“Có phải là hôm nay cuối tuần, bọn nhỏ làm ồn cậu không nghỉ ngơi được.” Thiện Diệu nhìn tình hình, tính toán nhỏ nhặt: “Khôi phục thân thể quan trọng hơn, chờ thân thể tốt rồi chơi cùng 2 đứa nhỏ cũng không muộn.”
Chờ vết thương trên đầu y tốt hơn 1 chút, sẽ không giữ y lại đâu.
Phục Kỳ sau khi thấy đỡ hơn 1 ít, quẫn bách ngồi dậy, nói xin lỗi: “Làm ướt giường anh rồi.”
Lúc ấy Thiện Diệu đưa khăn tắm cho cậu còn chưa kịp lau nước đã ném lên giường rồi, cậu chờ cho đỡ chóng mặt liền kéo chăn che khuất chính mình. Mặc dù biết rõ, Thiện Diệu hiện tại sẽ không có hứng thú với mình nhưng cậu là đồng tính, không thể ở trước mặt một người đàn ông mà phơi bày thân thể, ngoại trừ thời gian từng ngu dại khi ở bên Thiện Diệu.
“Không có việc gì, thay cái mới là được.”
Thiện Diệu không sao cả, giường của hắn và Thiện Sơ cơ bản đều được chú Lâm mỗi ngày thay 1 lần, có đôi khi dẫn người trở về, một ngày đổi hai lần cũng có.
Phục Kỳ nói: “Có thể giúp tôi lấy quần áo ở trong phòng tắm không?”
Cậu cũng không thể cuốn chăn mà đi ra được?
Thiện Diệu liếc Phục Kỳ, đi vào lấy bộ quần áo ngủ sạch sẽ đưa cho Phục Kỳ, thuận miệng hỏi: “Chú Lâm tìm quần áo cho cậu?”
“Ừm, ngày mai sẽ cho tôi mượn, nói là còn muốn là lại cho phẳng.”
Phục Kỳ cầm quần áo lôi vào trong chăn, nằm xuống, ở trong chăn mặc vào.
Thiện Diệu chọn mi nhìn động tác của cậu: “Không cần trả, cậu đã mặc qua, phỏng chừng chú Lâm sẽ không lấy lại nữa.”
Phục Kỳ động tác dừng lại, cố nén những tình tự quay cuồng, gật gật đầu: “Ừm, tôi đã biết rồi.”
Chanh chua thì có ích lợi gì, chỉ là nhất thời lanh mồm lanh miệng thôi. Muốn so khéo mồm khéo miệng thì Phục Kỳ tuyệt đối sẽ không bại bởi Thiện Diệu. Nhưng lúc này Phục Kỳ không bao giờ muốn vì ai xù lông toàn thân, như vậy quá mệt mỏi, còn khiến 2 bên trở mặt.
“Có thể tự mình đi về không?”
Thiện Diệu hỏi. Dựa vào hôm nay làm chân chạy vặt cho Phục Kỳ, quên đi, dù sao đã không ghét thì nhấc tay giúp y một chút vậy.
“Muốn tôi ôm cậu đi không?”
“Không cần, tôi đỡ hơn nhiều rồi.”
Phục Kỳ mặc quần áo tử tế, muốn xuống giường mới phát hiện dép lê của mình lại ở trong phòng tắm.
“Cái…kia, có thể nhờ anh...” Đem dép lê tới cho tôi được không?
“Được rồi, tôi ôm cậu đi.”
Thiện Diệu không nhịn được đánh gãy, rõ ràng chính mình đi không được, muốn hắn ôm lại còn lần lữa vô nghĩa.
Đem người ôm về, Thiện Diệu xoay người đến quầy bar pha 1 cốc nước đường đỏ (đường mật):
“Uống, đến mai mà không được, thì ngày mốt nhất định phải đi làm, nếu không thì trừ tiền lương.”
“Ngày mai có thể.”
Chỉ là một buổi chiều, cậu khẽ cắn môi, nhất định có thể kiên trì được.
Ngày hôm sau, hai đứa nhỏ chạy tới nói chào buổi sáng với Phục Kỳ liền đi học. Chú Lâm hầm canh gà cho Phục Kỳ bồi bổ thân thể, sáng sớm uống vào có chút ngấy, Phục Kỳ liền nói từ từ sẽ ăn.
“Tiểu Sơ có ảnh chụp không ạ, cho cháu nhìn 1 chút được không?”
“Thiếu gia tiểu Sơ không có nhiều ảnh chụp lắm, thiếu gia không muốn để cho truyền thông quấy nhiễu cuộc sống của thiếu gia tiểu Sơ nên không để cho bọn họ chụp, trong nhà cũng rất ít khi chụp ảnh cho thiếu gia tiểu Sơ, tránh việc ảnh chụp bị tuồn ra ngoài, mấy quyển album ảnh đều ở chỗ lão gia tử. Chờ thiếu gia trở về, cậu có thể bảo thiếu gia dẫn cậu đi xem.”
“Không cần ạ.” Phục Kỳ trong lòng thất vọng, nhưng cũng không sao, ít nhất sau này cậu vẫn có thể gặp bọn nhỏ mà.
“Anh Thiện hôm nay đi từ rất sớm, lần trước cháu bảo làm hộ khẩu cho Bất Yếu, có phải anh ta đi lo chuyện này không?”
Chú Lâm đang lấy khăn trải bàn đã dùng đi giặt, nghe Phục Kỳ nói Bất Yếu chưa có hộ khẩu, ông thốt ra 1 câu: “Bất Yếu không có hộ khẩu, nuôi được đến năm tuổi nhất định thực vất vả đi.”
“Cũng tạm được ạ.”
Phục Kỳ không biết, nhưng cũng đoán được là rất cực khổ, từ bộ dạng nghèo túng của mình bây giờ và vóc dáng suy dinh dưỡng của Bất Yếu là có thể nhìn ra.
“Thiếu gia hôm qua từ nửa đêm đã ra ngoài, đến bây giờ còn chưa trở về, hẳn là không phải đi lo hộ khẩu.”
Chú Lâm sờ sờ bát của Phục Kỳ, vẫn còn ấm: “Không cần lo lắng, dù bây giờ quốc gia tra nghiêm ngặt, nhưng Thiện gia muốn lo hộ khẩu cũng không phải việc khó gì.”
Phục Kỳ gật đầu: “Cháu biết mà.”
Sáu năm trước, chính cậu lo hộ khẩu cũng không phải việc khó. Thiện gia có tiền có thế, còn có cái gì làm không được. Phục Kỳ trong lòng lo sợ không yên, có loại mất mát cùng sợ hãi khi phải đem con mình tặng cho người khác. Hộ hẩu của nó cũng ở Thiện gia đi, theo pháp luật thì cũng có nghĩa là Bất Yếu và Thiệu Sơ cũng sẽ là con trai của Thiện Diệu. Mà chính mình, trên pháp luật không phải, nói ra cũng chẳng có người tin cậu cũng là ba của 2 đứa nhỏ.
Là chính cậu đem đứa nhỏ đưa cho Thiện Diệu, khó chịu hơn nữa cũng phải yên lặng mà nuốt vào, chỉ cần nó có cuộc sống tốt đẹp hơn là được.
“Ngủ tiếp đi, buổi chiều còn phải vất vả vài vài tiếng mà.”
Chú Lâm qua nhiều ngày ở chung đã xác thực Phục Kỳ thay đổi rất nhiều. đứa nhỏ này trước kia là một con mèo thường bung vuốt ra, gặp ai không vừa mắt đều sẽ cong người gầm gừ, bây giờ đã im lặng hơn nhiều, đại khái là móng vuốt sắc nhọn đã bị cuộc sống mài mòn đi rồi.
Bên này Thiện Diệu rời giường tình nhân đã là mười hai giờ trưa. Hắn là bị cha nhà mình gọi điện thoại đánh thức.
“Giờ này còn ngủ? Anh đã là ba của 2 đứa nhỏ rồi, có tí trách nhiệm cho tôi nhờ. Tôi nghe chú Lâm nói Bất Yếu không có hộ khẩu, nên đã đánh tiếng với người quen rồi, anh mang Bất Yếu đi xác nhận dấu vân tay và vân mắt là được, những thứ khác không mượn xen vào.”
Từ sau khi Thiệu Phú Phong phát hoả với Thiện Diệu, đây là lần đầu gọi điện thoại cho Thiện Diệu, lúc đầu Thiện Diệu gọi tới thì ông chả thèm nghe. Thiện Diệu bật người từ trên giường ngồi xuống, liên tục xác nhận với đầu dây bên kia, hận không thể để Thiệu Phú Phong qua điện thoại nhìn thấy thái độ khom lưng cúi đầu nhận sai của hắn là cỡ nào tích cực, nhưng Thiệu Phú Phong vẫn luôn không bật chế độ hình ảnh, bộ dáng trần truồng cùng tình nhân của hắn cũng không dám để Thiệu Phú Phong gặp lại. (video call)
“Còn có, anh đi hỏi …Phục Kỳ kia xem, muốn tiền cho tiền, muốn cái gì đều cho, phải để y ký hợp đồng không bao giờ tiếp xúc với 2 đứa nhỏ nữa.”
Thiện Diệu không nghĩ tới cha mình sẽ nói như vậy, đẩy ra mỹ thiếu niên đang dính vào trên người hắn, kinh ngạc nói: “ Ba có ý gì?”
“Chính là không thể để tiền đồ của Bất Yếu bị y phá hỏng. Thử hỏi xem nếu có người biết Bất Yếu là do đàn ông sinh thì phải làm sao. Không phải y đã không còn người thân sao, ch y 1 khoản tiền rồi tống sang 1 nước xa xôi nào đấy đi.”
“Ba.” Thiện Diệu liếc mắt nhìn người bên cạnh, không nói tiếp: “Được rồi, chờ con rảnh lại gọi cho ba, giờ con đi làm.”
Cúp điện thoại xong, tình nhân ngồi lên đùi, kéo cà vạt của hắn, làm nũng với hắn muốn 1 con xe thể thao.
Thiện Diệu đột nhiên thấy thật phiền, nhìn tên tình nhân vừa quen tuần trước thực không vừa mắt. Tối hôm qua chẳng biết làm sao lại hứng lên, hơn nửa đêm nổi điên chạy tới ân ái với người khác.
Kéo cà- vạt, Thiện Diệu vén chăn lên muốn đi tắm: “Cầm lấy cái thẻ này, từ nay về sau đừng tìm tôi, tôi chán rồi.”
Người này chính là tiểu tình nhân mà Clb “Xuân tiêu” (đêm ‘xuân’) đưa cho hắn, chuyên môn hầu hạ Thiện Diệu. Y còn chưa tiếp nhận khách nhân nào khác, bởi vì Thiện Diệu có tính khiết phích, ở vùng này bình thường hắn không bao giờ chọn những thiếu gia tiểu thư đã bị bao dưỡng qua.
Thiện Diệu đá y, y cũng không giận, sớm nghe nói qua vị đại thiếu gia này trái tim không bao giờ dừng 1 chỗ, đối với bạn giường đã chán ghét ngay cả 1 phút dịu dàng cũng không kiên nhẫn. Y không sao cả, dù sao thì một tuần cùng Thiện Diệu lên hai lần giường, nên đổi 1 thành phố khác kiếm tiền rồi.
Y đi theo Thiện Diệu một chút cũng không mệt, vì Thiện Diệu nhiều tiền và thời điểm ấy đặc biệt ôn nhu, lần đầu tiên của y căn bản không bị tổn thương gì.
Mà y nghe một người tiền bối ở hộp đêm nói, có người si mê ôn nhu của Thiện Diệu, không tin mình bị đá, quấn riết nhiều lần, bị quản lí bắt cả đêm phải tiếp khách. Thật khờ, ngay từ đầu đã biết là con sói đơn độc lại còn bị ôn nhu của nó mê hoặc, tưởng nó là con chó trung thành của mình, kỳ thật sói vẫn là sói, cười cười, nhưng quay đầu có thể ăn thịt người.
Thiện Diệu lái xe về nhà gặp Phục Kỳ, gọi điện thoại bảo chú Lâm rằng hắn ăn cơm nhà. Lúc về đến nhà, hắn hung hăng đập tay lái 1 cái, vần vò mái tóc rối loạn vẫn chưa được chải chuốt gì.
Nên nói như thế nào với Phục Kỳ, trả tiền rời đi nào có đơn giản như vậy. Nếu Phục Kỳ không ở qua nhà của hắn, hắn cũng không thấy được cảm tình của y với bọn nhỏ thì tốt rồi, sẽ không xoắn xuýt như thế này nữa. Còn có bọn nhỏ nữa, Thiện Sơ tuyệt đối sẽ khóc ầm ĩ, Bất Yếu sẽ cam tâm tình nguyện ở lại?
Hắn ở trên xe thở một hơi thật dài, muốn suy nghĩ kĩ càng. Ý tứ của hắn lúc chẳng phải là hy vọng có thể giữ lại 2 đứa con trai, đuổi Phục Kỳ ra khỏi thời gian của 2 đứa nhỏ hay sao? Vì cái gì bây giờ lại không đành lòng, chết tiệt không quả quyết gì đó hắn mới không thể có.
Xuống xe đem cái chìa khóa ném cho bảo an, Thiện Diệu mở cửa cởi áo khoác ngoài, ở huyền quan đổi giày.
“Anh đã về rồi?” Phục Kỳ thanh âm hơi kích động, trong vòng ba năm tới cậu cũng chỉ có thể có 1 phần công việc tốt như vậy.
Thiện Diệu nghiêng đầu nhìn y, thấy Phục Kỳ mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen xanh, còn thắt cà- vạt màu đỏ, tóc tỉa đi nhiều, lộ ra cái tai màu hồng.
“Ừm.” Hắn mơ hồ đáp một tiếng, phát hiện chính mình sẽ không sống chung cùng Phục Kỳ nữa?
Không phải là thấy Phục Kỳ đối với 2 đứa nhỏ tốt lắm, không phải là nghĩ chia rẽ hắn và hai đứa nhỏ nên áy náy sao, cho nên ngực hắn cũng không phải đang nghẹn 1 hơi buồn bực đúng không? Mợ, nếu như bây giờ chỉ có 1 mình, Thiện Diệu thực muốn ôm đầu hô một tiếng, từ khi nào thì hắn học được loại tình cảm cao thâm như áy náy chứ?
“Ăn cơm đi.” Chú Lâm tiếp đón hai người.
Phục Kỳ và chú Lâm lần lượt ngồi xuống, Phục Kỳ giành trước cầm bát không xới cơm cho chú Lâm: “Chú Lâm, không cần vội vàng, làm 1 bàn cơm lớn như vậy chú cũng mệt rồi.”
“Chỉ là mấy món ăn mà thôi, cậu ăn nhiều một chút, đến công ty mà thấy không thoải mái thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đến đón cậu về.”
Chú Lâm không biết đến tính toán nhỏ nhặt của thiếu gia nhà mình, cũng sẽ không đi ngược lại ý muốn của thiếu gia, ông biết rõ tình trạng thân thể của Phục Kỳ, miệng vết thương đã khôi phục tốt lắm, nhưng mà cường độ chấn động não đã tạo thành bệnh trạng choáng váng đầu óc, ù tai, căn bản là không thể đảm nhiệm công tác.
“Vâng ạ, con biết rồi, cảm ơn chú.”
Thiện Diệu ngồi vào chủ vị, gõ bàn một cái, bình thường trước khi hắn ăn cơm cơ bản đồ ăn đều đã bày xong cho hắn. Cũng không phải hắn tận lực muốn so đo, tự xới cơm cũng chả có gì, lúc chú Lâm không giúp được hắn cũng sẽ vươn tay lấy cơm cho bọn nhỏ. Cơ mà, Phục Kỳ kia là có ý gì, bàn cơm có 3 người, lại xới cơm cho 2 người, không xới cho hắn. Tối hôm qua cái ân ôm ngủ, ngủ 1 giấc đã quên hết rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...