Trong phòng bếp chật hẹp, có ba người chen nhau đứng.
Lúc trước cũng nói rồi, nhà trọ của Lý Hiền, cực kỳ nhỏ, cho nên, bếp cũng nhỏ nốt.
Trong nhà bếp chật chội, cùng lúc ba người đứng, có thể tưởng tượng được, sẽ biến thành tình trạng gì. Đặc biệt là, trong đó còn có một người đếch biết nấu cơm.
“Anh thấy mình thích hợp ở đây sao?” Tiêu Vũ lịch sự nói.
“Tôi muốn nhìn hai người nấu cơm mà, một mình ở ngoài rất chán.” Tề Tuyên bốc đồng nói.
Lý Hiền thở dài: “Được rồi, vậy anh giúp em đảo cái này đi, phải đảo liên tục, không được dừng, không sẽ khét đó.” Cậu chỉ vào cái nồi đang nấu trên bếp.
Tề Tuyên vui vẻ nhận lấy.
“A! Từ từ! Cẩn thận nóng!”
“A! Nóng quá!”
Ầm ầm phanh phanh!
Tiêu Vũ: “…”
Lý Hiền: “…”
Tề Tuyên mở to mắt vô tội nhìn bọn họ, “Đau tay quá.”
Lý Hiền lần nữa thở dài, không thể không đuổi hắn ra khỏi phòng bếp.
Trên sofa, người đàn ông cao lớn ngồi thẳng, cúi đầu ủ rũ đưa ngón tay bị bỏng ra.
“A Hiền, thịt bò nạm đổ rồi.”
Aiya, anh còn biết đó là thịt bò nạm sao?
“Không sao, đem đi rửa rồi hâm lại là được rồi.”
“Vậy sao, ha ha.”
“Phỏng không nặng, bôi chút thuốc rồi băng lại là được.” Lý Hiền cẩn thận kiểm tra tay hắn, vừa bôi thuốc băng bó vừa nói, “Bây giờ anh ngoan ngoãn ngồi yên ở đây chờ cơm là được, ok?” Cậu nói xong thì đứng dậy.
Mới đi được hai bước thì phát hiện vạt áo bị kéo lại, cậu quay đầu.
Tề Tuyên đang dùng ánh mắt đáng thương tha thiết nhìn cậu.
Đừng đi mà.
Lý Hiền không khỏi xoa xoa cánh tay đang kéo mình của hắn, quay người lại. Tay còn lại của cậu sờ sờ tóc hắn, sau đó là hai má. Dù biết rõ người này giả vờ đáng thương, cậu cũng không cách nào chống cự được.
Cậu cúi đầu, chủ động hôn lên môi hắn.
Đối mặt với niềm vui bất ngờ, cả người Tề Tuyên đều cứng đờ, hắn ngây người ngồi đó, mặc cho lưỡi Lý Hiền vói vào khoang miệng hắn càn quét một vòng mà quên luôn phải đáp lại.
Kết thúc nụ hôn, Lý Hiền lui lại một bước, vỗ vỗ gương mặt sững sờ của hắn rồi nói, “Mùi vị không tệ, ngoan, đợi một chút rồi ăn cơm.” Bỏ lại Tề Tuyên đã hóa đá, xoay người trở lại nhà bếp.
Tuy rằng hiếm khi được đùa giỡn Tề Tuyên một lần, thế nhưng Lý Hiền vẫn rất ngại, chuyện này là chuyện đời trước cậu muốn làm nhất mà không dám, lần này lớn mật một phen, hiệu quả cũng không tệ.
(Trong đầu) Tề Tuyên bị bỏ lại ngoài phòng khách: A Hiền em ấy hôn mình rồi! Em ấy hôn mình rồi! Hôn rồi! Đời trước em ấy không hề chủ động hôn mình đó! Đột nhiên cảm thấy thật ngượng làm sao giờ! A chết, quên hôn lại rồi!
Lý Hiền đỏ mặt, vừa vào bếp đã bị Tiêu Vũ nhìn chằm chằm…Mặt cậu không khống chế được mà càng ngày càng đỏ.
“…Tôi thấy rồi.” Nhìn chăm chú Lý Hiền một hồi, Tiêu Vũ mới thong dong mở miệng.
“A…cái đó…” Lý Hiền chợt thấy bối rối, cậu cúi đầu không biết phải làm sao.
“Cho nên…tôi cũng muốn.” Tiêu Vũ bá đạo nâng cằm cậu lên, ôm vào lòng, hung hăng chặn miệng cậu lại. Hôn Lý Hiền thẳng cho tới khi cậu không thở nổi mới từ từ buông ra.
“Đợi đã, đừng quậy, còn chưa ăn cơm nữa!” Lý Hiền thở dốc nói.
“Tôi biết, tôi chỉ muốn hôn em, không định làm gì a, hay là, A Hiền em muốn?” Tiêu Vũ cười xấu xa.
Lý Hiền quay lưng lại, không nhìn vào y. Cái đề tài này mà còn tiếp tục, thông thường đều sẽ rất nguy hiểm.
Đến khi ba người cùng ngồi bên bàn cơm, Lý Hiền cảm thấy mình như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Không vì cái gì, chỉ là hai người đàn ông ngồi cạnh cậu, toàn bộ quá trình đều dùng ánh mắt tràn ngập tình dục nhìn cậu. Cả bàn cơm không ai đếm xỉa tới. Cậu biết, hai người này vì bận rộn ứng phó Cát Sơn mà đã cấm dục rất lâu…đúng không? Cậu cúi đầu hạ mắt, họng khẽ nuốt nuốt, thế này thật sự là ăn không nuốt nổi mà.
“A Hiền, em ăn no chưa?” Tề Tuyên nhìn đũa cậu không động cả buổi, không nhịn được nói.
Lý Hiền: sao nghe vào cứ như đang thúc giục mình nhỉ?
“A, vẫn chưa…” no, lời còn chưa dứt, đã bị Tiêu Vũ cắt ngang.
“Quên đi, hồi chiều A Hiền bị kinh sợ, hẳn không thấy ngon miệng đúng không?” Y cướp lấy đôi đũa đang chọc chọc chén cơm trong tay Lý Hiền, “Đã vậy, không bằng chúng ta vận động một chút? Vận động có thể giúp tiêu hóa tốt hơn, A Hiền em thấy thế nào?” Nói xong, mắt liền không hề chớp lấy một cái nhìn chằm chằm Lý Hiền.
Lý Hiền: “…” Nếu anh đang hỏi ý kiến của em, thì đừng có dùng loại ánh mắt đó nhìn em a khốn nạn TT.TT…
Lúc này, Tề Tuyên trầm mặc đứng dậy, đi tới trước mặt Lý Hiền rồi ngồi xổm xuống, “Tôi không đồng ý lắm, chỉ là, em hẳn là biết nhỉ, anh đã đói rất lâu rồi, A Hiền, em có thể cho tôi ăn no trước rồi nói sau được không?” Ngón tay của hắn lướt xuống dọc theo đôi chân mặc quần cụt của Lý Hiền, chậm rãi vuốt ve bắp chân trơn láng, “Nhìn xem, em cứng rồi, A Hiền, vật nhỏ của em cũng cô đơn đã lâu rồi nhỉ?”
“Đúng ha, A Hiền, em đúng là háo sắc.” Tiêu Vũ đưa tay bao phủ toàn bộ nơi phồng lên ở đũng quần kia, chậm rãi xoa nắn.
“Ưm…” Lý Hiền mím môi, không nhịn được mà khẽ hừ một tiếng.
Hai người đàn ông nghe thấy tiếng rên rĩ này đều không tự chủ được mà nuốt nước miếng. Bọn họ thật đã nhịn đói quá lâu rồi.
—————————
Tác giả có lời muốn nói: Có thịt…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...