “Xin La thí chủ chờ một lát.” Nói rồi đóng cửa sổ nhỏ lại.

“Công tử lạnh không?” Vệ Lam đứng đầu gió, che chắn phía sau La Duy: “Có cần lên kiệu chờ không?” Hắn hỏi La Duy.

La Duy còn chưa kịp trả lời, liền nghe một phụ nhân phía sau hỏi y: “Có phải là La tam công tử?”

La Duy quay đầu nhìn, phụ nhân gọi tên y là Lý hầu phu nhân: “Lý phu nhân.” La Duy trên mặt treo vẻ tươi cười, hành lễ với Lý hầu phu nhân, nói: “Vân Khởi kiến quá Lý phu nhân.”


“Tam công tử cũng đến bái Phật?” Lý phu nhân cười hỏi, hôm nay bà tới để cầu phúc cho Thập hoàng tử mới sinh, sau này phú quý của Thường Hoài Lý thị đều nhờ tiểu hoàng tử, không đến bái Phật một lần, Lý hầu phu nhân không thể tâm an.

“Vân Khởi tới bái kiến quốc sư.” La Duy nói, y biết Lý hầu phu nhân nhất định là vì Thập hoàng tử mà đến.

Lý hầu phu nhân nghe thấy La Duy tới gặp quốc sư, trong lòng có chút cam chịu, lại có điểm không tin. Hầu gia nhà bà cũng cầu kiến quốc sư bao nhiêu lần, nhưng một lần cũng không thể nhìn thấy quốc sư Phất Y, La Duy là nhân vật nhỏ, cứ đứng trước cửa chùa thế này, nói một tiếng là có thể cầu kiến sao?

La Duy đứng trước cửa chùa, cùng Lý hầu phu nhân nói vài lời khách sáo như có như không, y không hề đề cập tới Thập hoàng tử, Lý hầu phu nhân cũng không nói. Khi hai người nói được vài câu, cửa chùa mở.

“Tam công tử.” Vẫn là tiểu sa di nọ, đi ra nói với La Duy: “Đại Sư cho mời, xin ngài theo tiểu tăng.”

Dân chúng bên ngoài thấy cửa chùa Hộ Quốc mở, tuy rằng chỉ mở cửa nhỏ, nhung cũng đủ khiến họ hiếu kỳ, lại không dám ồn ào, đành phải nhìn cửa chùa hé mở, muốn xem xem bên trong chùa Hộ Quốc đến tột cùng trông như thế nào.

“Không thể tiếp chuyện Lý phu nhân rồi.” La Duy lại hành lễ với Lý hầu phu nhân, rồi mới mang theo Vệ Lam cùng tiểu sa di đi vào chùa Hộ Quốc.

“Y chính là tam công tử nhà  La Tướng.” Lúc này có dân chúng đến bái Phật nhận ra La Duy, nói với mọi người.

“Trách không được y có thể vào trong, môn sinh thiên tử mà.”

“Nói không chừng chính là phụng mệnh bệ hạ đến.”

……

Biểu tình Lý hầu phu nhân có chút cứng ngắc, bà nghe mọi người bàn luận về La Duy, nào là La Duy diện mạo tuấn mỹ ăn đứt nữ tử, nào là được thánh sủng, có kẻ còn nói địa vị La gia ở trong triều hiển hách ra sao. Những lời này Lý hầu phu nhân nghe chỉ cảm thấy inh tai, Lý phi sinh hạ Thập hoàng tử, nhưng phía trước Thập hoàng tử còn có chín vị hoàng tử, thái tử vẫn là con trưởng, như vậy hòn đá chặn đường phải phá vỡ như thế nào đây? Còn La gia, nếu La gia còn tồn tại, Thường Hoài Lý thị phải làm sao để thoát? Phải cẩn thận thế nào, để không dẫm lên vết xe đổ của Liễu thị? Lý hầu phu nhân cũng không phải là quý tộc bình thường, bà là nữ Gia Cát ở phía sau Lý hầu, từ ngày trở thành phu nhân của Tĩnh Viễn hầu Lý Viễn Thành, bà liền bắt đầu mưu tính cho tương lai Lý thị.

La Duy, La Vân khởi, Lý hầu phu nhân nhớ kỹ cái tên này, người này vì cớ gì lại nhận được thánh sủng, ngay cả quốc sư Phất Y cũng phải kính trọng vài phần? Thập hoàng tử tương lai nếu muốn tranh vị, La Duy này chính là địch nhân, đối địch với một người như vậy, lại nhớ đến Liễu Song Sĩ trước khi chết hô to “La Duy giết ta”, Lý hầu phu nhân tin rằng đó không phải chuyện may mắn.

La Duy đi theo tiểu sa di tới, y cũng nghĩ về Lý hầu phu nhân, kiếp trước Lý phi không có con, cho nên Thường Hoài Lý thị cuối cùng chỉ có thể là môn hạ của Long Huyền, không tham dự việc tranh giành ngôi vị. Kiếp này, có thêm một Thập hoàng tử, Lý thị cũng sẽ không tình nguyện theo hắn nữa. Chỉ là Thập hoàng tử vừa mới sinh ra, trong thâm cung, có thể lớn lên hay không vẫn là một vấn đề, Thường Hoài Lý thị hiện tại liền vội vàng mưu tính tương lai, có phải hay không là quá sớm? Cầu Phật phù hộ Thập hoàng tử hóa rồng, không bằng cầu Phật phù hộ để tiểu hoàng tử này có thể yên ổn lớn lên! La Duy cứ mang tâm tư ấy, đứng ở trước mặt Phất Y Đại Sư.


“Công tử vì sao trong lòng có sát niệm?” Phất Y Đại Sư liếc nhìn La Duy, lập tức hỏi.

La Duy cả kinh, vội thu liễm tâm tư, thi lễ với Phất Y Đại Sư: “La Duy kiến quá quốc sư.”

Phất Y Đại Sư nhìn Vệ Lam đứng phía ngoài, hỏi La Duy: “Đó là thị vệ của công tử?”

“Đúng ạ.” La Duy đáp.

“Tiền đồ lận đận.” Phất Y Đại Sư nói: “Bất quá lại là mệnh nhi nữ song toàn (số có vợ đẹp con khôn).”

“Nhi nữ song toàn?” La Duy quay đầu nhìn Vệ Lam ngoài cửa, giọng nói khẽ run.

“Hẳn là như vậy.” Phất Y Đại Sư nói: “Hắn có mệnh trời, nhưng nắm được hay không là do bản thân hắn.”

Ngoài cửa Vệ Lam vừa lúc quay đầu, thấy La Duy nhìn mình, liền cười với La Duy.

La Duy cũng mỉm cười với Vệ Lam, rồi xoay người nới với Phất Y Đại Sư: “Ta thì sao? Đại Sư có thể nói cho La Duy, La Duy sau này sẽ như thế nào chứ?”

Phất Y Đại Sư nói: “Công tử cứ ngồi đã, ngồi xuống rồi nói chuyện.”


La Duy ngồi đối diện Phất Y Đại Sư, có tiểu sa di đưa trà xanh lên, La Duy nhìn nước trà màu lục, giương mắt nhìn Phất Y Đại Sư nói: “Lời Đại Sư nói với La Duy trong cung ngày ấy, La Duy không hiểu rõ, hôm nay đến đây tìm Đại Sư để hỏi cho rõ ràng.”

Phất Y Đại Sư thổi nước trà, nói: “Công tử vừa rồi muốn giết ai?”

La Duy nói: “Là do nhớ tới vài chuyện không vui, nhưng La Duy không muốn giết ai cả.”

“Những chuyện sát phạt quyết đoán không thích hợp với công tử.” Phất Y Đại Sư nói: “Công tử nếu đã tìm thấy người có thể ở bên mình, vì sao không giữ lấy?”

La Duy cúi đầu, ngón tay đụng phải chén trà, rất nóng, lại rụt trở về: “Đại Sư vừa mới nói, cuộc đời hắn là nhi nữ song toàn?”

Phất Y Đại Sư thấy La Duy giờ phút này thẳng thắn ngoài ý muốn, nhưng lập tức cười nói: “Ta cũng nói rồi, đây là xem hắn có nguyện ý hay không. Công tử nếu không buông tay, người này ắt sẽ ở bên công tử, bất ly bất khí (không xa rời, không vứt bỏ).”

“Đại Sư khẳng định như vậy?”

“Hắn là người không nhiều khát vọng, loại người này sống đơn giản, tâm cũng sẽ chân thật nhất.” Phất Y Đại Sư lại quay đầu nhìn Vệ Lam ngoài cửa: “Nhân tâm khó đoán, bất quá ta có thể đoán được vài phần.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui