Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

Thiện Diệu hâm bảy tám món ăn sáng, cháo cũng bưng hai loại. Phục Kỳ giống như trốn lão gia tử mà bước nhanh đến bàn ăn ngồi xuống trước, tùy tiện vớ lấy bát cháo liền vùi đầu ăn.

“Hôm nay khẩu vị không tồi.”

“Hửm?” Phục Kỳ hậu tri hậu giác (phát hi ệ n muộn m àng), phát hiện mình đã ăn mất hơn phân nửa bát cháo ngọt thập cẩm trong tay.”Chú Lâm nấu cháo ngon hơn anh nhiều.”

Thiện Diệu múc 1 bát khác, cười a a nói: “Tất nhiên là anh không so được với chú Lâm rồi. Anh đều là học trong sách, còn chú Lâm là trải qua chuyên gia chỉ đạo. Hơn nữa chú Lâm còn có kinh nghiệm chiếu cố dựng phụ, quả thật mạnh hơn anh nhiều.”

Phục Kỳ vùi đầu ăn cơm.

“Ăn nhiều đồ ăn một chút, rau dưa này là vườn rau tư nhân, tuyệt đối sạch sẽ không ô nhiễm.” Thiện Diệu gắp đồ ăn cho Phục Kỳ.

“… Anh cũng ăn.” Phục Kỳ do dự, đem đồ không ăn gắp vào cái đĩa nhỏ trước mặt Thiện Diệu. Sở dĩ không gắp vào trong bát, vì nhớ Thiện Diệu có tính sạch sẽ.

“… Ừ.” Thiện Diệu trước sửng sốt, nửa ngày mới vui vẻ đem đồ Phục Kỳ gắp cho liều mạng nhét vào miệng.

Phục Kỳ cơm nước xong, nhìn Thiện Diệu còn đang mồm to ăn cơm. Là từ hôm qua trở về đến giờ cũng chưa ăn cái gì đi? Hiện tại cũng sắp giữa trưa, lại bận việc nửa ngày một đêm, trách không được lại đói như vậy.

Hai người cơm nước xong, chú Lâm còn chưa kịp thu thập xong bát đũa, lão gia tử đã kêu tất cả mọi người ngồi quanh ông, ngay cả hai thằng nhóc cũng bị bắt ngồi 2 bên trái phải.

“Thì ra lúc chỉ có tiểu Sơ, ta cùng Phú Phong đều hy vọng Thiện Diệu có thể có thêm 1 đứa nữa, dù là con gái cũng được, Phú Phong nghĩ như thế nào ta mặc kệ, ta chỉ muốn Tiểu Sơ lớn lên có thể có anh chị em chơi cùng.” Lão gia tử hiểu rõ nhất chính là Thiện Sơ, dù Phục Thần thông minh khỏe mạnh, nhưng nó chưa từng ngâm thơ cổ giải buồn cho ông như Thiện Sơ từng làm.

“Tiểu Thần chính là thần bảo vệ do trời cao ban cho Tiểu Sơ, thấy hai đứa tình cảm tốt như vậy, ta cũng không lo lắng cho tương lai Tiểu Sơ nữa.” Lão gia tử mỗi tay ôm 1 đứa chắt: “Nhưng mà, 2 đứa lại có thêm 1 đứa con, nhiều anh chị em tất nhiên là rất tốt. Giống như khi ta còn bé, trong nhà 10 anh chị em cũng không hiếm thấy, đến đời Thiện Diệu lại chỉ cho phép sinh một đứa, đời Tiểu Sơ thì được 2.”

“Cũng may Thiện Diệu lúc trước làm hộ khẩu cho Tiểu Thần lấy danh nghĩa Phục Kỳ. Như vậy, hai đứa mỗi đứa 1 đứa con, đứa nhỏ trong bụng Phục Kỳ mà sinh ra thì ta làm chủ, vẫn cho vào danh nghĩa Phục Kỳ. Sau khi 2 đứa đăng ký kết hôn, Phục Kỳ cậu không cần lo lắng đãi ngộ bọn nhỏ sẽ có khác biệt, cho dù là thân phận công bố ra bên ngoài không giống nhau nhưng tương lai tuyệt đối không có đãi ngộ khác biệt.”

Thiện Sơ nghe không hiểu lắm, bị lão gia tử nắm vai, tay lại trộm chọt chọt lưng Phục Thần từ sau lưng lão gia tử. Phục Thần bỗng nhiên bị đánh lén, bản năng cong thắt lưng, bật người kịp phản ứng, lặng lẽ vươn tay bắt lấy, cù lét lòng bàn tay Thiện Sơ.

Thiện Sơ lại bất chấp tất cả, lập tức cười ha ha, nằm úp sấp trong ngực lão gia tử cười đến chảy cả nước mắt. Thiện gia mấy người đều nhìn về phía Tiểu Sơ, Phục Thần gãi đầu, ngồi thẳng người, làm bộ như cái gì cũng không làm.


“Con chỉ muốn bọn nhỏ đều vui vẻ hạnh phúc. Để Tiểu Thần dưới danh nghĩa của con, là con có tính toán của mình.” Phục Thần cười cười với Thiện Sơ  đã đỏ cả mặt: “Con tin Thiện Diệu sẽ đối tốt với mỗi đứa nhỏ, bọn nó có người ba như Thiện Diệu, có cụ nội như ngài, làm sao có thể không hạnh phúc?”

Thiện Diệu cảm nhận được vẻ cô đơn bất chợt trong lời Phục Kỳ, ôm chầm Phục Kỳ, để cậu tựa vào hõm vai mình.

“Phú Phong biết tin chưa?”

“Còn  chưa nói cho ba ạ.”

Lão gia tử biết Thiện Phú Phong không thích Phục Kỳ, muốn đưa Phục Kỳ đi, chẳng qua bị ông áp chế nên chưa xuống tay được. “Nó đang đi họp ở nước ngoài, đợi nó về, ta sẽ tự mình nói với nó.”

“Cám ơn ông nội.” Thiện Diệu cười nói: “Ông giúp con giải quyết 1 vấn đề không nhỏ.”

“Hừ, tôi thì giúp anh được bao nhiêu đây? Tự anh nên làm cái gì thì nghĩ kĩ lại đi.  Anh xem Phục Kỳ vào đây ở, chẳng những tặng không cho anh 1 Tiểu Thần, lại còn mang thêm cho anh 1 đứa nhỏ, nhìn Tiểu Thần 1 cái coi, giờ thì ngày nào không phải vui cười. Người ta đối với anh thế nào, tự anh nghĩ đi, nếu anh mà còn giở cái thói có mới nới cũ trước kia thì sớm ngày chặt đứt đi, đừng liên lụy người ta.”

“Ông nội.” Phục Kỳ cùng Thiện Diệu trăm miệng một lời.

Lão gia tử trong lòng hơi vừa lòng, ngoài miệng vẫn cứng rắn liên tiếp nói rằng “Nếu thực tính toán kết hôn, vậy cố gắng mà chung sống cả đời, còn dám làm chuyện gì vô liêm sỉ sự, xem tôi có đánh gãy chân chó của anh hay không.”

Phụt ——

Phục Thần cười ra tiếng.

“Chắt trai ngoan, cháu cười cái gì?” Lão gia tử vô cùng khó hiểu, ông có biểu tình nghiêm túc, lời nói nghiêm khắc, hai đứa chắt trai sao lại thay phiên nhau cười to.

Phục Thần le lưỡi, luyến tiếc thú nhận mấy chuyện xấu anh trai làm sau lưng: “Chính là cảm thấy cụ nội nói ‘tặng không 1 Tiểu Thần’, còn có ‘đánh gãy chân chó của anh’, đặc biệt nghe rất vui.”

“Cháu nghe hiểu sao?” Lão gia tử lại hỏi.

Phục Thần lắc đầu, hỏi lại: “Cháu là được tặng không sao, vì sao lại không cần tiêu tiền mua?”


Thiện Sơ xen mồm: “Ngốc, nếu tiêu tiền thì không phải thành mua bán trẻ em sao.”

“Như vậy ạ.” Phục Thần lại hỏi: “Kia sao lại có ‘lại mang thêm 1 đứa nhỏ’?”

Người lớn đều gợi môi cười, chú Lâm nói: “Chính là trong nhà lập tức sẽ có thêm 1 em trai hoặc em gái nhỏ, 2 đứa có thích không nào?”

“Cái gì em trai em gái nhỏ ạ?” Thiện Sơ  nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn: “Con không thèm đâu.” Nói xong, liếc mắt trừng Phục Thần: “Em muốn em trai em gái sao?”

Phục Thần lắc đầu như trống bỏi: “Không muốn không muốn, em chỉ chơi với anh thôi.” Lại thêm 1 em trai em gái sao nó có thể quan tâm hết chứ.

“Xem đi, 2 đứa con không muốn, không được nhận thêm vào nhà.” Thiện Sơ đứng lên, không để ý hình tượng chống nạnh cảnh cáo.

Phục Kỳ sắc mặt có chút trắng bệch.

Thiện Diệu thấp giọng an ủi: “Đừng nghe 2 đứa nó nói, đến lúc đó thấy em bé đáng yêu quá lại chả nhớ đã từng nói gì đâu mà. Tiểu Sơ ban đầu cũng không bài xích Tiểu Thần sao, chưa đến 2 ngày 2 đứa đã dính vào 1 chỗ còn gì..”

Thiện Sơ thấ người lớn không dỗ mình như trong dự liệu, vô cùng tức giận, lôi kéo Phục Thần đi lên lầu. Quả nhiên, nó đã sớm đọc trong sách, 1 ngày kia khi mà trong nhà tự nhiên có thêm em trai em gái, vậy có nghĩa là mình sắp ‘thất sủng’ rồi.

Bản thân nó thì không sao, nhưng em trai thì phải làm sao? Đứa em trai em gái mới kia liệu có thay thế mất vị trí của Phục Thần hay không, có chạy qua ngủ chung, chia sẻ phòng với nó hay không.

Không, nó tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Nó phải đóng chặt cửa, giấu đồ ăn vặt đi, dắt theo em trai bên người tuỳ thời bảo vệ.

“Anh ơi, vì sao có em trai em gái, bọn nó cũng là con của ba mẹ sao?”

Thiện Sơ khóa cửa, lấy ra 1 tờ giấy, phổ cập quan hệ người thân cho Phục Thần. Phục Thần tại đây phương diện tri thức rất là khuyết thiếu.”Nhìn, ông nội bà nội sinh ra ba, ông bà ngoại sinh ra mẹ, mà mẹ và ba yêu nhau, sẽ sinh ra chúng ta.”

“Sinh thế nào đây?”


Thiện Sơ nhíu mày, ngửa đầu suy nghĩ nửa ngày. Cuối cùng thật sự nghĩ không ra đáp án, đành phải đáp lung tung: “Bởi vì yêu nhau, cho nên sẽ sinh ra trẻ con.”

“Cái gì gọi là yêu nhau?”

Cái này Thiện Sơ  biết.”Chính là hai người thích lẫn nhau, muốn cả đời cùng một chỗ, chính là yêu nhau.”

Phục Thần gật đầu, thì thào hỏi: “Em cũng rất thích anh, anh cũng rất thích em, 2 chúng mình nhất định phải cả đời không xa rời nhau, đây là yêu nhau sao?” (=))))) oimeoi)

Cái này làm khó Thiện Sơ .”Có lẽ… đúng không.”

“Chúng mình cũng sẽ có trẻ con sao?”

“Có lẽ… sẽ có đi.”

Phục Thần sắp khóc: “Làm sao đây, em không muốn có trẻ con, em không biết đâu. Trẻ con bướng lắm, em không thích trẻ con.” (=))))) dou,  T hần, nhóc định nằm dưới sao)

Thiện Sơ cuống quít nói: “Sẽ không sẽ không, anh nhớ ra rồi, phải là con gái mới có thể sinh đứa nhỏ, em là con trai, khẳng định sẽ không sinh trẻ con.”

“Thế cha với ba sao có thể sinh ra chúng mình?”

Thiện Sơ cũng sắp khóc, Phục Thần sao hôm nay hỏi nhiều vậy.”Ngốc chết, đừng hỏi vớ vẩn nữa. Nhanh đi ôn tập, buổi chiều còn phải thi.”

Lão gia tử dặn Thường Thanh Hà chăm sóc cho Phục Kỳ, có thiết bị gì không thể đặt mua cứ việc tìm ông. Phương diện tiền tài không cần khách khí, không cần tiết kiệm cho Thiện Diệu. Cái tiền tiết kiệm này mà Thiện Diệu dùng làm chuyện vô liêm sỉ gì, còn không bằng tiêu lên người chắt ông còn hơn.

Dặn xong, lại tránh không được quở trách Thiện Diệu vài câu. Ăn cơm trưa xong, gọi cảnh vệ qua đón ông về.

Lão gia tử vừa đi, Thiện Diệu liền lau một phen mồ hôi. “Công phu miệng của ông nội cũng thật không kém bản lĩnh đánh giặc năm đó của ông mà.”

Chú Lâm cười nói: “Được rồi, lão gia tử còn chưa đi xa đâu, đã dám nói nói bậy. Thiếu gia, cậu và Phục thiếu gia, đi đưa cơm cho 2 tiểu thiếu gia đang giận dỗi đi.”

“Không phải có món tôm cay vẫn còn trên bàn sao, vừa lúc, cháu bưng lên cho bọn nhóc ăn. Tiểu Sơ thích ăn tôm mà.” Thiện Diệu quay đầu, nói với Phục Kỳ: “Còn có những món thịt khác, em chịu không được mùi thì về phòng nghỉ đi, nếu không mệt thì đọc sách.”

“Sách với máy tính, di động cũng không thể xem nhiều, mấy tháng đầu cần chú ý nghỉ ngơi nhiều, phòng ngừa khiến mắt mệt nhọc.” Chú Lâm tương đối có kinh nghiệm.”Nhưng đi lại nhiều một chút cũng không tồi, tôi thấy khí sắc Phục thiếu gia hôm nay không tồi, lúc ăn cơm cũng không có phản ứng nôn nghén, hẳn là không có việc gì, đi lại nhiều 1 chút chơi với 2 tiểu thiếu gia đi.”


“Chú Lâm, chú cứ gọi cháu Phục Kỳ đi. Phục thiếu gia cái gì, cháu không quen đâu.”

Chú Lâm không có biểu tình gật gật đầu, quay lại phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho 2 thằng nhỏ. Đợi lát nữa lại hội báo cho lão gia tử, trước đó chú đã nói qua Phục Kỳ giờ đã thành thục hiểu chuyện hơn nhiều so với 6 năm trước, hôm nay chú lại thấy, Phục Kỳ không cố ý lộ ra ngang ngược kiêu ngạo như ngày trước, khiêm tốn lễ phép, cũng quan tâm đến bọn nhỏ, đúng là 1 đối tượng cháu dâu tốt.

“Tiểu Sơ đáng yêu, tiểu Thần thông minh của ba, có thể mở cửa cho ba không nào?” Thiện Diệu ý đồ “cảm hóa” hai thằng nhỏ đang giận dỗi kia.”Ba mang đồ ăn ngon đến đây, nếu không mở cửa đồ ăn ngon liền bay đi nhé.”

Phục Kỳ nhịn không được cười: “Anh dỗ như vậy, trẻ con 3t cũng sẽ không mắc mưu.”

“Trẻ con không phải đều dỗ như vậy sao.”

Nhắc tới đến giáo dục bọn nhỏ, Phục Kỳ thần sắc lập tức nghiêm túc. “Không phải, bọn nhỏ kỳ thật hiểu rất nhiều, tuy rằng không nhất định hiểu hết, nhưng bọn nó mỗi ngày sát ngôn quan sắc (quan sát hành động vẻ mặt người khác), kỳ thật hấp thu rất nhiều thứ. Anh xem Tiểu Thần, lúc đầu sẽ hỏi rất nhiều câu ngốc, giờ thì sao, đi theo Tiểu Sơ đã biết nhiều.”

“Cho nên?”

“Cho nên giáo dục trẻ nhỏ của anh là không đúng, anh không thể coi bọn nhỏ như thú cưng mà ban ân huệ, cũng không thể coi bọn nó là người lớn mà đòi hỏi. Anh đặt mình vào vị trí của bọn nó mà tự hỏi, sau đó dùng ý nghĩ của mình dẫn đường cho bọn nó tự hỏi cho đúng đắn.”

Thiện Diệu ngắt lời Phục Kỳ: “Tiểu Thần hay nói mấy câu vè líu lưỡi, di truyền từ em đúng không.”

“Nói chuyện đứng đắn cơ mà. Thôi, anh nhanh đi mở cửa đi, đồ ăn sắp nguội rồi.” Phục Kỳ có chút buồn bực.

Thiện Diệu bất đắc dĩ buông tay: “Được rồi, đừng trông cậy bọn nó mở cửa, em cầm cơm, anh đi mở khoá. ”

Phục Kỳ ngăn lại: “Không tốt đâu, vậy bọn nó sẽ lại giận dỗi.”

“Vậy làm sao đây, em nói đi.”

Phục Kỳ liếc hắn một cái, biểu tình buồn bực, ngữ khí vẫn rất ôn nhu: “Tiểu Sơ, Tiểu Thần, mở cửa cho mẹ.”

“Dạ.” Thiện Sơ  khoan khoái mà chạy ra mở cửa.

Phục Thần đứng sau chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhắc nhở: “Chúng mình đang giận mà, sinh em trai em gái cũng có phần của cha đấy.”

Cửa “cạch” một tiếng mở, Thiện Diệu trước cho 1 chân vào đỡ cửa. Thiện Sơ chu mỏ, quay đầu nói với Phục Thần: “Mở mất rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận