2 đứa song sinh mặc bộ áo ngủ gấu mèo giống nhau mở cửa đi vào. Thiện Sơ kéo kéo cái tai đen của Phục Thần, dùng cằm ý bảo Phục Thần đi vén rèm cửa lên.
Rèm được kéo ra, ánh mặt trời tức thì chiếu rọi khắp phòng.
“Phục Kỳ, Phục Kỳ?” Thiện Diệu xoay người, nhắm mắt kêu: “Tắt đèn đi, phiền chết.”
Phục Thần bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Thiện Sơ bò lên giường, nắm mũi Thiện Diệu. Người sau hé miệng hô hấp, ngủ tiếp. Phục Thần đứng ở bên giường, dùng tay nhỏ bé chặn miệng Thiện Diệu.
“Hai đứa đừng chọc ba nữa, ba bị cảm cần nghỉ ngơi. ” Lúc Phục Kỳ thu dọn phòng khách, 2 đứa nhỏ đã ăn xong cơm trưa liền nghịch ngợm trên giường Thiện Diệu.
“Tiểu Sơ, uống thuốc chưa?” Phục Kỳ trước ôm Thiện Sơ xuống dưới, Thiện Sơ nếu như bị lây cảm, sẽ không giống Thiện Diệu nằm hai ngày là tốt được.
“Uống rồi ạ.” Thiện Sơ cười khanh khách: “Bác Thường nói, con uống hết thuốc trong hộp rồi thì không cần uống nữa. ”
“Vậy bác Thường có nói chừng nào con đến trường được hay không? ” Không đành lòng ngắt mất nụ cười của con nhưng chuyện đến trường này khiến Phục Kỳ lo đến ngủ không yên a.
Thiện Sơ quả nhiên nhăn mặt, con ngươi đen liếc nhìn qua chỗ em trai. Phục Thần liền bỏ ba mà chạy tới, nghiêm túc nói: “Buổi tối anh ngủ không tốt, bác Thường nói ban ngày cũng phải nghỉ ngơi nhiều. ”
“Thằng nhóc bao che khuyết điểm này.” Phục Kỳ bóp mũi nhỏ của Phục Thần, bó tay với Phục Thần nghiêm mặt nói dối. “Về phòng đọc sách với anh đi. Anh không thể đến trường nhưng con đi được, ngày mai ba đưa con đi học, mau đi xem sách đi, sắp thi cuối kì rồi. Thành tích của anh con lúc nào cũng tốt lắm, của con thì không ổn định.”
“Sẽ không đâu, mẹ yên tâm đi, con sẽ dạy Tiểu Thần học bù. Hơn nữa, tay của Tiểu Thần cũng phải chú ý nghỉ ngơi, không thể hoạt động nhiều. ” Thiện Sơ vỗ vỗ ngực nhỏ. 2 ngày nay nó phải kiêng ăn rất nhiều thứ, gầy một vòng lớn, hiện nay nhìn qua còn gầy hơn so với Phục Thần, Phục Kỳ đau lòng gần chết, dự định chờ nó không phải dùng thuốc nữa sẽ bắt đầu tẩm bổ đặc biệt.
“Ừ.” Phục Thần cảm thấy nơi đây không nên ở lâu, kéo kéo góc áo Thiện Sơ: “Anh ơi, bây giờ mình đi học bù luôn đi.” Sau đó lôi kéo Thiện Sơ bỏ trốn mất dạng.
Hai đứa nhỏ chạy trốn rồi, Thiện Diệu mở mí mặt nặng trĩu ra, giọng mũi dày đặc nói rằng: “Trong nhà có 2 thằng nhóc thật quá ầm ĩ rồi, mẹ bọn nhỏ, mang cho anh hộp khăn giấy đi.”
Phục Kỳ cầm hộp khan giấy rỗng tuếch, cười khổ nói: “Đây là hộp cuối cùng rồi, tôi vào WC lấy cuộn giấy vệ sinh cho anh, anh dùng tạm đi. ”
“Không có?” Thiện Diệu ngồi dậy: “Cậu xuống tầng hầm ngầm tìm xem, kho hàng số 3 hẳn là có dự trữ đi.”
“Không có, vốn cũng không trữ nhiều lắm. Anh dùng tạm giấy vệ sinh trước, ngày mai tôi đi mua về.” Phục Kỳ đến buồng vệ sinh đặt cuộn giấy vệ sinh trên tủ đầu giường.
Thiện Diệu rất là ghét bỏ: “Không thèm, cậu đi tìm Tiểu Sơ đặt hàng trên mạng cho tôi 2 thùng về đây, muốn giao hàng luôn. ”
“Quên đi, tôi cũng tranh thủ đi siêu thị luôn, dù sao trong nhà còn phải mua thức ăn. Bọn họ đưa tới mấy món cũng không tiện. ”
Thiện Diệu trừng mắt: “Cậu đi ra ngoài, ai chiếu cố tôi đây. Tôi đã sốt tới 38 độ, lại nói, cậu mua đồ ăn làm gì, tôi không thể làm, cậu không biết làm, chẳng lẽ còn có thể trông cậy bác sĩ Thường hay là 2 đứa nhỏ nấu cơm chắc?”
Tôi thấy anh rất tinh thần đấy chứ. Phục Kỳ âm thầm khinh bỉ.”Tôi học làm.”
“Cậu thích học thì học đi, nhưng không thể ra khỏi cửa, tôi cho cậu 1 phút đồng hồ phải đứng trước giường tôi.” Thiện Diệu lớn tiếng nói, nửa điểm bộ dáng yếu ớt cũng không thấy.
Phục Kỳ cúi người, đầu để sát vào đầu Thiện Diệu, nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh tính toán lấy tôi sao? Nếu anh lấy tôi, chỉ cần nửa phút tôi đã có thể chạy tới.”
“Không cưới.” Thiện Diệu nghiêng đầu, giả vờ cả giận nói: “Tôi đã nói ba mươi mấy lần rồi, đó là nói cho trưởng bối nghe. Còn không phải là vì cứu cậu sao, thanh danh trong sạch của tôi đều mất hết, tránh ra tránh ra, không biết mang ơn, lại còn ở đây chọc người bênh như tôi thêm tức.”
“Ai làm anh tức?” Phục Kỳ dở khóc dở cười.”Ai dám làm anh tức giận hả?”
Thiện Diệu không kiên nhẫn: “Đi, lấy notebook của tôi qua đây, tôi tự đặt hàng, cậu muốn mua cái gì, tôi tuyệt đối có thể đặt được hàng tốt nhất.”
“Đừng, đừng, mệt thì làm sao, anh còn chưa khoẻ mà?” Phục Kỳ hé miệng, đến thư phòng lấy máy tính cho Thiện Diệu. Thiện Diệu đã muốn nửa sống nửa chết trên giường 2 ngày rồi, không chịu truyền dịch, chỉ uống thuốc hạ sốt, cả ngày nằm trên giường rên rỉ. Phục Kỳ vì muốn hoàn toàn bắt được Thiện Diệu (cưới mình =)), cũng liền nhịn, chăm lo cho Thiện Diệu cũng được coi là cẩn thận.
Hai thằng nhóc trốn trong phòng chơi game, Phục Kỳ đi qua dặn Thiện Sơ phải ngủ trưa, Phục Thần cũng bị liên lụy, phải an phận mà nằm trên giường một giờ.
Thiện Sơ tuy rằng không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn đi nằm, chẳng qua nó chờ Phục Thần trải chăn ra thì chui vào ổ chăn của Phục Thần.
“Em có thấy tự nhiên trong nhà ấm quá hay không? ” Thiện Sơ đá văng chăn.
Phục Thần hay ngủ sau, thích đá chăn, nhưng giờ phút này nó lại muốn học theo cha dặn Thiện Sơ không được đá chăn. “Lúc ngủ say nhớ đắp chăn. ”
“Thật đáng ghét.” Thiện Sơ chu mỏ.
Phục Thần dỗ nó: “Mau ngủ đi, ngủ rồi mở mắt ra, 2 anh em mình lại chơi điện tử, nhanh lắm. ”
Thiện Sơ nghiêng đầu nghĩ, cảm thấy Phục Thần nói có lý, lúc ngủ thời gian qua rất nhanh, vì thế nhắm mắt lại, an tĩnh đi ngủ. Phục Thần giả vờ ngủ lại mở mắt ra, trở mình, cằm gối lên gối đầu, lặng lẽ chơi game di động.
Buổi chiều hơn 3h, Thiện Phú Phong phái người tới đón Thiện Sơ đi bệnh viện lớn làm kiểm tra, Phục Thần cũng muốn đi cùng nhưng lại bị Phục Kỳ bắt làm bài tập tồn từ tuần trước, đành phải lưu luyến tiễn bước anh trai. Hai thằng nhóc nấn ná ở cửa mất hơn mười phút, cuối cùng Thiện Sơ bị Thiện Diệu xách cổ vô xe mới xong.
Phục Thần cảm thấy ba thực quá đáng, nhưng nó không nói gì, chỉ hí mắt ra vẻ rất thất vọng nhìn Thiện Diệu một hồi, sau đó xoay người trở về phòng.
“Cậu có cảm thấy Tiểu Thần tính tình lớn hơn nhiều không?” Thiện Diệu nằm ngửa trên ghế sa lông, lòng còn sợ hãi mà cảm khái, lực uy hiếp của con út hơn hẳn con cả.
Phục Kỳ đang lau nhà. Cậu kiên quyết sa thải người làm công theo giờ, bắt đầu phấn đấu trên con đường “mẹ hiền vợ đảm” của mình. Cậu biết, hành động của cậu trong mắt Thiện Diệu, trong mắt mắt người khác, đều thực buồn cười.
Nhưng cậu không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Biện pháp có thể an toàn, vững vàng mà đạt được quyền lợi vĩnh cửu đứng bên bọn nhỏ, mà còn cam đoan mang lại cho chúng 1 gia đình đầy đủ.
Cậu không thông minh, từ nhỏ đã không có ai khen cậu, chẳng qua cậu có cái tính không biết là ưu hay khuyết điêm chính là đủ bướng bỉnh. Không phải chấp nhất, mà là bướng bỉnh. Cậu có thể cúi đầu chạy về hướng có bức tường, thề không đụng tường không quay đầu lại.
“Tôi cảm thấy kỳ thật tính tình Tiểu Thần cứng rắn hơn so với Tiểu Sơ nhiều, chỉ là không tuỳ ý như Tiểu Sơ mà thôi.” Phục Kỳ kéo dài tới sô pha, nói rằng: “Nào, xỏ dép lê vào, chờ tôi đi qua mới được bỏ ra. ”
Thiện Diệu lười động: “Không có việc gì, cũng không phải cây lau nhà bằng nước. Cậu tiện tay lau luôn chỗ để giày thì càng tốt. Cậu nói, Tiểu Thần vừa rồi có phải đã giận tôi rồi hay không, vì sao tôi không cân nhắc được tính tình bọn nhỏ nhỉ? ” Thiện Diệu kỳ thật càng muốn nói, vì cái gì hắn không chiếm được ngon ngọt chỗ bọn nhỏ bao giờ?
Phục Kỳ thở dài, Thiện Diệu cũng bởi vì bị đông lạnh ở trại an dưỡng, đã nằm dưỡng bệnh ở nhà 3 ngày, lười đến mức nhân thần cộng phẫn, nếu không phải hôm nay dậy đưa Thiện Sơ đi khám chỉ sợ giường cũng không thèm bước xuống.
“Bởi vì trong đầu anh còn có quá nhiều thứ, những chuyện của bọn nhỏ anh cân nhắc còn quá ít.” Phục Kỳ khom lưng xuống, cầm dép lê của đồ đại lười lên.
“Ai lại thiếu chuyện phải nghĩ trong đầu chứ? A, chẳng lẽ trong đầu cậu cũng chỉ chứa chuyện về 2 đứa nhỏ chắc?” Thiện Diệu không phục, đối với chuyện 2 đứa nhỏ hướng về ai, dù biết mình thảm bại nhưng hắn vẫn không phục.
Phục Kỳ tiếp tục lau nhà, mơ hồ không rõ mà đáp: “ừ.”
Thiện Diệu cái lỗ tai dựng thẳng đứng, bật người truy vấn: “Có ý gì, không phải cậu muốn gả cho tôi sao? Chẳng lẽ trong đầu cậu có chỗ nhỏ nhoi nào cho tôi sao? ”
“Có a.” Phục Kỳ dừng lại động tác, rất nghiêm túc mà nói: “Anh là 1 người ba khác của bọn trẻ, tôi muốn cố gắng quan hệ tốt với anh. ”
“Thật muốn đánh cậu mà. ” Thiện Diệu rầu rĩ rồi ngã xuống: “Đi, pha cốc cà phê nóng cho tôi, 2 ngày nay ngủ nhiều qua, càng ngày càng mệt.”
Phục Kỳ lau nhà xong, hầu hạ Thiện Diệu uống cà phê, liền bê cốc sữa ấm lên lầu nhìn Phục Thần. Phục Thần đang ở trong phòng chơi di động, cửa vừa có tiếng bước chân liền quyết đoán tắt điện thoại, quăng người lên giường.
“Uống chút sữa đi.” Phục Kỳ ngồi xuống cạnh giường.
“Không muốn uống.” Phục Thần lắc đầu.
Phục Kỳ giơ cốc sữa ra đằng trước, thương lượng nói: “Thế uống nửa cốc cũng được, ngoan, uống xong rồi về sau mới cao hơn anh trai được chứ.” Mấy thứ tẩm bổ thực sự dùng được, cứ nhìn làn da trắng nõn nà có thể nhéo ra nước hiện giờ của Phục Thần thì biết, mấy tháng trước trông nó còn xanh xao vàng vọt cơ.
“Cao hơn anh?”Hấp dẫn quá đi.
“Đúng rồi, sữa chính là thứ tốt, ăn nhiều sẽ làm xương dài ra. ”
Phục Thần bưng cốc sữa lên làm 1 hơi hết luôn, đặt cốc sữa lên bàn, quyết định: “Cha, buổi tối trước khi đi ngủ con muốn uống 1 chén nữa. ”
“Được, ngoan lắm.” Phục Kỳ xoa đầu Phục Thần. Đột nhiên kề sát vào, thấp giọng hỏi: “Tiểu Thần, cha nhớ rõ trước đây có phải quan hệ của con và Tiểu Sơ không được tốt lắm cơ mà, về sau làm sao lại có thể làm tiểu Sơ thích con ngay được vậy? ”
“Hỏi cái này để làm gì ạ?” Phục Thần hồ nghi nói.
Phục Kỳ đi ra kéo cái ghế lại: “Chính là muốn biết.”
“Ba muốn cùng ba làm tốt quan hệ sao?”
Đứa nhỏ này có đôi khi cực kì thông minh, có đôi khi những quan hệ cơ bản nhất cũng bẻ cong được. Phục Kỳ hào phóng thừa nhận, cậu cảm thấy con út vẫn rất đáng tin cậy”Đúng vậy, cha phải cố gắng làm ba mấy đứa thích cha. ”
“Thế thì có cái gì mà lo.” Phục Thần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cha của mình sao ngốc vậy chứ. “Cha cứ đi theo nhiều 1 chút, dỗ nhiều lên. Lấy vd con với anh trai mà nói, con phát hiện 1 khi được khen anh ấy sẽ rất vui vẻ, vì thế con khen anh ấy suốt. Còn có, kì thật anh trai không nói với người khác chứ ở trường anh ấy không có bạn, cho nên con cứ dán dính theo anh ấy, nghe anh ấy nói chuyện, còn đem bạn bè của con đều cho anh ấy. ”
Phục Kỳ nhíu mày: “Nhưng ba con đâu phải trẻ con, làm sao cha dỗ được? ”
“Ba thích cái gì, cha liền cho cái đấy.” Phục Thần ôm má tự hỏi: “Ba thích ngủ làm biếng, cha đừng gọi ba rời giường là được rồi.” Thuận tiện cũng đừng gọi 2 đứa con dậy, đến trường cái gì, thật đáng ghét.
Phục Kỳ cũng nghĩ: Thiện Diệu thích nhất cái gì, người đẹp đó, chẳng lẽ phải sử dụng mỹ nhân kế?
“Tiểu Thần, con đối với anh trai tốt như vậy, là bởi vì đó là anh trai con hay bởi vì con thích anh? ” hai điểm khác nhau rất lớn, cái trước chứng minh bởi vì Phục Thần khuyết thiếu thân tình, cho nên cực độ khát vọng người thân. Cái sau chỉ chứng minh tâm tính trẻ con mà thôi.
“Con thích anh.” Phục Thần kiên định đáp. Cha hỏi câu hỏi ngốc quá. Chẳng qua nếu không biết Thiện Sơ là anh trai chỉ sợ nó vẫn còn lấy việc bắt nạt Thiện Sơ làm vui đi, trước kia nó cho rằng Thiện Sơ chắc là không biết mình ở đâu nên có thể tận tình bắt nạt. Nhưng là nếu Thiện Sơ là anh trai thì 2 người phải sống cùng 1 chỗ, vẫn là chớ chọc anh ấy buồn bực thì tốt hơn, đùa anh ấy cười cũng vui lắm.
Con trai út là bởi vì thích con cả mới có thể đối với nó tốt như vậy. Chính là cậu lại luôn nghĩ muốn rời xa Thiện Diệu, lại vừa muốn Thiện Diệu càng nhích lại gần mình, rất buồn cười.
Phục Kỳ cảm thán: “Lúc ấy trên quảng trường có nhiều học sinh ngồi như vậy, con lại cố tình đoạt bồ câu của Tiểu Sơ, chỉ sợ đây là duyên phận đi.”
“Duyên phận?” Phục Thần tiêu hóa không được, anh trai cũng hay nói từ này nhưng nó vẫn chưa hiểu hết.”Cha, lúc ấy quảng trường toàn là người, có mỗi anh trai là xinh đẹp nhất. Con muốn chơi với người xinh đẹo cho nên mới đi đoạt bồ câu của anh ấy. ”
Phục Kỳ đột nhiên không khống chế được mà muốn xuống lầu đấm cho Thiện Diệu 1 cái. (tính xấu thích người đẹp của Thiện Diệu di truyền =)))
“Người xinh đẹp không nhất thiết là khiến người khác yêu thích, 1 đứa trẻ ngoan chân chính là cái loại, ừm, ngay cả nội tâm của nó cũng đẹp. ” Giáo dục đứa nhỏ là quan trọng nhất.
Phục Thần vò đầu: “Nội tâm đẹp?”
“Đúng.” Phục Kỳ gật đầu: “Chính là không giống với vẻ bề ngoài, giống như khí chất này, tính cách này, năng lực này v.v. ”
Phục Thần hơi hơi hiểu: “Con hiểu rồi, nội tâm của anh trai rất đẹp đó, anh ấy vẽ đẹp, đánh đàn cũng rất êm tai.”
Phục Kỳ thất bại. Thằng cả luôn vặn vẹo ý tứ người khác còn thằng út, lúc nào cũng gật đầu rất nhanh, tự cho là đã hiểu.
“Ha lo.” Thiện Diệu chân chó bưng sữa đậu nành đi vào.”Tiểu Thần, nào, uống 1 chén sữa đậu nành nóng hổi giàu chất dinh dưỡng đi. ”
Phục Thần mím môi: “Cơ mà, con vừa mới quyết định về sau phải uống nhiều sữa bò.”
“Sữa bò?” Thiện Diệu không nghĩ tới sẽ có biến cố này. Lúc hắn tới cửa, Phục Thần đã nói đến đoạn làm sao dỗ Thiện Sơ vui vẻ, hắn đứng ở cửa nghe lén 1 hồi mới bước vào, cứ cho là mình đã bước được 1 bước dài tới mục tiêu chinh phục 2 đứa nhỏ. Về phần trước nói gì, hắn không nghe được, vì sao thằng út luôn ghét uống sữa bò giờ lại thích?
Thiện Diệu nhìn trộm qua Phục Kỳ, định dùng mỹ nam kế nhờ Phục Kỳ hỗ trợ. Hắn bây giờ là người được theo đuổi, rất đắc ý, hơn nữa khi Phục Kỳ rõ ràng bất hòa, chán ghét hắn, lại vẫn là liều mạng mà muốn thắng được hắn hảo cảm, hắn liền không hiểu sao mà thích. Này còn thoải mái hơn hắn ôm nhiều mĩ nhân.
“Sữa đậu nành dinh dưỡng cũng rất phong phú, đối với phát triển chiều cao rất có ích. ” Phục Kỳ cảm thấy chiêu này dùng quá tốt.
Quả nhiên, Phục Thần lại ngoan ngoãn uống cốc sữa đậu nành.
Hai người lớn quấy rầy Phục Thần một hồi mới rời đi, một người trở về phòng nghỉ ngơi, một người vào phòng bếp học làm bữa tối. Phục Thần thở hắt ra, lấy điện thoại cầm tay ra tiếp tục chơi game.
Đợi lúc bữa tối được mang lên bàn, Thiện Sơ mới trở về. Vừa vào cửa, đã bị hai người lớn quấn lấy. Bác sĩ Thường không theo về, bởi vì nó đã không sao rồi.
Phục Kỳ tất nhiên là đến hỏi tình huống kiểm tra, nếu Thiện Phú Phong cho phép cậu đi theo, cho dù có bị châm chọc khiêu khích cậu cũng sẽ mặt dày cùng đi.
Thiện Diệu thì khác. Hắn mới từ chỗ Phục Thần nghe lén được phương pháp lấy lòng con lớn, cảm thấy đáng giá thử một lần. Vì thế ba dán đi lên, tính toán trước khen tặng vài câu.
“Anh ơi.” Phục Thần từ trên lầu rất nhanh chạy xuống.
Thiện Sơ nhăn mày: “Chậm một chút, lúc xuống cầu thang không được chạy.” Kỳ thật trong lòng nó vui lắm, mới về nhà đã được rất nhiều người hoan nghênh, cảm giác này thật tốt. Chẳng qua hôm nay ông nội mới vừa dạy nó, nói nó phải có bộ dáng anh trai, phải chăm sóc tốt cho em, phải dạy em trai trở nên lợi hại, phải biết lạnh lùng mà trừng người.
Thiện Diệu lập tức bám vào mà nịnh nọt: “Ai nha, Tiểu Sơ nhà chúng ta thật là rất hiểu chuyện, bộ dáng người lớn nhỏ nha.”
“Con mới không thèm làm người lớn đâu, nhiều chuyện lắm.” Thiện Sơ than thở nói.
Hai đứa cùng trở về phòng, rửa tay thay quần áo chuẩn bị ăn cơm. Phục Kỳ còn đang vội không ngừng dọn bát đũa. Thiện Diệu thì ngồi ở trên ghế sa lông tự hỏi các biện pháp hữu hiệu nịnh bợ con lớn, thuận tiện nhìn xem đồng hồ, đồ ăn ngoài đặt trước nên tới rồi chứ.
“Thế nào, mau nếm thử.” ở trên bàn cơm, hẳn là gắp đồ ăn cho chồng và con, Phục Kỳ tích cực thực hiện những thói quen tốt của 1 người vợ hiền.
Thiện Diệu cảm thấy Phục Kỳ khẳng định đang trả thù mình, bởi vì hôm nay mình đã cướp đoạt được sự yêu thương của con cả, cướp đoạt rất tích cực, rất rõ ràng. Đồ này có thể ăn sao?
“A. Tôi đặt đồ ngoài rồi, rất nhanh sẽ mang tới, bọn nhỏ còn phải ăn cơm mà.” Thiện Diệu mở cửa lấy cơm.
Thiện Sơ rất bực: “Ba thật là xấu, mẹ nấu cơm rất không dễ dàng, thế mà ngay cả một miếng cũng không ăn.”
“Đúng vậy, ít nhất cũng muốn ăn một miếng đi. Cha này nói sao thì canh cà chua này thoạt nhìn cũng không tệ lắm a.” Phục Thần cầm thìa múc 1 miếng.
“Canh cà chua?” Thiện Sơ lần đầu nghe đến món ăn này, tên thật kỳ quái.
Phục Kỳ giải thích: “Lúc đánh trứng gà cứ bị lẫn vỏ trứng, ba không có thời gian lấy ra cho nên không bỏ trứng vào. Ba thấy 2 đứa thích chan canh ăn nên cho ít nước vào nồi. ”
“Mặn quá.” Phục Thần lắc đầu.
“Vậy thì thêm nước nhé?” Phục Kỳ do dự.
Thiện Diệu mang theo cà mên lại đây, cười nói: “Đừng làm rộn, bận việc một ngày, ăn thật ngon bữa cơm đi a, Tiểu Sơ cũng không được kiêng ăn, vừa lúc có một bữa cơm no đủ.”
“Chính là, mẹ rất vất vả.” Thiện Sơ đau lòng mẹ, một bàn lớn như vậy 3 món ăn, mẹ nhất định rất không dễ dàng.
Thiện Diệu rất bất bình, lúc chú Lâm không ở, mỗi lần trong nhà có chuyện đều là hắn đứng ra lo liệu, chưa thấy thằng cả nói 1 câu hắn vất vả đâu.
“Mẹ con đang luyện tập, không nhất định muốn chúng ta ăn. Mẹ phải luyện thiệt nhiều thứ mới có thể làm ra cơm ăn được. ” Thiện Diệu nhẫn nại giải thích.
“Vậy thì mẹ đừng luyện, về sau cứ để ba nấu cơm là được rồi. ” Thiện Sơ đương nhiên nói.
Đừng nói ba như người hầu vậy chứ. Thiện Diệu buồn bực lẩm bẩm.
“A, cha tay cha làm sao vậy?” Phục Thần phát hiện không thích hợp.
Phục Kỳ vội giấu tay ra sau lưng, cười nói: “Không có việc gì, chỉ nóng 1 chút thôi. ”
Thiện Sơ nhảy xuống ghế, chạy qua chỗ mẹ. Nhưng có người còn nhanh hơn nó, còn là người cao to, chặn mất đường nó quan tâm mẹ chứ, thật đáng ghét.
“Đây là nóng một chút, cậu ngốc à?” Thiện Diệu khẩu khí phi thường không tốt.”Ngốc cũng đừng chạm vào phòng bếp chứ, trong nhà lại không trông cậy cậu nấu cơm. ‘Mẹ hiền vợ đảm’ cái gì cách xa mà ngắm thôi, ai bắt cậu phải hiền đảm làm gì? “
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...