Lam Thiên sắp xếp vật dụng xong xuôi liền nghỉ ngơi đôi chút, cậu ngồi trước hiên nhà, vừa hít thở không khí trong lành vừa ngắm nhìn quang cảnh.
Đây là một thôn trấn nhỏ nên tang thi khá ít, nhanh chóng đã xử lí gọn gàng.
Xung quanh trồng nhiều cây cối, đặt biệt là hoa lan, nên có bảng hiệu trước thôn trấn ghi Lan Chi Địa, chắc là tên nơi này.
Tinh Nhàn thấy Lam Thiên ngồi nhìn cảnh trông nhàn rỗi thì cũng ngồi cạnh bắt chuyện : " Hoa lan nhiều thiệt ha, làm anh nhớ tới một câu chuyện."
Lam Thiên nhàn nhạt : " Nguyện ý nghe kể."
Tinh Nhàn : " Đó là chuyện được bịa ra bởi một đứa thích xem phim kinh dị trong khu A tụi anh.
Nó nói nếu đi vào nơi trồng nhiều hoa lan thì nên nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
Vì lan là loài hoa đa sắc đa màu, rực rỡ hút hồn thì càng nguy hiểm.
Ha ha ha...nghĩ lại thấy thằng đó ảo phim vãi."
Lam Thiên trầm mặc không phụ họa gì, mọi thứ đều có thể xảy ra.
Tang thi cũng có tang thi biến dị thì cây cối cũng có thực vật biến dị.
Nhưng dịch bệnh xuất hiện chưa được 1 năm, mà để thực vật tiến hóa thành biến dị khó hơn tang thi nên hiện giờ xuất hiện thực vật biến dị là không thể.
Lam Thiên nhìn cây lan nhỏ mọc gần bản thân, nó mang màu trắng như tuyết, trông long lanh lại dễ vỡ làm người khác muốn săn sóc.
Như thể tạo hóa tạo ra nó chỉ để được nâng niu, ngắm nhìn.
Lam Thiên thoáng nghĩ đến khu đất trống trong dị năng, chắc cố siêng năng để trồng mảnh hoa màu trong đó vậy.
Tương Tuấn vừa thay đồ xong thì đi ra, thấy hai thằng đực rựa tán gẫu trước hiên nhà cũng muốn tham gia thì bị Cơ Hàn nắm lấy cổ áo.
Tương Tuấn mỉm cười nói : " Cơ đội trưởng, chúc buổi tối tốt lành.
"
Cơ Hàn lạnh lùng đáp : " Lo phụ giúp An Nhiên cùng An Khuyên."
Tương Tuấn xụ mặt nhưng vẫn đáp : " Vâng."
Lam Thiên nhìn Cơ Hàn phía đối diện, cậu liền vui mừng đến gần anh, nói : " Thay đồ xong rồi à ? Nào nào, nhanh ăn cơm thôi."
Vừ nói vừa kéo tay áo Cơ Hàn tiến về bàn cơm được đặt ở đường làng.
Người đưa ra sáng kiến ăn ngoài trời này là An Khuyên, cô nói vừa ăn vừa ngắm cảnh tuyệt vời biết bao.
Thấy có lí nên họ liền ăn ngoài trời.
Tinh Nhàn nhìn hai nam nhân kéo qua kéo lại mà tới bàn dùng bữa cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ thấy quan hệ hai người đặc biệt rất tốt.
Mọi người tụ họp ngay bàn ăn đầy đủ, vừa ăn vừa khen tay nghề hai chị em quá tốt, thật ngon.
An Khuyên ăn được một lúc thì đi vệ sinh, mọi vừa ăn vừa nói : " Mọi người, ta cần tìm thêm xăng.
Dù sao xăng dự trữ trong cớp xe sẽ nhanh chóng xài hết thôi."
Người lên tiếng là Tương Tuấn, Lam Thiên nhìn anh, nói : " Không sao, em xử lí việc đó được.
Chúng ta cứ đi tìm địa điểm thích hợp để xây dựng căn cứ của riêng ta đi."
Vĩnh Kiên nãy giờ im lặng cũng lên tiếng : " Mày nghĩ sao vậy ? Hiện giờ xăng là tài nguyên không thể khai thác thêm, cần nhanh chóng dự trữ."
Tinh Nhàn vừa nhai vừa nói : " Ôi ấy nên anh chóng thu thập i, sau ầy muốn cũng khum ìm được."(Tôi thấy nên nhanh chóng thu thập đi, sau này muốn cũng khum tìm được )
Vĩnh Kiên ghét bỏ phủi mấy hột cơm dính trên tay áo khi Tinh Nhàn mở miệng nói chuyện, anh tức giận nói : " Cái thằng này, mày không biết nhai nuốt cho hết mới mở mồm nói chuyện hả ?"
An Nhiên nhìn xung quanh, lên tiếng : " Mọi người không thấy An Khuyên đi vệ sinh hơi lâu sao ? Nãy giờ tụi mình nói chuyện cũng khoảng 15 phút rồi."
Tinh Nhàn dồn mấy cục thịt vào miệng, nhai như hổ đói lên tiếng : " Ằm khi cô ấy i ặng." ( Nhằm khi cô ấy đi nặng )
Vĩnh Kiên giận, tay nổi lên từng sợi gân xanh, nói : " Tao thao chết mày! Ăn xong rồi mở miệng thì chết hả ?"
Vừa nói vừa nhét mấy hột cơm bị văng của Tinh Nhàn vào mồm cậu lại, không khí sôi nổi hẳn ra.
Lam Thiên mỉm cười, chỉ lúi húi dùng cơm mà chẳng nói gì, lâu lâu phụ họa vài câu.
Còn Cơ Hàn bên cạnh thì im như tượng, lặng lẽ dùng bữa, im lặng quan sát xung quanh, dù ăn cơm cũng không buông lỏng cảnh giác.
Ánh mắt Lam Thiên hiện rõ hai chữ " ngưỡng mộ ".
Tương Tuấn khiều khủy tay Lam Thiên, nói : " Lệ Quỷ đâu rồi ?"
Lam Thiên thắc mắc : " Hả ?"
Tương Tuấn dùng tay xoắn tóc dài, lên tiếng : " Lệ Quỷ là Lệ Tuyết.
Cô ta đâu rồi ? Nãy giờ tôi không thấy."
Lam Thiên gật đầu tỏ rõ đã tiếp thu kiến thức mới, cậu nói : " Cô ấy nói buồn ngủ nên ở trong phòng, cô ta than rằng Tinh Nhàn chạy xe như sảy ngựa nên 4 tiếng trên xe chẳng chợp mắt được."
Tương Tuấn : " Ai mà chiều được tính cách tiểu thư của Lệ Quỷ được."
Trong khi mọi người vui đùa, An Nhiên lại lo lắng cho chị mình.
Đã 25 phút trôi qua, sao chẳng thấy bóng dáng ? An Nhiên đứng dậy : " Tôi tìm chị mình."
Sau khi An Nhiên khuất bóng tìm chị mình thì tiếng la cô vang lên.
Mọi người nhanh chóng chạy tới nơi, thấy An Nhiên đang khụy dưới đất, gương mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào một ngôi nhà trong trấn.
Lam Thiên đứng kế cô, đôi mắt lia vào trong.
Trong căn phòng tối tăm len lỏi ánh nguyệt bên ngoài hắc vào cửa sổ.
Họ thấy An Khuyên đang bị cây lan bao bộc, thân cây dài như dây leo, chuyển động quỷ dị như rắn rết.
Trong đó có vô số hoa lan sặc sỡ cho thấy bên trong có không ít cây lan biến dị.
Vài cây đang di chuyển chậm rãi, từ từ vòng dưới cổ An Khuyên hòng siết chết cô.
An Khuyên đang vùng vẫy trong vô vọng, nước mắt cô chảy dài nang theo gò má đụng tới dây lan đang chặn ngang miệng.
Đó là lí do cô không thể kêu cứu.
Lam Thiên cùng Cơ Hàn phản xạ nhanh, Lam Thiên rút cây súng lục ra, bắn vào đám hoa lan.
Cơ Hàn tiếng tới, dùng dao cắt thân hoa lan nhằm mở đường tiến tới An Khuyên.
Những người phía sau cuối cùng cũng tiêu hóa chuyện đang xảy ra thì cũng tiến tới giúp đỡ.
Lam Thiên dùng súng bắn vào đám thân cây lan, thứ vô cùng phiền phức.
Độc địa thay chỗ bị đứt tiết ra dịch nhày xanh lam, thế là hai đoạn bị đứt lại nối vào nhau.
Lam Thiên nghĩ : " Nếu thân không phải điểm yếu thì bắn vào hoa vậy."
Nghĩ là làm, Lam Thiên nả đạn vào bông hoa gần An Khuyên.
Khi bông hoa tan nát, thân cây đó liền héo úa rồi chết.
Lam Thiên lớn tiếng : " Điểm yếu là bông hoa."
Mọi người nghe xong tập trung tiêu diệt bông hoa, nhanh chóng cứu An Khuyên ra ngoài.
Thân người cô mềm nhũn như bị hút hết sức sống.
Lam Thiên thấy đám cây còn lại đang ra sức sinh trưởng lan rộng, thân cây lan như con rắn mà dài ra, uốn éo trông đặc biệt quỷ dị.
Từng đóa hoa lan phun ra làn khói trắng, dòng suy nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu " khí độc ".
Lam Thiên hô hào mọi người nhanh chóng quay về xe, rời khỏi đây nhanh nhất có thể.
Thực sự chẳng ai muốn ở nơi quái quỷ này cả, không cần Lam Thiên nói, mọi người đã chạy mất dạng rồi.
Tinh Nhàn vác An Khuyên trên vai như bao cát làm An Nhiên nhìn xót không chịu nổi.
Mọi người tập hợp đông đủ vào xe, xe Tinh Nhàn chạy đi trước.
Lam Thiên lên xe do Cơ Hàn chạy.
Vừa mở cửa cậu liền sực nhớ, Lệ Quỷ...!Lệ Tuyết chưa rời khỏi.
Dù biết cô ta chẳng tốt đẹp nhưng không thể bỏ đi được.
Lam Thiên nói với Cơ Hàn : " Anh đợi chút, tôi quay lại cứu Lệ Q...Lệ Tuyết.
"
Cơ Hàn lạnh giọng : " Kệ cô ta, lên."
Lam Thiên thay băn đạn mới, nói : " Không được."
- Để tụi này đi chung với.
Trong nhóm của Vĩnh Kiên có 15 người, còn sống 6 người.
Trừ Tương Tuấn, Tinh Nhàn cùng Vĩnh Kiên thì còn ba người lính khác.
Họ đang lên tiếng muốn đi chung với Lam Thiên.
Lam Thiên chần chừ rồi gật đầu.
Trước khi đi cậu không quên nói với Cơ Hàn : " Chỉ mình anh ở đây cũng phải cẩn thận, nếu thấy nguy hiểm thì cứ bỏ chạy đi.
Tôi không hận đâu."
Nói xong liền nhanh chóng cùng ba người lính khác rời khỏi.
Cơ Hàn lắc đầu trước sự bướng bỉnh của nhóc con, nói : " Sao bỏ vợ để bảo toàn tính mạng được ? Ngốc."
Một dây leo đang bò dưới gầm xe, nó di chuyển như rắn, vừa nhanh vừa dẻo dai.
Bông hoa tím nhẹ nhàng tỏa hương thơm, mong muốn tiêu hóa người trên xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...