Chờ hai đứa nhỏ chơi cả ngày bên ngoài về, đuôi Thiện Diệu đã vẫy đến sắp rớt, chuẩn bị trở về phòng ngủ ngon. Phục Kỳ tâm tình thư sướng, cười tủm tỉm ngồi ở lầu một nghiên cứu menu của quán trà sữa.
Thiện Sơ không kịp xỏ dép lê, chuẩn bị sung sướng chơi trò nhảy lên người Phục Kỳ. Không có Thiện Diệu mau tay nhanh mắt túm lại thì Thiện Sơ đã dễ dàng đánh về phía mục tiêu. Phục Kỳ nghiêng người đi, tránh bụng, ôm lấy Thiện Sơ hỏi: “Hôm nay đi chỗ nào chơi? Tiểu Thần, cất di động đi.”
Phục Thần vội vàng cất di động, bỏ vào túi áo, ngoan ngoãn ngồi vào bên người Phục Kỳ.
“Xem phim, còn ăn rất nhiều món.” Thiện Sơ ngồi trên đùi Phục Kỳ, nghĩ nghĩ nói rằng: “Mẹ, chỗ đó có 1 quán ăn bán đùi gà chiên ngon lắm.”
“Thứ này vẫn là bớt ăn đi.” Phục Kỳ nhìn Thiện Sơ chép miệng, trong lòng buồn cười. Đứa nhỏ này càng ngày càng dính người, càng ngày càng biết làm nũng, nhưng cũng càng ngày càng đáng yêu. “Lần sau để ba làm cho con ăn.”
“Ba làm mới không thể ăn ấy.” Thiện Sơ không cho là đúng.
Phục Kỳ quay đầu nói với Phục Thần: “Tiểu Thần, ngày mai khai giảng con sẽ lên năm 3 học. Chủ nhiệm lớp các con thầy Tang chủ động muốn sang đây dạy bù cho con đấy.”
“A ——” Phục Thần dài giọng kêu thảm thiết. Thiện Sơ che miệng vui cười sướng khi người gặp họa, nó chính là thích nhìn đủ loại biểu tình của em trai, thời điểm mấu chốt thì nó vẫn là anh trai tốt đấy.
“Bây giờ phân công nhiệm vụ cho 2 đứa đây. Cơm nước xong, Tiểu Sơ đi gửi tài liệu năm 2 3 vào máy tính cho em trai. Tiểu Thần, tự con lập ra 1 cái kế hoạch học tập. Trước khi đi ngủ, cha muốn kiểm tra, có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không?”
Thiện Sơ vui vẻ lắc lư trên đùi Phục Kỳ một chút, lôi kéo em trai mặt nhăn như khổ qua chạy về phòng, nó phải nhanh chóng vẽ lại biểu tình của em trai.
“Chạy chậm một chút, một hồi xuống ăn cơm.” Phục Kỳ nhìn thấy chú Lâm đi vào phòng bếp, vội cùng đi qua: “Chú Lâm, cháu kêu đồ ăn ngoài rồi, chú vừa về, nghỉ ngơi đi ạ.” Nói xong, rót 1 chén trà nóng đưa qua.
Chú Lâm nhận lấy, không hề che dấu mình vừa lòng cùng thưởng thức. Thiếu gia là một người kiêu căng, cho dù có vì yêu cam nguyện làm trâu làm ngựa, thì kiên trì được bao lâu? Cho nên, còn cần Phục Kỳ là một biết lạnh biết nóng. Chờ Phục Kỳ sinh con xong, chú sẽ dạy Phục Kỳ nấu cơm. Những chuyện khác, Phục Kỳ làm cũng không tệ lắm.
“Thiếu gia đâu?”
“Ở trong phòng bận chuyện ạ.” Diễn viên đổi sắc mặt chủ đề đến là tự nhiên. “Cháu đi thu dọn phòng sách nhỏ của bọn nhỏ, ngày mai chủ nhiệm của bọn nó muốn tới dạy bù cho Tiểu Thần.”
“Phòng sách đấy lâu lắm rồi không dùng, bên trong để nhiều thứ linh tinh lắm, đồ chơi lúc thiếu gia Tiểu Sơ mới học nhận chữ cũng có, nếu muốn lập tức quét tước thì không dễ dàng.” Chú Lâm uống một ngụm trà đề nghị nói: “Không bằng đặt cái bàn trong phòng thiếu gia Tiểu Thần. Phòng này hôm qua tôi còn quét tước một lần, đồ vật cũng ít, phòng lại lớn, cũng đã có 1 cái bàn học, không được thì kêu thiếu gia cùng bác sĩ Thường dọn giá sách qua.”
“Cái phòng đó cũng được, còn có cái ban công nhỏ, đặt thêm 2 bồn hoa cỏ, treo mấy chữ ‘chăm chỉ’ (kiểu chữ to thư pháp) lên tường. Nếu không, đơn giản, trực tiếp sửa làm phòng sách luôn cũng được, dù sao Tiểu Thần cũng không về ở.”
Chú Lâm chần chờ: “Không tốt lắm, chờ các tiểu thiếu gia lớn thêm vài tuổi, đồ có nhiều, người cũng biết chú ý riêng tư, ngộ nhỡ thiếu gia Tiểu Thần muốn dọn ra ngoài, chúng ta còn phải dọn dẹp phòng sách sao?”
“Không phải dọn, trong nhà nhiều phòng như vậy, lầu hai cũng không có phòng nào ở được hay sao?” Phục Kỳ rót cho mình cốc sữa nóng uống: “Nhà này phòng thì nhiều, đồ cũng nhiều mà người lại quá ít.”
“Ha ha, cho nên cậu nhanh chóng sinh em bé đi. Đúng rồi, phòng em bé muốn chọn gian nào?”
“Đến lúc đó rồi nói sau, đợi em bé sinh ra cũng phải ở cùng bọn cháu một đoạn thời gian.”
Chú Lâm nghe Phục Kỳ tự nhiên mà nói “trong nhà” “chúng cháu”, trong lòng không khỏi cao hứng, âm thầm nhớ lại, đợi báo cáo cho lão gia tử.
Hai người nói chuyện, bận rộn trong phòng Phục Thần một hồi. Ăn cơm xong, chú Lâm đi cả ngày đã mệt nên đi nghỉ sớm. Bác sĩ Thường băng bó miệng vết thương cho Thiện Diệu, đi ra ngoài mua một ít dược phẩm.
Phục Kỳ trước khi dùng cơm, mang lên cho Thiện Diệu một phần đem lên lầu. Thiện Diệu khó khăn giữ Phục Kỳ ở lại ăn cơm cùng, Phục Kỳ không để ý tới hắn, kiên trì muốn chăm 2 con ăn cơm thật ngon, vì thế Thiện Diệu đội mũ chạy xuống dưới.
“Mũ ba xấu quá.” Thiện Sơ khinh thường mà liếc mắt một cái.
Thiện Diệu “rộng lượng” nói: “Người lớn lên đẹp trai là được.”
Thiện Sơ hai ngày không gặp ba, giờ phút này ý chí chiến đấu bừng bừng, tranh luận nói: “Nói bậy, người lớn lên đáng yêu mới được hoan nghênh, hiện tại các bạn gái đều thích bạn nam đáng yêu.”
Phục Kỳ thích ba là được. Thiện Diệu môi giật giật, chưa nói ra những lời này, trước mặt thằng nhóc Thiện Sơ này vẫn là thận trọng từ lời nói đến việc làm mới được.
Phục Thần thấy ba có xu thế cãi lại, nhanh chóng nuốt xuống miếng cơm, hát đệm nói: “Dạ đúng thế đấy, các chị lớp trên đều thích Tiểu Sơ, bởi vì anh đáng yêu hơn con.”
“Không có mà, ba thấy Tiểu Thần cũng thực đáng yêu.” Phục Kỳ vươn tay lau hạt cơm nên miệng Phục Thần.
Phục Thần le lưỡi.”Vẫn là anh trai đáng yêu hơn, anh trai nhà ai cũng không đáng yêu bằng anh trai con.”
“Em trai nhà ai cũng không thông minh bằng em trai anh.” Thiện Sơ hoàn toàn bị dời đi lực chú ý, kéo ghế dựa lại gần Phục Thần. Hai thằng nhóc dính lại 1 chỗ, gắp thức ăn cũng chạm cánh tay. Nói chuyện cũng phải chui đầu vào bàn, lén lút thương lượng.
Phục Thần nhỏ giọng nói: “Anh, đừng chọc giận ba. Mình nói lời hay 1 tí, để ba thương lượng với cha, đừng bắt em học bù. ”
Thiện Sơ nhỏ giọng nói: “Theo anh thấy, lời nói của ba trong cái nhà này không bằng mẹ đâu.”
“Em cũng thấy thế.” Phục Kỳ một tay chống bàn, một tay chống ghế, uể oải nói: “Em nên làm gì bây giờ, anh?”
“Yên tâm, dù thầy giáo có qua, cũng sẽ không bắt em học cả ngày như ở trường đâu, hơn nữa, sắp tới lễ mừng năm mới rồi, lễ mừng năm mới người lớn có nhiều chuyện lắm, không quản được chuyện dạy bù cho em đâu.”
“Thật không?”
“Yên tâm đi, có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không khiến em phải học cả ngày. ”
Phục Thần cười cong mắt, ôm chầm lấy anh trai thơm một cái. Thiện Sơ vươn tay đi thọc lét Phục Thần, 2 đứa đùa ầm ĩ, kết quả từ trên ghế ngã xuống.
Thiện Sơ ghé vào trên bàn cười ha ha, Phục Thần từ trên mặt đất đứng lên, cũng đi cù lét Thiện Sơ, tay lại khoát lên cái bàn cùng ghế dựa để tránh không cho Thiện Sơ ngã xuống.
Thiện Diệu vỗ vỗ cái bàn, quát: “Ăn cơm đi.”
Dám rống các con trai bảo bối của cậu, Phục Kỳ trừng mắt nhìn Thiện Diệu. Vì thế Thiện Diệu bất đắc dĩ, buồn đầu ăn cơm, hai thằng nhóc náo loạn một lúc sau, dưới sự giáo dục ôn nhu của Phục Kỳ, cũng ngoan ngoãn ăn cơm.
Buổi tối, Thiện Diệu trộm tắt đồng hồ báo thức cùng với báo thức trên di động của Phục Kỳ. Ngày hôm sau, Phục Kỳ vẫn thức dậy, đắc ý tắt di động của Thiện Diệu, hưng trí bừng bừng mà đi rửa mặt.
Thiện Diệu cầm cái gối đầu, muốn đem chuyện xấu di động “ngộp chết” thì thôi, bộ dáng tức đến khó thở kia khiến Phục Kỳ vui vẻ.
“Tôi đi kiếm đồ ăn cho anh, cứ đội mũ lại khiến chú Lâm nghi ngờ.” Phục Kỳ đoạt lấy mũ của Thiện. Đè lên miệng vết thương, hẳn là sẽ đau đi.
“Em ăn trước đi, đừng để ý anh, chưa đi đã nghe tiếng bụng em ‘thầm thì’ rồi.”
Phục Kỳ thay quần áo thoải mái, gặp khách không thể mặc áo ngủ. “Mấy ngày hôm trước còn ăn không vô cái gì, 2 ngày này lại cứ thấy đói bụng. Ngày hôm qua nửa đêm còn đặc biệt muốn đứng lên tìm đồ ăn, nhưng mệt quá nên lười dậy. ”
“Sao em không gọi anh?” Thiện Diệu mất hứng: “Anh đi lấy cho em mà.”
“Chờ vết thương trên đầu anh khỏi rồi, nhất định tôi sẽ sai anh làm việc.” Phục Kỳ soi gương vuốt tóc: “Cũng không nhìn sắc mặt anh xem, đây là chú Lâm tối hôm qua mệt, không nhìn kỹ, chú ấy mà nhìn kỹ thì đã sớm hoài nghi anh có chứng bệnh gì trong người rồi?”
Thiện Diệu từ phía sau ôm cậu, tươi cười xấu xa: “Chỉ có em là quan tâm anh nhất. Nửa đêm còn không muốn đi kiếm đồ ăn lại còn đứng lên rót nước cho anh uống.” Hắn phải sửa cái máy nước đầu giường kia mới được, từ sau khi mất máu, hắn luôn cảm thấy khát nước.
“Là anh cứ rên hừ hừ, làm tôi ngủ không yên.” Phục Kỳ dậm chân, lười nói thêm nữa. Sửa sang tóc tai xong, liền đi xuống dưới kiếm đồ ăn cho Thiện Diệu.
Cho người lớn ăn no rồi, bản thân cậu cũng ăn nhanh lấp bụng, sau đó đi gọi bọn nhỏ rời giường. Kết quả ——
“Chú Lâm ơi, chú có thấy bọn nhỏ đi ra ngoài không ạ?” Phục Kỳ hoang mang rối loạn chạy đến nhà ăn hỏi chú Lâm. Giờ này mà bọn nó có thể rời giường rồi sao?
“Không có. Cậu đừng chạy, tôi đi tìm xem, nói không chừng bọn chúng đang chơi trong phòng khác.”
Phục Kỳ lại chạy đi gọi điện thoại cho khoai lang to, Thiện Diệu nói, bọn khoai lang to thay phiên nhau canh ngoài biệt thự, địa điểm cụ thể chưa nói. Khoai lang to rất khẳng định mà nói, bọn nhỏ không hề đi ra ngoài, nếu đi ra ngoài thì y không có khả năng nhìn không thấy.
Nói cho Thiện Diệu, Thiện Diệu thấy Phục Kỳ lo lắng, trước đè nặng cậu ngồi xuống: “Anh đi tìm xem, chắc là 2 đứa nó ở dười tầng hầm ngầm. Tiểu Thần nhất định là không muốn học bù, Tiểu Sơ liền đưa ra chủ ý xấu, nói trốn đi thì được.”
“Sẽ không đâu, tầng ngầm mình đã khoá lâu rồi mà. ”
Thiện Diệu trong lòng hưởng thụ cái từ “mình” kia. Khoanh tay cân nhắc: “Phá khóa, đối Tiểu Sơ mà nói không phải việc khó, Anh đi xem cái khoá điện tử kia còn tốt hay không. Em nghỉ ngơi đi, tháng này em không được chạy nhảy. ”
“Biết rồi.” Phục Kỳ thúc giục: “Còn không mau đi tìm.”
“Đừng lo lắng, hai đứa nó ở nhà còn có thể gặp chuyện không may?”
Khoá ở tầng hầm ngầm vẫn còn. Thiện Diệu đội mũ, cùng chú Lâm tìm khắp tầng 1 tầng 2. Thật sự tìm không thấy, hai người ngồi ở trên ghế sa lông nghỉ ngơi. Di động bọn nó cũng không mang, không biết trong nhà có chỗ nào cho bọn nó trốn nữa.
“Thiếu gia, sao đầu đầy mồ hôi thế kia?” Chú Lâm cũng biết là nóng, dù sao trong nhà độ ấm chỉnh khá cao, nhưng cũng không ra nhiều mồ hôi như Thiện Diệu.”Bỏ mũ xuống đi. Tóc bết thì ở nhà cũng không ai chê cười cậu.”
Thiện Diệu nào dám tháo mũ xuống, lấy khăn tay lau mồ hôi, liều mạng nghẹn không dám thở mạnh, cười nói: “Từ lần đó đông lạnh một đêm (đêm trần truồng ngủ chung phòng vs Kỳ), cứ hay ra mồ hôi, mồ hôi lạnh mồ hôi nóng, cả ngày cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng. Hai cái thằng nhóc này, có thể trốn chỗ nào nhỉ? Ngoại trừ phòng cháu đều tìm khắp rồi mà. Ngăn tủ phòng bếp cháu cũng tìm rồi.” Nói xong, đập đùi 1 cái nói: “Nói không chừng ngay tại phòng chúng cháu. Cháu về xem sao.”
Phục Kỳ ngồi ở trên giường ngẩn người. Nghĩ bọn nhỏ sẽ trốn ở chỗ nào, ở nhà sẽ không gặp chuyện không may, chỉ là hai đứa nhỏ giận dỗi, cậu cũng không quá lo lắng; còn chuyện tính xem quán trà sữa bán gì, là tự mình quản lý hay gia nhập liên minh các cửa hàng; nghĩ tình cảm của Thiện Diệu có thể duy trì liên tục bao lâu; nghĩ tạp chí sắp phải xuất bản, số cuối năm còn chưa chuẩn bị gì.
Vừa ngồi thừ ra cũng không biết mất bao lâu. Lúc tỉnh lại, tai nghe được trong tủ để chăn màn truyền đến tiếng “sột soạt”. Nghe kỹ lại thành tiếng “hắt xì” “hắt xì”.
Phục Kỳ rất sợ là chuột, nhưng lại cảm thấy trong nhà không có khả năng có chuột. Đánh bạo tiến lên, mở mạnh cửa tủ ra, lui về phía sau một bước dài, tầm mắt mới dám dõi theo.
Ở tầng tủ giữa, Thiện Sơ trùm chăn lên đầu: “Mẹ nhìn không thấy con.” Bị bắt được, trong mắt to tràn đầy xin lỗi: “Tiểu Thần, anh hại em rồi.”
Tầng dưới, Phục Thần nghi hoặc nói: “Em rõ ràng nghe thật lâu, trong phòng không có người mới dám để anh ăn đồ mà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...