Thiện Diệu vội vàng đi xuống, trong túi quần phồng 1 khối. Phục Kỳ liếc một cái, mang theo nụ cười thầm đã trả thù thành công, đi trước ra bãi đỗ xe. Thiện Diệu ngơ ngác, vừa rồi hình như có thấy Phục Kỳ hơi hơi gợi lên khóe môi, đang vui sao? Hắn muốn thừa dịp Phục Kỳ vui vẻ, nhanh chóng triển lãm chỗ tốt của bản thân.
Đến bãi đỗ xe, Thiện Diệu nhét hoa vào ngực Phục Kỳ,”Mau cầm, tôi đi lấy xe. ”
Mộ Dung Khanh nói, đây là hoa của Phùng Hạnh. Cho dù là có người đưa cho Thiện Diệu, sau đó hắn tặng lại cho mình hay là Thiện Diệu tặng cho người đàn bà khác không thành mới đưa cho cậu, cậu đều không muốn.
Phục Kỳ hung hăng ném hoa xuống mặt đất.
Thiện Diệu quay đầu lại, híp mắt, không hiểu nhìn Phục Kỳ.
Phục Kỳ phát tiết xong, lại có chút tự trách mình khí phách quá, đắc tội Thiện Diệu làm cái gì không biết, nhịn 1 chút thì sống yên gió lặng có phải hơn không. Cậu khom lưng xuống định nhặt lên, Thiện Diệu dở khóc dở cười mà giữ lại.
“Tốt lắm, không thích thì vứt đi, tôi tặng cậu bó khác. Giờ cậu không thích bách hợp, thế hoa hồng thì sao?” Thiện Diệu lôi kéo Phục Kỳ ngồi trên xe. Phục Kỳ tính tình gần đây càng ngày càng thay đổi thất thường, cái này cũng chưa khiến Thiện Diệu đau đầu nhất, cái khiến Thiện Diệu khó chịu nhất chính là, Phục Kỳ mỗi lần tức giận xong thì đều sẽ hối hận. Phục Kỳ vẫn sợ hắn, không dám làm căng với hắn, Thiện Diệu thở dài, chuyên tâm lái xe.
“… Tôi vừa thấy trên lá có con sâu. Anh có biết là tôi ghét sâu lắm không.” Lúc sắp tới trường học, Phục Kỳ vẫn quyết định giải thích một chút.
Sâu giữa trời đông giá rét á? Thiện Diệu cúi đầu cười cười không lên tiếng.
Bên trong xe không khí buồn bực, Phục Kỳ cảm thấy hô hấp không thông, mở cửa xe muốn ra ngoài đi dạo 1 chút.
“Đừng xuống xe.”
Phục Kỳ hoảng sợ.”Làm sao vậy? Tôi hơi buồn, muốn đi bộ 1 lát. ”
Thiện Diệu không giải thích, nhanh chóng xuống xe, đi vào 1 cửa hàng tiện lời, lát sau đi ra, tay cầm 1 cây dù. “Tôi giúp cậu cầm ô, ai biết có tí đường từ công ty tới trường học tuyết lại rơi lớn thế chứ. ”
“Cũng không phải trời mưa, bật ô làm gì, lạnh thì thôi chứ sao.” Tâm tình phiền muộn không khỏi thêm 1 chút buồn cười.
“Tuyết tan không phải thành nước sao, chúng ta qua quán trà sữa bên kia ngồi một chút đi. Tôi nhớ trước kia cậu hay mân mê làm món này, nhà mình có đồ làm đó.” Thiện Diệu cúi người, 1 tay cầm ô, một tay vươn ra nhờ Phục Kỳ giúp đỡ. Những bông tuyết rơi nhiều, chả mấy chốc đã bao phủ phần lưng Thiện Diệu không được ô che.
Thiện Diệu còn săn sóc hơn so với 6 năm trước. Phục Kỳ không dấu vết đề phòng nhìn Thiện Diệu một cái, hạ mắt, xuống xe do Thiện Diệu mở cửa hộ. Cậu nhất định phải cực kì đề phòng Thiện Diệu, sẽ không có chuyện lần thứ hai moi hết tim gan ra nữa.
Bây giờ còn chưa đến thời gian tan học, quanh trường học đều là phụ huynh tránh trong xe chờ con tan học, náo nhiệt lại không loạn.
“Sao lại vui thế?” Thiện Diệu thật cẩn thận đánh giá vẻ mặt Phục Kỳ.
Phục Kỳ cười nói: “Lúc tôi phát hiện tính hướng của mình, liền cho là mình hoàn toàn khác người. Không nghĩ tới, cũng có một ngày, tôi có thể đứng trước cổng trường đón con mình tan học.”
Tươi cười không có chút nào giả dối. Thiện Diệu không biết nên vui hay buồn, chỉ lôi kéo Phục Kỳ một đi thẳng về phía trước.”Cậu đặt nặng bọn nhỏ trong lòng quá. ”
“Không phải anh cũng rất chiều bọn nó sao?”
“Kia không giống. Tôi chỉ là so với các ông bố khác chiều con hơn 1 ít, không có đặt toàn bộ cuộc sống lên người bọn nó, thế cũng đâu phải điều tốt cho bọn nhỏ.”
Cứ việc Thiện Diệu nói rất nhẹ nhàng nhưng Phục Kỳ vẫn rất đau đớn, nhịn không được bật thốt lên: “Đó là bởi vì cái gì anh cũng có cho nên cái gì cũng không có sức nặng trong lòng anh. Mà tôi thì cái gì cũng chẳng có. ”
Cậu còn có tôi mà!
Rốt cuộc vẫn không nói ra. Thiện Diệu phát hiện mình thật sự chả có tư cách nói những lời này, khi hắn là toàn bộ của Phục Kỳ, chính hắn đã buông tay.
Hai người trầm mặc đi vào quán trà sữa, Phục Kỳ nhìn lướt qua thông báo cho thuê trên cửa, gọi 1 cốc trà sữa trân châu. Thiện Diệu gọi lung tung vài thứ, cùng Phục Kỳ trầm mặc ngồi.
“Tôi…” Phục Kỳ mở miệng.
“Làm việc ở phòng tin tức là thế nào? ” Thiện Diệu ngắt lời cậu. Hắn không hy vọng Phục Kỳ cố gắng làm lành trước, là hắn phạm phải sai lầm, nên để hắn làm lành.
“Cũng không tệ lắm.”
Thiện Diệu gật đầu: “Có nhàn hạ thì cùng đồng nghiệp đi ra ngoài một chút. Vân Hạo Dương cũng không tồi, không có việc gì thì tìm cậu ta nói chuyện cũng được, tôi cho cậu số điện thoại cậu ta nhé.” Trên mặt là thẳng thắn thành khẩn rộng lượng, âm thầm lại có chút bồn chồn, nhưng vì theo đuổi Phục Kỳ, cho dù có chết chìm trong hang dấm thì hắn cũng phải làm như vậy.
“Không cần đâu, tôi có rồi.” Phục Kỳ nhíu mày.
“Làm sao vậy?” Thiện Diệu nhanh chóng hỏi. Sao đang tử tế lại nhíu mày.
Phục Kỳ nói: “Hiện tại tan học, tôi ra ngoài đón con, anh giúp bọn nó gọi chút đồ uống nóng đi. ”
“Để bọn nó qua đây đi, hoặc là ngồi trên xe cũng được, làm gì phải mạo hiểm tuyết rơi lớn như thế này đi đón, hơn nữa nhiều trẻ con như thế cậu tìm kiểu gì, toàn tuyết trắng xoá cơ mà.” Thiện Diệu đau lòng.
Phục Kỳ lại thấy hờn dỗi, cầm lấy dù rồi đi. Hiện tại cậu cảm thấy Thiện Diệu càng ngày càng không thể tin, hắn chả quan tâm đến bọn nhỏ gì cả.
Lúc Phục Kỳ đi rõ ràng có tức giận. Thiện Diệu buồn bực, rồi lại không nghĩ ra được Phục Kỳ vì sao lại giận, gọi ông chủ quán trà sữa tới gọi 2 món thức uống nóng.
“Cậu đi cùng bạn đón con à?” Còn chưa có học sinh tràn vào nên ông chủ quán tranh thủ chút thời gian tán chuyện 2 câu.
Thiện Diệu không muốn phản ứng, tùy tiện gật đầu.
“Bạn cậu giống y vợ tôi, rất thích qua cổng trường đón con. Kỳ thật nhiều học sinh ùa ra như vậy, rất khó nhìn ra bọn nhỏ nhà mình. Lại nói, cổng trường cách quán trà sữa có 100 m, bọn nhỏ bình thường tan học đều qua đây mua đồ, vợ tôi lại lo lắng muốn đi đón, bọn nhỏ cũng học lớp 3 rồi, còn đón gì nữa.” Nói ra thì oán giận, mà ngữ điệu lại tràn đầy hạnh phúc.
Thiện Diệu trầm ngâm hỏi: “Vợ anh có phải quá để ý bọn nhỏ hay không? Anh không thấy khó chịu sao?”
Ông chủ quán trà sữa pha chế 3 món đồ uống xong xuôi, kỳ quái nói: “Có cái gì mà khó chịu, vợ tôi thương con tôi mà. Lại nói, cái này cũng tốt thôi, hiện giờ tỉ lệ ly hôn cao như vậy, đôi khi chúng tôi cãi nhau to, vợ cũng chả bao giờ đề xuất ly hôn, chỉ về nhà mẹ đẻ giận dỗi vài ngày, rồi lại không trụ vài ngày chỉ sợ con trai chậm trễ chuyện học tập. Con tôi mà làm ầm lên nói muốn ba thì vợ tôi lại bật người trở về.”
Thiện Diệu cười cười, trả tiền. Xa xa liền thấy, Phục Kỳ mở cửa cho 2 đứa nhỏ, bản thân mình thì đứng ngoài cửa run rẩy trong tuyết. Phục Kỳ vẻ mặt thỏa mãn, che chở con trai, so với khi được hắn che ô cho còn hạnh phúc hơn.
Ngàn vạn lần đừng ghen tị. Phục Kỳ thương chính là con trai mình mà, Phục Kỳ càng thương con mình thì ngươi lại càng có thời gian đi hoà tan lớp băng cứng trong lòng Phục Kỳ.
“Các con trai ngoan, có khát không nào?” Thiện Diệu tiến vào xe, đem đồ uống chia bọn nhỏ.
Phục Thần ôm trong lòng bàn tay: “Ấm quá.”
“Sao tay với mặt lại lạnh thế này?” Phục Kỳ vươn tay áp vào mặt Phục Thần sưởi ấm cho nó.
Thiện Sơ cọ qua: “Cho con ấm với. Vừa rồi con với Tiểu Thần chơi ném tuyết, con toàn ném quả cầu tuyết vào mặt em thôi. ”
“Có đau không, có bị rớt vào trong quần áo không?” Phục Kỳ lo lắng hỏi: “Tiểu Sơ, không được loạn chơi tuyết, bị cảm thì làm sao?” Thiện Sơ mới vừa khoẻ lên, Phục Kỳ xót con sợ nó bị cảm lại.
Phục Thần nhìn anh trai có chút ủ rũ, vội vàng nói: “Con không ném vào anh trai đâu, con toàn để anh ném mình thôi.”
Thiện Sơ nhanh chóng gật đầu, tuy rằng nghe cứ như có bắt nạt em trai ấy, nhưng so với việc mẹ tức giận thì tốt hơn nhiều.
Thiện Diệu xoa cái mũi nhỏ của Thiện Sơ: “Nhưng không cho bắt nạt em trai hoài đâu nhé.”
Thiện Sơ ai oán nhìn bên này 1 chút, lại liếc bên kia 1 tẹo, sao cứ oán giận nó thế, nó có làm sai gì đâu, tự nhiên thấy mình thật dư thừa mà. Lập tức mở cửa xe, muốn từ trên đùi mẹ đi qua, dỗi trốn đi.
Phục Kỳ sao dám để nó trốn thật, kéo cr chân nó lại, giơ hai tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, Tiểu Sơ nhà chúng ta mới không thèm bắt nạt em trai đâu, nó luôn giúp đỡ em mà, học bù này, mang đồ ăn trưa này, Tiểu Thần có thể mập mạp đều là công của Tiểu Sơ nhà chúng ta đấy. ”
Nói xong, trừng mắt nhìn Thiện Diệu một cái, giả vờ giận mà chỉ trích: “Tiểu Sơ bắt nạt em trai chỗ nào chứ. Anh không biết cũng đừng nói lung tung, phạt anh đêm nay làm một bàn thức ăn ngon giải thích với Tiểu Sơ.” Lại nhẹ nhàng dỗ dành Tiểu Sơ: “xem, mẹ đã nói ba rồi, về sau ba sẽ không dám nói lung tung tiểu Sơ nhà chúng ta nữa.”
Mở miệng ra là tiểu Sơ nhà chúng ta, còn đem công lao của nó nói ra hết, tiểu Sơ vừa hết giận vừa đỏ mặt, vui vẻ trở lại, không hề mang thù mà ngồi giữa mẹ và em trai, đặc biệt vui vẻ, không hề thấy mình dư thừa tẹo nào.
Thiện Diệu không hiểu sao lại bị làm nơi trút giận, được rồi, hắn cam tâm tình nguyện.”Phục Kỳ, ra đằng trước ngồi đi, đằng sau chật lắm.”
“Không có việc gì, tôi ngồi đây cũng được.”
Phục Thần nhanh chóng nhìn vẻ mặt của 2 người lớn, cảm thấy đứng bên cạnh anh trai là một quyết định anh minh, cha cũng ủng hộ anh trai mà. Cắm ống mút rồi nịnh nọt đưa tới bên miệng anh trai. “Anh ơi, uống nhanh đi, kẻo tẹo nữa nó nguội mất. ”
Cốc của Thiện Sơ còn đang bên cạnh chân Phục Kỳ, nó cũng lười lấy, không thèm nhìn nhẹ nhàng há miệng uống luôn. Mới vừa uống một hơi đã nhíu mày, đẩy đồ uống ra, Phục Thần vội hỏi: “Đã nguội rồi sao?” Không đợi Thiện Sơ trả lời, liền tự uống một hơi, không a, nóng hầm hập mà, a, Phục Thần sợ hãi kêu: “Ba?”
“Hở.” Xe mới vừa đi được nửa bước, Thiện Diệu đã bị Phục Thần kêu to, sợ tới mức nhanh chóng dừng lại.
“Sao ba lại mua nước xoài chứ, anh trai đâu có uống nước xoài đâu.” Phục Thần ỷ vào vóc người nhỏ, đứng lên mà nghĩa chính ngôn từ chỉ trích. Quả nhiên, nhận được ánh mắt vừa lòng của anh trai.
“Nhiều chuyện vừa thôi, làm ba sợ muốn chết. Ba mua 2 cốc, cái cốc kia mới cho Thiện Sơ mà.” Thiện Diệu bất đắc dĩ cực kỳ, thằng út chả biết học đâu ra, chuyên đổ sai lầm lên người hắn. (học a vs mẹ nó =))))
Phục Thần ý thức được mình nói sai, le lưỡi ngồi trở lại đi.
Thiện Sơ nhìn em trai giống như bị bắt nạt, tất nhiên là phải nhảy ra bảo vệ em chứ. “Ba, đừng có đổ lỗi lên người Tiểu Thần. Ba đừng nên mua nước xoài mới phải. Hừ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...