Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

Đi qua con đường lát đá của hội quán hưu nhàn (hội quán tụ tập của đồng hương/đồng nghiệp)Phùng Nhạc Nhạc quấn khăn tắm, vẻ mặt đau khổ ra khỏi ôn tuyền, đi sang chỗ khác tắm. Thiện Sơ  cùng Phục Thần cúi đầu che miệng cười trộm. Phục Kỳ liên tiếp áy náy, Phùng Nhạc Nhạc khoát tay nói không có việc gì, có thể có chuyện gì, bên trong có một tiểu bá vương là LK tiểu thái tử gia, cho dù là bị bắt nạt gã cũng không có chỗ tố khổ a.

“Hai đứa lại đây, chỉ được cái gây sự cho cha.” Phục Kỳ muốn nghiêm mặt nhưng vẫn bị 2 thằng quỷ nháo đến cười toe toét.

Hai thằng nhóc bơi qua, 1 trái 1 phải ngồi quanh Phục Kỳ.

“Tiểu Thần thật là lợi hại, con mới dạy em ấy 1 tí mà đã biết bơi ếch rồi.” Dười tình huống em trai phối hợp với mình, Thiện Sơ  liền không keo kiệt ca ngợi nó, đương nhiên em trai vẫn ngốc hơn nó một chút.

Phục Kỳ giương mắt nhìn cái ao nhỏ này, lại nhìn 2 thân thể nho nhỏ của bọn nó, bất đắc dĩ nói: “Là rất lợi hại, mau tới đây nghỉ một lát đi, từ lúc xuống dưới, hai đứa không ngồi yên được phút nào. Có muốn ăn hoa quả không, khát hay không, muốn uống gì không?”

“Bánh ngọt nơi này ăn thật ngon, con muốn ăn bánh quả mâm xôi, bánh ngọt, bánh ngọt dâu tây, bánh kem vani, bánh rừng đen, bánh sữa dừa,… ”

Phục Thần ngắt lời anh trai, nhíu mày nói: “Thiệt nhiều, anh ăn không xong sẽ lãng phí.”

Thiện Sơ  bất mãn nói: “Những mà anh đều thích ăn, không được, anh phải ăn hết.”

“Lãng phí lương thực là không tốt.” Phục Kỳ nhìn Thiện Sơ  bĩu môi, đau lòng nói: “Bằng không cứ gọi đi, mẹ ăn phần thừa giúp con, nhưng về sau không thể lại lãng phí lương thực. Có biết là rất nhiều người không có cơm ăn, con ăn bớt 1 chút sẽ có thể cứu 1 người a.”

Thiện Sơ  hé miệng, nửa ngày mới nghiêng đầu hỏi: “Vì sao lại có người không có cơm ăn, không phải có chính phủ sẽ trợ giúp sao. Ông nội nói, chính phủ sẽ không mặc kệ bất cứ người nào đói chết hoặc là đông chết.”

Phục Thần không đồng ý: “Chính phủ nào có quản, em với ba trước kia cả ngày chịu đói, cũng không gặp người đưa cơm cho.”

“Chịu đói?” Thiện Sơ  kinh hô.

Phục Kỳ tóm vai Phục Thần, ý bảo nó đừng nói tiếp, Thiện Sơ  tư tưởng đơn thuần khờ dại, trong thế giới của nó, không có hắc ám, không có tội ác. Đứa út đã chịu khổ rồi, cậu lại không thể quay lại trước đó cứu nó, thôi thì mọi thứ cho qua đi, cậu sẽ đối xử tốt với nó gấp đôi. Còn thằng lớn vĩnh viễn đôi mắt sáng trong, tươi cười sáng lạn như vầy là tốt rồi. Ít nhất thơ ấu của 2 đứa nó, cậu không hy vọng lại có thứ gì đen tối.

“Cho nên, anh rốt cuộc muốn ăn loại nào?”

“… Anh vẫn muốn ăn hết.” Thiện Sơ  chen vào, cúi đầu không cam lòng nhỏ giọng cằn nhằn. Nó kéo kéo quần áo Phục Thần, trừng lớn đôi mắt hoa đào nhìn qua, thương lượng nói: “Anh đều chia cho em 1 nửa được không? Sẽ không lãng phí, em sẽ ăn giúp anh, đúng không?”

Phục Kỳ nhịn không được cười rộ lên, đây là chia đấy.


Nhìn mẹ cười, Thiện Sơ gấp đến độ đứng thẳng lên hòn đá dưới nước.

“Cẩn thận một chút, bờ ao có tảng đá đó, đừng đụng phải.” Phục Kỳ cúi đầu hỏi Phục Thần: “Con có chia với anh trai không?”

Phục Thần nhìn Thiện Sơ  dù mỏ, ra vẻ rất ủy khuất, vội hỏi: “Chia chứ, con ăn được nhiều lắm, tuyệt đối sẽ không lãng phí.”

Phục Kỳ ấn cái nút phục vụ, để Thiện Sơ  gọi 1 đống tên bánh ngọt, cậu còn gọi thêm 3 cốc trà xanh uống cho đỡ ngán. Rất nhanh liền có người bán hàng đi qua đặt đồ ăn trên bàn cạnh ao..

Thiện Sơ nghịch ngợm, lấy chén đĩa thả hết xuống nước cho trôi nổi. Phục Kỳ chặn lại, tốt xấu gì cũng bảo vệ mấy cốc trà xanh.”2 đứa cẩn thận một chút, chén đĩa chìm rồi thì không có ăn đâu. ”

“Mẹ, sao mẹ lại bất động, mẹ cũng tới bơi đi a.” cái mỏ dính đầy bơ léo nhéo.

“Mẹ đứng ở giữa ao thì bơi kiểu gì, 2 đứa chơi đi.” Phục Kỳ cười với bọn nhỏ, từ bên cạnh ao lấy ra thẻ căn cước, mở ra, nhập mật mã, trên đó ghi rõ ràng số tiền: 9.084.869.000,00. (vnd)

Cậu cảm giác môi mình hơi run, phát hiện Phục Thần cau mày nhìn về phía bên này, vội mím lại, khẽ cười lên.

“Có di động đang kêu.” Phục Thần nói.

“Anh anh.” Thiện Sơ  bơi qua, bò lên bờ, lại phát hiện là của Phục Kỳ.”Mẹ, là điện thoại của ba.”

Phục Kỳ đeo kính mắt, bắt máy.

“Nhớ tôi không?” Thiện Diệu đưa qua một cái hôn gió: “Một ngày không thấy, như cách vạn năm, tôi rất nhớ cậu đó.”

Phục Kỳ chấn động nổi lên cả tầng da gà da vịt.

“Ơ, Tiểu Sơ?”

Phục Kỳ gật đầu: “Ừm, tôi đón 2 đứa nhỏ qua đây, nếu trường học tổ chứ hoạt động là vì giảm sức ép, vậy để cho bọn nó tới tắm ôn tuyền cũng không tồi.”

“Đem 2 đứa nó đuổi đi, mau đuổi đi.” Thiện Diệu ỷ vào Phục Kỳ mang theo ống nghe điện thoại, lớn mật đề xuất yêu cầu. Nếu để Thiện Sơ nghe thấy, mấy ngày tiếp theo sẽ không lành đâu.


Phục Kỳ nhíu mày, Thiện Diệu làm sao vậy. Mấy ngày nay lãnh đạm không ít với bọn nhỏ.”Tiểu Sơ qua bên kia ăn bánh ngọt đi, đừng để nó bay mất.”

Thiện Sơ mỉm cười, nháy mắt mấy cái, thấp giọng nói: “Mẹ yên tâm, sao con lại quấy rầy 2 người chứ, con sẽ đi coi chừng Tiểu Thần.”

Vì thế Phục Kỳ lại nhìn Thiện Diệu vẻ mặt không tốt.

Thiện Diệu hít sâu một hơi, cười làm lành nói: “Tiểu Sơ thật sự là thông minh lanh lợi a, ha hả.” Hắn phát hiện Phục Kỳ làm người yếu đuối thì yếu đuối, nhưng nếu chạm đến điểm mấu chốt của y, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, hơn nữa cắn không nhẹ.

“Ở bên ngoài à?” Phục Kỳ cũng không tính toán làm căng với Thiện Diệu.

“Ừ, đang ở KJ, di động mới đưa vào sản xuất,tôi qua đây xem.” Thiện Diệu liếc mắt cuống dưới: “Sao còn quấn khăn tắm, có người ngoài?”

“Không?”

“Thế bỏ ra.”

Phục Kỳ không tình nguyện: “Nói cái gì đó, 2 con ở đây mà.”

“Con thì làm sao, bọn nó thì biết cái gì, 5t thì không có khái niệm gì với việc trần như nhộng đâu. Lúc cậu tắm với Tiểu Sơ, Tiểu Thần cũng không trần truồng chắc?”

Phục Kỳ vẫn dùng dằng không chịu. Thiện Diệu ở bên kia vừa cầu xin vừa uy hiếp. Cậu đành phải cởi khăn tắm, nơi này trong nhà nên không có người ngoài nhìn thấy. 2 đứa nhỏ quả thật cũng không có chuyện gì.

“Ngoan lắm.” Thiện Diệu nuốt nước miếng, đề nghị nói: “Nếu không, Tôi cũng cởi hết cho cậu xem.”

Phục Kỳ cắn răng: “Thiện Diệu, về nhà muốn làm thế nào thì làm, ở bên ngoài đừng có quá đáng như vậy?”

“Giận rồi à? Đừng nóng giận, tôi sai rồi, nói giỡn thôi, nhưng nhớ cậu là thật.” Thiện Diệu thấy đại sự không ổn, lại vội vàng dỗ dành.

Phục Kỳ lắc đầu: “Không giận. Tôi muốn hỏi anh 1 chuyện, sao đột nhiên đưa thẻ căn cước cho tôi?” Phục Kỳ còn muốn hỏi, Thiện Diệu có phải chuyển cho cậu 1 số tiền lớn hay không. Nếu như đúng, vậy tiền này là cái gì, làm bạn giường nên có sao?


“Vốn là chính là vật của cậu mà.”

Thoải mái biết bao, thuận miệng biết bao. Phục Kỳ tay ở sau lưng nắm chặt.

Thiện Diệu lại nói: “Khi nào thì về, tôi qua đón 3 mẹ con, buổi tối ăn lẩu đi?”

“Được.” Phục Kỳ gật đầu, làm bộ như không có việc gì hỏi: “Thẻ căn cước của tôi vẫn luôn để trong LK, cái gì mà đổi mới, chi phiếu chuyển khoản cũng chưa làm đâu, tôi phải đi đâu hỏi thăm đây?”

“Ngốc quá, không cần, cậu đi học tiểu học giống tiểu Thần được rồi đấy. Tôi sớm đã chuẩn bị tốt cho cậu rồi. Loại chi phiếu cũ của cậu 3 năm trước đã ngừng, tiền đều sẽ tự động chuyển vào tài khoản trong thẻ ăn cước, lúc lấy tiền cần quét dấu vân tay là được. ”

Phục Kỳ lại hỏi: “Đi chỗ nào lấy được tiền mặt đây, hoặc là nói tiền trong thẻ căn cước, chỗ nào quản lí?”

Thiện Diệu hồ nghi hỏi: “Cậu muốn lấy tiền mặt?”

“Không phải, chính là hỏi một chút, vẫn là lần đầu thấy cái này, nhất định phải hỏi cho kĩ.” Phục Kỳ cười trừ nói.

“Ngân hàng nào cũng được, về phần tiền cứ đi ngân hàng hỏi. không biết thì về tôi dạy cậu. ”

“Được.”

Hẹn thời gian tới đón xong, cúp điện thoại. Phục Kỳ cảm thấy lồng ngực mình như bị đè nặng một tảng lớn, khiến cậu không thở nổi.

Phục Thần gặm bánh ngọt sán qua: “Cha, của ba lớn ghê.”

“Cái gì?” Phục Kỳ hữu khí vô lực hỏi.

“Cái này a.” Phục Thần đi xuống chỉa chỉa, nghiêm túc nói: “Con vẫn luôn muốn hỏi, vì cái gì của con và Tiểu Sơ đều nhỏ như vậy, sao của ba lại lớn thế, cái này cũng sẽ lớn lên đúng không?”

Phục Kỳ tức thì khôi phục tinh thần, đen mặt kêu Tiểu Thần hỏi cái này là không tốt, nhưng lại sợ lòng hiếu kì của Tiểu Thần càng thêm nặng. Đành phải qua loa tắc trách nói: “Đương nhiên sẽ dài ra, cái này cũng giống ngón tay ngón chân con vậy, con lớn lên thì nó cũng lớn lên. ”

“A.” Phục Thần gật đầu, chợt nói: “Con nói mà, nhất định sẽ dài ra. Sang năm, nước tiểu của con nhất định phải xa hơn anh trai. ”

Thiện Sơ  thấu lại đây, quyệt miệng: “Còn lâu nhé, em lớn anh cũng lớn. Đừng cả ngày nước tiểu nước tiểu, khó nghe chết.”

Phục Kỳ vội vàng phụ họa: “Đúng đúng, về sau bớt để ý cái này đi, đọc nhiều sách lên, tập trung học hành còn hơn đấy. ”


“Cơ mà mẹ ơi.” Thiện Sơ  nháy mắt: “Con cũng có chuyện muốn hỏi.”

“Hử, vấn đề gì?” Phục Kỳ cảm thấy khẳng định không phải là thứ gì tốt.

“Mẹ nói nó giống ngón tay, ngón chân, nhưng mà nó lại koong đi lại dờ nắm đồ vật được, thế nó là ích lợi gì a, trông cứ như cục thịt thừa ấy.”

Phục Kỳ giờ phút này vô cùng hy vọng ai đó xuất hiện giúp cậu giải quyết nan đề. Đương nhiên người này không thể là Thiện Diệu, câu trả lời của hắn tuyệt đối sẽ càng nói càng điên.

“Nước tiểu nước tiểu a. Nó chính là dùng để đi nhà cầu mà.”

“Chính là…” Thiện Sơ  còn có nghi vấn.

Phục Kỳ đứng lên, duỗi thắt lưng, nói: “Ai nha, đã 4h rồi, chúng ta trở về phòng tắm rửa, chờ ba lại đây đi. Đi nào đi nào.”

Hai đứa bò lên bờ, Phục Kỳ gói kỹ, chính mình cũng quấn lấy chỗ trọng điểm, lấy đồ đạc rồi dắt 2 đứa về phòng.

Đến phòng, hai đứa nhỏ bắt đầu chơi game. Phục Kỳ ngồi một bên cầm di động tra bản đồ, gần đây có 1 ngân hang. Cậu dặn 2 đứa đừng có chạy lung tung, vẫn cứ lo lắng, lại kính nhờ Phùng Nhạc Nhạc để ý mới đi. Mang theo thẻ căn cước, theo bản đồ đi tới ngân hàng.

“Cô ơi, xin chào, tôi muốn hỏi một chút, tiền trong tài khoản căn cước của tôi từ đâu chuyển tới tra thế nào? ”

Nhân viên ngân hàng kỹ càng tỉ mỉ giảng giải từng bước cho Phục Kỳ, nhưng vẫn tra không được.”Người gửi tiền cho anh chọn dùng hình thức nặc danh, cho nên tra không được.”

“Vậy tôi có thể tra ra lúc nào tiền được gửi vào không?”

“Cái này có thể, anh nhập vào mật mã, sau đó…”

Hơn 9 tỉ này, là năm năm trước chuyển vào. Tuy rằng nơi chuyển không rõ, nhưng là ít nhất cũng chứng minh đây không phải tiền bán mình Thiện Diệu mới chuyển cho cậu.

Có tiền, chuyện gì cũng dễ giải quyết hơn nhiều. Cậu thậm chí có thể mang theo hai con đào tẩu, chạy trốn tới một quốc gia Thiện Diệu tìm không thấy.

“Phục Kỳ!”

Phục Kỳ hoang mang quay đầu lại. Lần này, sợ tới mức tâm kinh đảm chiến. Hình Tân đen mặt đứng ở nơi đó, trong tay còn cầm một chi phiếu ngân hàng, xem ra là đến đây làm việc.

“Có việc.” Phục Kỳ ám chỉ bản thân đừng sợ. Có cái gì phải sợ, cậu không phải ‘Phục Kỳ’ người ta có thể bắt nạt kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận